Đau......
Đau, đau......Thần kinh truyền đến cảm giác, trừ bỏ đau đớn, Hạ Thiên Tịch không còn cảm giác được cảm giác nào khác nữa.
Nhưng y cũng không lui lại, y cắn răng kiên trì, cho dù hàm răng giảo phá khoang miệng, y đều không cảm giác được đau đớn, bởi vì chân dưới thân đã bị dịch dạ dày ăn mòn, cái loại đau đớn kịch liệt giống như lửa đốt này đã làm tê liệt thần kinh của y.
Nhưng y cũng không lui lại, y cũng không thể lui về phía sau.
Nghĩ tới người yêu của mình hiện tại đang ở phía sau, nếu y lui về phía sau một bước, như vậy tính mạng của người yêuy sẽ có nguy hiểm, cho nên, cho dù y phải chịu đựng tra tấn thống khổ như lên núi đao xuống biển lửa, y vẫn cắn răng chịu đựng.
Máu từ khóe miệng y tràn ra, cái loại đau đớn dưới chân làm mỗi bước đi của y đều là một bước khó khăn, đặc biệt chính là dịch dạ dày còn nhão nhão dính dính, không loãng như nước trong, đi đường càng thêm khó khăn, nhưng y chỉ có thể tiến về phía trước không thể lùi lại phía sau.
Hạ Thiên Tịch biết, mình ở chỗ này trì hoãn thêm một giây thời gian, Lăng Thần sẽ nhiều thêm một giây đồng hồ nguy hiểm.
Hiện tại, trong hoàn cảnh sống chết trước mắt này, y lựa chọn đem sinh mệnh mình cho người mình yêu, trong lòng không oán không hối hận mà tràn đầy hạnh phúc.
Trước kia, y chưa từng trải nghiệm qua cái cảm xúc như này, đều là Lăng Thần vì y trả giá, nhưng hiện tại, xác thực y trả giá thay Lăng Thần, loại cảm giác này không chỉ không khiến y cảm thấy chán ghét, ngược lại trong lòng rất là ngọt ngào, chính là dựa vào phần ngọt ngào hạnh phúc này, thay y chịu đựng đau đớn dưới chân.
Trán ướt đẫm mồ hôi lướt qua gương mặt nhỏ giọt xuống dịch dạ dày, bọt nước trong suốt giống như một loại trân châu, trực tiếp từ một bên má y chảy xuống chứ không phải nhỏ giọt tí tách rơi xuống.
Nhưng Hạ Thiên Tịch căn bản sẽ không có để ý tới những thứ này, hai mắt y nhìn chằm chằm vào dịch dạ dày bên cạnh, bước chân bởi vì sền sệt dịch dạ dày đi thong thả, nhưng tràn đầy kiên định không đổi, ngay cả một bước lảo đảo lui về phía sau cũng không có.
Hạ Thiên Tịch không biết mình dùng bao nhiêu thời gian mới đi tới thành dạ dày, khi y đi tới thành dạ dày, khắp cơ thể ý giống như bị mưa to rửa sạch một lần, y có thể cảm giác được hai chân của mình đều đã bị hòa tan, y không biết không có hai chân y làm thế nào đi tới được đây, nhưng dựa vào nghị lực, y vẫn đi tới bên cạnh thành dạ dày.
Dịch dạ dày đã hòa tan hai chân y, khi hai chân đang bị ăn mòn, Hạ Thiên Tịch giơ lên tay mình, ngẩn người nhìn tay mình, vì trong quá trình đi, tay y không thể tránh khỏi đụng chạm vào dịch dạ dày, cho nên hiện tại tay y đặc biệt nghiêm trọng, huyết nhục một mảnh mơ hồ, thậm chí ngón tay đều lộ ra bạch cốt, nhìn qua âm trầm đặc biệt khủng bố.
Nhưng y cũng chỉ sửng sốt mà thôi, sau đó lại lập tức lấy ra một cái dao gọt hoa quả từ vòng tay không gian.
Vì trong không gian có đủ loại trái cây, để thuận tiện ăn trái cây, Hạ Thiên Tịch còn cố ý tìm một cái dao gọt hoa quả sắc bén, giờ phút này, y thật là may mắn.
Hồng Anh thương bị y cắm vào mắt cự mãng, thời điểm rơi vào miệng rắn, y căn bản còn chưa nhổ xuống Hồng Anh thương, cho nên hiện tại y chỉ có thể lợi dụng đồ vật trong không gian để cắt cái dạ dày này.
Dạ dày tuy là bộ phận thịt giòn nhất cả ở con người và động vật, nhưng cự mãng này đã biến dị, dạ dày của nó cũng không phải vật bình thường có thể cắt được.
Hạ Thiên Tịch cầm dao gọt hoa quả trong tay, hai tay cầm chuôi dao hung hăng cắm vào vách dạ dày trước mặt, lập tức toàn bộ thành dạ dày kịch liệt co rút một trận, Hạ Thiên Tịch không đứng vững một cái thân thể ngã xuống dịch dạ dày, lập tức đám dịch dạ dày đó chui vào trong tai, trong miệng y, nhưng Hạ Thiên Tịch cũng không còn cảm giác được mùi vị tanh hôi nữa, vì y ở chỗ này ngốc một thời gian rất dài, khiến y tạm thời thích ứng với vị tanh hôi ở nơi này.
