Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 242: Hai người gặp nguy! Bị nuốt vào bụng!




Hai người lập tức lắc mình né tránh này cự mãng công kích, nhưng cứ như vậy bọn họ liền không tiện tập kích đôi mắt mãng xà.

Nhưng còn mày, bởi vì mãng xà không có móng vuốt, lợi hại nhất chính là đầu lưỡi cùng cái đuôi của nó, hiện tại nó đầu lưỡi bị Lăng Thần cùng Dạ Đồng ở liên hợp kiềm chế, tuy rằng ra tay không thể cho nó chút công kích chết người, nhưng là cũng có thể làm nó cảm giác được đau đớn, mãng xà phẫn nộ rồi, thân thể khổng lồ vũ động rất là linh hoạt, mà lúc này Lạc Vô Dật và Tinh Dạ cũng không biết như thế nào nghiên cứu, phối hợp thập phần ăn ý.

Lạc Vô Dật thúc giục cành cây trong rừng, trong nháy mắt những cái cành đó giống như sinh trưởng tốt hơn, cành cây mềm mại dưới sự khống chế ma pháp của Lạc Vô Dật cuốn lấy thân thể cự mãng, bởi vì ma pháp của hắn không đủ, cho nên thúc giục cành cũng không nhiều, nhưng cho dù có một cái cũng có thể đủ khiến đầu cự mãn này cảm giác được thực không thoải mái.

Tinh Dạ nỗ lực thi triển một cái lại một cái ma pháp, nỗ lực đem bùn đất dưới thân cự mang trở nên mềm xốp, hơn nữa thân hình khổng lồ cùng trọng lượng của cự mãng, Tinh Dạ hung hăng làm mấy cái ma pháp, thân hình khổng lồ của cự mãng liền lún vào bùn đất một chút, Lạc Vô Dật thúc giục cành cây trên người cự mãng kéo cự mãng cũng muốn đem nó vùi vào bên trong bùn đất.

Cự mãng phát hiện chiêu số của hai người, cái đuôi ở không trung linh hoạt đong đưa, tựa hồ muốn dùng cái đuôi đem hai người cấp quét sang một bên, nhưng cái đuôi của nó đã bị quấn lên không ít cành, động tác đã không còn linh hoạt như trước, hơn nữa hai bộ phận quan trọng của nó là đôi mắt và đầu lưỡi cũng bị người công kích, cuốn lấy nó, cho nên trong lúc nhất thời nó thật đúng là bị mấy người kiềm giữ.

Nhưng mọi người cũng không dám thiếu cảnh giác, vì bọn họ biết, cự mãng này lực lượng rất lớn, ma pháp hiện tại của bọn họ đã tiêu hao không sai biệt lắm, cho dù có đan dược nhanh chóng khôi phục thể lực cùng ma pháp cũng không bù đắp được bọn họ thật lớn tiêu hao, mà cứ như vậy đi xuống bọn họ cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ thảm bại.

"Dạ Đồng, ta thi triển ma pháp, ngươi phong hệ trợ ta." Trùng hợp lúc này, Flina từ trong hôn mê tỉnh lại, vừa thấy mọi người cùng cự mãng đang cùng sinh tử vật lộn, khi nàng nhìn đến Lạc Vô Dật và Tinh Dạ phối hợp, lập tức liền nghĩ tới điểm này.

Nếu mộc cùng thổ có thể hỗ trợ, như vậy lửa của nàng và gió cũng không phải vừa lúc có thể hỗ trợ sao? Dù sao, hỏa thế là chỉ có mượn dùng gió thế mới có thể thiêu đốt càng ngày càng lớn.

Trong giờ phút này, phàm là người thông minh một chút liền rõ, Dạ Đồng cũng không cần dò hỏi liền biết lời Flina nói là có ý tứ gì.

"Sí Diễm Thuật, đi." Flina dùng hết sức lực của mình, thi triển ra một cái cầu lửa hừng hực liệt hỏa mà hiện tại bản thân có thể thi triển ra ma pháp công kích hỏa hệ cao nhất, chỉ thấy trên không trung một hỏa cầu hừng hực liệt hỏa lớn như hai quả bóng đá, hướng tới hai mắt cự mãng cỗng kích tới.

Thi triển một cái ma pháp này, hai chân Flian lập tức liền có điểm lung lay sắp đổ không duy trì được, ma pháp này vẫn là nàng gần đây vừa mới học được, phi thường hao phí ma pháp, nàng cũng chỉ có thể thi triển một lần này, liền cảm giác được ma lực trong cơ thể m tựa hồ đều bị đào không, sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực lập tức giống như tê liệt ngồi ở trên mặt đất.

Mà lúc này, Dạ Đồng cũng không có nói nhiều, nhìn hỏa cầu đang quay cuồng trên không trung, năng lượng màu xanh lá trong tay hắn tụ lại, một đoàn gió màu xanh lập tức hướng tới hỏa cầu bay tới, đây quả thực có thể nói chính là lửa cháy đổ thêm dầu, trong nháy mắt thể tích hỏa cầu lập tức tăng lên gấp bốn quả bóng đá.