Hai tay Hạ Thiên Tịch vuốt lên thành dạ dày trơn trượt, miệng bị sặc uống vài ngụm dịch dạ dày, vốn dĩ dịch dã dày đã ăn mòn toàn thân khiến y đau đớn, nhưng kịch liệt đau đớn qua đi chính là tê mỏi, y đã không còn cảm giác được bất cứ đau đớn gì nữa. Nhưng khi dịch dạ dày bị nuốt vào trong bụng, lập tức dịch dạ dày liền ăn mòn dạ dày của ý.
Đây là một vòng tra tấn đầy thống khổ mới.
Hạ Thiên Tịch không biết mình đã chịu đựng như thế nào,y trước nay đều không nghĩ tới nghị lực của mình lại tốt như vậy, nhưng là vừa nhớ tới người yêu ở phía sau, y ở chỗ này trì hoãn thêm một giây đồng hồ, Lăng Thần liền sẽ nhiều thêm một giây đồng hồ nguy hiểm, Hạ Thiên Tịch liền dựa vào cái này, dựa vào nghị lực ngoan cường chiến thắng đau đớn nóng rát tra tấn thần kinh.
Y thậm chí đã không còn sức lực đứng lên khỏi đám dịch dạ dày này nữa, cho nên y liền ngồi trong dịch dạ dày, hai tay cầm dao gọt hoa quả sắc bén, một đao một đao rạch vào thành dạ dày phía trước.
Bởi vì không nhìn thấy, y chỉ có thể sờ soạng, vừa nhắm mắt hai tay càng thêm dùng sức.
Dịch dạ dày không ngừng chui vào lỗ tai và lỗ mũi y, miệng tuy rằng đã ngậm chặt nhưng miệng cũng tràn đầy mùi tanh hôi của dịch dạ dày, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn như cũ không dừng tay, bởi vì dịch dạ dày cũng đang ăn mòn ngón tay y, y muốn trước khi dịch dạ dày ăn mòn hết ngón tay y thành dạ dày trước mặt đã bị cắt đứt, bằng không nếu không có ngón tay y không biết y phải làm gì mới có thể cắt đứt được thành dạ dày trước mắt này.
Cho nên, cần phải cắt đứt trước khi ngón tay bị ăn mòn hết......
Y muốn nhanh một chút, lại nhanh một chút, lại nhanh một chút......
Trong đầu y đã sớm không còn cảm giác được đau đớn, trong dịch dạ dày, máu thịt trên ngón tay của y đã bị dịch dạ dày chậm rãi ăn mòn, lộ ra xương trắng âm trầm, nhưng xương trắng cũng không cảm giác được chỗ nào không khỏe, thậm chí khi y gắt gao nắm lấy chuôi dao, tốc độ cắt thực nhanh cắt lên thành dạ dày trước mặt.
Trong đầu và trong lòng y chỉ quanh quẩn một câu, đó chính là nhanh hơn một chút....
Vì bị y gây thương tích ở bên trong, khiến cho cự mãng kịch liệt quay cuồng thân thể, cho dù con cự mãng này có lợi hại, thành dạ dày của nó có dày, cũng không ngăn được một người cầm dao không ngừng ở một vị trí cắt vào.
Một vết thương nhỏ có lẽ nó sẽ không để ý, nhưng khi miệng vết thương nhỏ này chậm rãi biết lớn, cự mãng liền không thể không chú ý.
Nhưng cự mãng lại không có một biện pháp nào, vì Hạ Thiên Tịch đang ở trong dạ dày nó, nó không thể tự gây thương tổn dạ dày của mình, nhưng nó lại đem đồ vật trong dạ dày nhổ ra.
Đây cũng là một loại kỹ năng, sau khi ăn vào thứ gì chỉ cần không quá 24 giờ, còn chưa bị hòa tan hết, rắn có thể đem đồ vật trong dạ dày nôn ra.
Nhưng là Hạ Thiên Tịch sao có thể cho còn mãng xà này thực hiện được?
Tuy y không biết cự mãng đã muốn đem bọn họ nhổ ra, nhưng giờ phút này Hạ Thiên Tịch có thể nói đã nhập ma, y đã sớm không cảm giác được đau đớn, trong đầu y chỉ có một suy nghĩ, nhanh một chút, lại nhanh một chút.....
Khi cự mạng kịch liệt giãy dụa, Lăng Thần tỉnh lại, sau gáy vẫn đau nhức, một giây đồng hồ khi hắn tỉnh lại từ trong hôn mê, lập tức nhớ tới Hạ Thiên Tịch đem mình đánh ngất, sắc mặt Lăng Thần lập tức thay đổi.