Mà cự mãng vốn dĩ nhìn thấy hỏa cầu đột nhiên xuất hiện liền rất sợ hãi, vì rắn là sợ hỏa, cho nên nó lắc lư cái đầu lớn muốn né tránh hỏa cầu này, nhưng lúc này lại bởi vì thể tích của nó quá lớn, muốn né tránh hỏa cầu này là không có khả năng, hơn nữa hỏa cầu nương theo gió mà Dạ Đồng tạo ra, hỏa thế nháy mắt tăng lên, lửa lớn lập tức bổ nhào vào trước mặt cự mãng.

"Tê ――"Cự mãng phát ra một tiếng kêu phi thường chói tai thảm thiết thê lương.

Tại 1 giây này, Hạ Thiên Tịch không có nghĩ nhiều, cầm Hồng Anh thương trong tay, vì khoảng cách của y với đầu cự mãng là gần nhất, dù sao y muốn cùng Lancet đánh lén đôi mắt cự mãng, nhìn cự mãng ngưỡng đầu kêu thảm thiết, Hạ Thiên Tịch thân thể nhảy lên, Hồng Anh thương trong tay hướng tới hai mắt cự mãng liền hung hăng cắm vào.

Vì lúc này, cự mãng là không phòng bị nhất, Hồng Anh thương của Hạ Thiên Tịch lập tức liền cắm trúng hai mắt thật lớn của cự mãng.

Tê ――Đây là một tiếng kêu so với lúc trước càng thêm thê lương thống khổ.

Cự mãng mở ra miệng rộng, đầu lưỡi vươn thật dài, nó quăng đầu thật mạnh, một tay đang nắm Hồng Anh thương, mũi Hồng Anh thương đang cắm vào mắt cự mãng, cơ thể Hạ Thiên Tịch theo cự mãng lắc lư trái phải mà ở không trung bay bay, bỗng nhiên, tay y vừa tuột, thân thể lập tức cấp tốc rơi xuống, cự mãng vừa lúc mở ra cái miệng lớn như bồn máu.

"Tịch Tịch ――" Lăng Thần vừa lúc nhìn thấy thân thể Hạ Thiên Tịch rơi vào trong cái miệng lớn của cự mãng, thê lương hô một tiếng, không kịp nghĩ nhiều liền phi thân đi lên ôm lấy Hạ Thiên Tịch, thân thể hai người rơi vào trong cái miệng lớn của cự mãng, chất lỏng dính dính mang theo một cỗ mùi tanh hôi, hai người giờ phút này cũng đã bất chấp chất lỏng này ghê tởm như nào, bởi vì theo cự mãng giơ đầu lên, cơ thể từ đầu lưỡi cự mãng trực tiếp trượt vào tràng đạo cự mãng, hơn nữa còn một đường nhanh chóng trượt xuống......

Bởi vì thân thể cự mãng rất lớn, cho nên tràng đạo của nó cũng thập phần rộng lớn, ngay cả hai người cùng chui vào, cũng chạm tới hai vách trang đạo của cự mãng.

Nhưng vào giờ phút này hai người cũng không có cách nào đi quan sát, bọn họ ôm nhau một đường trượt xuống, trong tràng đạo thực trơn trượt, bọn họ căn bản không ngăn được thân thể trượt xuống, hơn nữa cả người dính đầy chất lỏng tanh hôi, quần áo đều bị ướt át nhão dính, hơn nữa trong tràng đạo còn phi thường tối tăm, bọn họ căn bản không nhìn thấy cái gì, giờ phút này cũng không thể quan sát được gì.

Nhưng vì hai người đang ở bên nhau, cho nên hai người bọn họ ai cũng không có sợ hãi.

Hạ Thiên Tịch được Lăng Thần ôm lấy, một giây kia, y thật sự không nghĩ tới Lăng Thần sẽ nhảy vào cùng y,trong lòng nói không cảm động là giả, giờ phút này được người nam nhân này ôm lấy, Hạ Thiên Tịch đột nhiên cảm thấy bản thân thật là quá hạnh phúc, những câu dư thừa y nói không ra, nhưng nội tâm chính là tràn đầy hạnh phúc.

Cho dù giờ khắc này có chết, y cũng cảm thấy phi thường giá trị.

Hai người một đường nhanh chóng trượt xuống, không biết trượt xuống bao lâu, bọn họ rốt cuộc rớt vào một cái hồ nước thật lớn, nước trong hồ nước rất sâu, nhưng nước này cũng không khác mấy với chất lỏng nhớp dính trong tràng đạo,thực ghê tởm, còn tản ra mùi tanh hôi, khác nhau duy nhất chính là nơi này có ánh sáng, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hai người rơi vào hồ nước, chất lỏng nhão dính dính lên hai người, Lăng Thần lập tức đứng vững thân thể nâng Hạ Thiên Tịch dậy, nước dâng tới bả vai Hạ Thiên Tịch, tới ngực của Lăng Thần.