Tuy rằng hắn nằm lên đồ vật trơn trượt, nhưng trước khi đi Hạ Thiên Tịch đã cố định không ít cây băng ở bên cạnh Lăng Thần, cho dù hiện tại dạ dày lay động kịch liệt như vậy, hắn cũng không bị ngã xuống khỏi cái đồ vật trơn trượt này.
Vừa tỉnh dậy, cả người đau đớn lập tức đốt cháy thần kinh hắn, Lăng Thần cắn răng kêu lên, mắt phượng màu bạc tràn đầy thần sắc kinh hoảng, hắn nhìn dịch dạ dày trước mặt, trong dịch dạ dày tràn đầy đã tìm không thấy bóng dáng Hạ Thiên Tịch.
"Bảo bối......"tiếng nói trầm thấp của Lăng Thần mang theo thê lương nghẹn ngào cùng thống khổ, bất chấp tất cả hắn lập tức liền muốn nhảy xuống dịch dạ dày.
Cho dù...... Cho dù Hạ Thiên Tịch đã bị hòa tan hết, hắn cũng muốn tìm lấy một khối xuong thịt của y, cho dù không vớt được, như vậy cùng y cùng nhau hòa tan ở chỗ này cũng được.
"Này này." Tiểu Cửu vừa thấy động tác lỗ mãng của hắn lập tức không tán đồng nói: "Ngươi làm gì vậy? Cái kia ngu ngốc tự mình chạy đi tìm chết, đem sinh mệnh để lại cho ngươi, ngươi hiện tại cũng muốn đi chết sao?"
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Cửu, Lăng Thần tựa hồ còn không có phản ứng lại được, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Cửu trước mặt, trên khuôn mặt hắn từ trước tới nay đều là lạnh lẽo, chỉ có khi đối mặt với Hạ Thiên Tịch mới là ôn nhu sủng nịch, giờ phút này đang ngốc lăng từ trước tới này chưa từng có.
Nhưng ngốc lăng giờ phút này cũng chỉ duy trì một giây đồng hồ, hai tay Lăng Thần lập tức hung hăng bắt lấy Tiểu Cửu, hai tay dùng sức thiếu chút nữa khiến Tiểu Cửu phải nhổ cả nội tạng đều ra.
"Ách...... Ngươi...... Mau...... Buông ra...... buông...... Ta......"
Tiểu Cửu cảm thấy bản thân sắp tắt thở, mắt to tròn xoe nhìn Lăng Thần, giương miệng, một câu cũng không nói ra được.
Nhưng là Lăng Thần nơi nào bận tâm bản có lập tức đem Tiểu Cửu bóp nát hay không, thanh âm trầm thấp nặng nề, giống như ma âm mang theo khẩn trương: "Tịch Tịch ở đâu? Ngươi mau nói, Tịch Tịch ở đâu? Ở đâu?"
Giờ phút này Lăng Thần cũng giống như nhập ma dường như, mắt phượng đã biến thành màu đỏ, màu bạc trong mắt tràn ngập tơ máu, thoạt nhìn phi thường khến người sợ hãi.
Lăng Thần giờ phút này, thiếu chút nữa liền nhập ma, nếu Hạ Thiên Tịch thật sự đã xảy ra chuyện, hắn thật sự sẽ nhập ma.
"...... Khụ khụ......" Tiểu Cửu kịch liệt thở phì phò, nó một câu đều không nói ra được, lại không buông ra nó, nó thật sự liền bị bóp nát."Ngươi trước...... buông, buông....ta...... ra......" tròng mắt Tiểu Cửu đã trợn trắng.
Lăng Thần toàn thân đều đang run rẩy,nhưng không phải toàn thân đau đớn làm hắn run rẩy, mà là lo lắng cho Hạ Thiên Tịch, nếu Hạ Thiên Tịch thật sự xảy ra chuyện......
Lăng Thần mấp máy môi mỏng, cầm Tiểu Cửu trong tay ném xuống, ánh mắt nặng nề nhìn Tiểu Cửu, trầm thấp thanh âm mang theo một cổ mệnh lệnh khiến người vô pháp phản kháng:"Mau nói, Tịch Tịch ở đâu?"
"Khụ khụ......" Tiểu Cửu ho khan xong một trận mới coi như thuận khí, nhớ tới nó vừa rồi thiếu chút nữa bị người bóp nát, thật là phi thường tức giận, nhưng ánh mắt lạnh lùng mang theo cường đại khí tràng sau lưng kia thiếu chút nữa trực tiếp làm máu toàn thân nó đều đông cứng.
"Ở nơi đó." Tiểu Cửu giơ một móng vuốt chỉ, đúng là phương hướng Hạ Thiên Tịch.
Lăng Thần lập tức nhìn qua, nhưng trừ bỏ dịch dạ dày sền sệt, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Y ngồi xuống rồi, hẳn là sắp bị hòa tan xong rồi."Tiểu Cửu lập tức quăng cái đuôi nói.
Lăng Thần không có một tia do dự, lập tức nhảy trong dịch dạ dày đi về phía Hạ Thiên Tịch..........
.....................