"Tịch Tịch, ngươi thế nào?""Ta......" Hạ Thiên Tịch vừa há miệng, chất lỏng trơn dính kia liền từ trên mặt nhỏ vào khoang miệng, kích thích y lập tức liền nhổ ra.

"Tịch Tịch......" Lăng Thần đỡ y, lập tức vỗ vỗ phía sau lưng cho y.Hạ Thiên Tịch nôn khan một hồi, giơ tay, chất lỏng nhão dính kia tựa hồ còn phi thường có lực đàn hồi từ trên cánh tay nhỏ giọt rơi xuống, Hạ Thiên Tịch nhìn thấy thật là muốn đem dạ dày của mình cũng nhổ ra.

"Ta......" Nhìnkhẩn trương trong mắt Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch vừa muốn hé miệng nói chuyện, toàn thân bị ngâm mình ở trong nước lập tức cảm giác được một cỗ trống rỗng, lúc này y mới phát hiện, quần áo trên người cư nhiên đang chậm rãi hòa tan.

Hạ Thiên Tịch lập tức mở to hai mắt nhìn."Không tốt, nơi này hẳn là dạ dày cự mãng." Lăng Thần cũng cảm giác được làn da trên cơ thể trống trải, bọn họ mới ở chỗ này không đến một phút đồng hồ, quần áo trên người bọn họ cư nhiên liền hòa tan hết, có thể thấy được dịch dạ dày của cự mãng có bao nhiêu năng lực tiêu hóa khủng bố.

Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, vừa ngẩng đầu, cửa tràng đạo đang ở phía trên bọn họ, căn bản không thể đi lên. Nhìn nhìn khắp nơi, dạ dày cự mãng còn không phải lớn bình thường, muốn từ bên dạ dày này đi sang bên kia, theo công năng tiêu hóa của dịch dạ dày, bọn họ đi được tới bên kia có lẽ cũng đã tan hết chân rồi.

"Chúng ta tới phía trên kia trước đi." Cách chỗ hai người bọn họ không xa có một vật thể thật lớn, hẳn là đồ ăn cự mãng này nuốt vào, xem hình dáng có thể là một con thú biến dị, giờ phút này dịch dạ dày trồi lên, phía dưới của vật thể lớn kia đang chậm rãi bị hòa tan.

Hai người không hề dài dòng, lập tức đi tới chỗ vật thể lớn kia, Hạ Thiên Tịch cảm giác ngâm mình trong dịch dạ dày càng ngày càng mãnh liệt, y cảm thấy huyết nhục toàn thân tựa hồ không còn là của mình nữa, mà cái vật thể lớn kia cách bọn họ không phải rất xa, nhưng khi bọn họ chịu đựng đau đớn đi tới chỗ nó thì lớp da của vật này vô cùng trơn trượt, bất luận thế nào cũng không thể bò lên trên.

Mà thân thể lại vừa đau vừa giống như bị lửa đốt.

Hạ Thiên Tịch chưa từng chịu đựng qua cái cảm giác sống không bằng chết như này, xác thực là sống không bằng chết, rõ ràng như lửa lớn đang thiêu đốt máu thịt y, đốt thần kinh y, y lại không thể chết được, cái loại cảm giác này thật không phải người bình thường có thể chịu đựng.

"Bảo bối, ta nâng ngươi lên." Lăng Thần cũng bị tra tấn giọng nói đều nghẹn ngào, hai người bởi vì đau đớn đang đốt cháy thần kinh của bọn họ, cho nên trên trán chảy ra mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, vào lúc này, hắn chỉ nghĩ để Hạ Thiên Tịch máu chóng thoát khỏi nơi này để đi ra ngoài.

"Không cần, ta nâng ngươi đi lên." Hạ Thiên Tịch hốc mắt lập tức đỏ, mãnh liệt lắc đầu, y mới không muốn một mình đi lên để mình Lăng Thần ở lại chỗ này, vì y biết, ở trong này một giây, liền phải chịu đựng thêm một giấy cảm giác sống không bằng chết này, thật giống như dao nhỏ từng đao từng đao cắt thịt sống trên cơ thể ngươi.

Lăng Thần cúi đầu hôn lên trán Hạ Thiên Tịch một cái, vì đau đớn tra tấn mà giọng nói có chút run rẩy nghẹn ngào mang theo sủng nịnh: "Ngoan"

Hắn chỉ nói một chữ, không cho Hạ Thiên Tịch phản ứng lập tức đem Hạ Thiên Tịch ôm lên, chịu đựng đau đớn trong cơ thể đem Hạ Thiên Tịch từ trong dịch dạ dày đi ra ngoài.

Lúc này, quần áo trên người Hạ Thiên Tịch đã bị dịch dạ dày tiết ra hòa tan hết, làn da trắng nõn của y giờ phút này đều là huyết hồng từng khối, giống như là dùng lửa đốt nóng vậy, máu loãng loang lổ, vừa khó chịu vừa khủng bố.

Nhưng là hai người giờ phút này đều không quan tâm, bọn họ chỉ nghĩ mau chóng từ nơi này thoát ra ngoài.

..........