Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 220: Bắt đầu lại lần nữa! Chúng ta tới yêu nhau đi~




Hạ Thiên Tịch bị cảm!

Từ sau khi trọng sinh, thân thể y rèn luyện rất tốt, trước nay chưa bị cảm mạo qua, cư nhiên lại bị cảm.

"Hắt xì...!" Hạ Thiên Tịch nhịn không được hắt xì liên tục.

"Hạ thiếu, ngươi không sao chứ!" Flina lo lắng nhìn hai luồng giấy vệ sinh bịt lại hai lỗ mũi của Hạ Thiên Tịch khẩn trương hỏi.

Hạ Thiên Tịch lắc đầu: "Không....... hắt xì --"

Flina: "......."Cái này mà nói không có việc gì sao?

Hạ Thiên Tịch dùng ngón trỏ đè đè huyệt Thái Dương, đây là bị cảm mạo chứ không phải bị thương, y không thể dùng ma pháp trị liệu được.

Nhớ tới điểm này, Hạ Thiên Tịch liền bực bội một trận, y chỉ ngồi trên mặt đất lạnh lẽo lâu một chút cư nhiên liền bị cảm, kỳ thực y càng thêm ảo não chính là bản thân vì cái gì lại thẹn thùng? Trước nay chưa từng thẹn thùng qua y cư nhiên phá lệ thẹn thùng, Hạ Thiên Tịch cảm thấy bản thân thực không bình thường.

Nhìn thần sắc phức tạp trên mặt của Hạ Thiên Tịch, Flina nghiêng đầu thật cẩn thận hỏi một câu: "Hạ thiếu?"

"Ừ?"

"Ngươi và Lăng thiếu thực sự chia tay sao?"

"Ừ!" Hạ Thiên Tịch xoa xoa cái mũi khó chịu hỏi: "Làm sao à?"

"Không." Flina lập tức lắc đầu, nói hai người chia tay, kỳ thực nàng là người ngoài cuộc nhìn hai người căn bản không giống như chia tay, ngược lại chính là đang giận dỗi đi!

Nhưng mà, Flina sẽ không nói, một nữ vương phúc hắc nàng cũng không thể trêu vào nha.

"Hạ thiếu, ngươi hôm nay kêu ta tới là có chuyện gì sao?"

"Ừ." Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, vừa mới mở miệng, liên tiếp hắt xì mấy cái, ngay cả hai luồng giấy nhét ở hai lỗ mũi cũng bị thổi bay ra ngoài, sau khi xẹt qua một đạo đường cong duyên dáng trên không trung liền rơi xuống mặt đất lăn lộn tới cạnh một đôi bàn chân.

Theo đôi chân này nhìn lên, Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu liền thấy Lăng Thần đang đứng ở cửa.

Hạ Thiên Tịch chớp chớp hai mắt, cái mũi chợt lạnh, mới cảm giác được là nước mũi đang chảy ra, khuôn mặt lập tức mất bình tĩnh, cho dù trước kia y và Lăng Thần ở bên nhau cũng chưa từng mất mặt như vậy bao giờ, hiện tại cư nhiên mất mặt như vậy, Hạ Thiên Tịch hiện tại liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Hạ Thiên Tịch lập tức xoay người lấy một đống giấy lau lau nước mũi của mình, cố tình vẫn không ngừng hắt xì mấy cái.

Lăng Thần đi tới, trên mặt mang theo khẩn trương cùng quan tâm: "Làm sao thế?"

Rõ ràng ngày hôm qua khi hắn rời đi y còn không sao cơ mà, như thế nào hôm nay cư nhiên lại bị vậy?

"Ta....hắt xì--" Hạ Thiên Tịch vừa định lắc đầu nói mình không vấn đề gì, nhịn không được liên tiếp hắt xì mấy cái.

"Bị cảm?" Lăng Thần tiến lên phía trước vươn tay sờ sờ trán Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch lung tung đem hai luồng giấy nhét ở lỗ mũi, lập tức lắc đầu nói: "Ta không sao."

Thanh âm ồm ồm mang theo giọng mũi, Lăng Thần không để ý tới Hạ Thiên Tịch, lập tức từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra thuốc trị cảm, những thứ này hắn đã chuẩn bị từ trước để phòng ngừa Hạ Thiên Tịch bị cảm mạo ốm đau gì đó, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có tác dụng.

Lăng Thần rót một ly nước ấm, đem nước và thuốc đưa cho Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch lập tức lắc đầu, y ghét nhất chính là uống mấy thứ thuốc đắng ngắt này.

"Ngoan, đem thuốc uống là ổn thôi." Lăng Thần dịu giọng dỗ dành, lời hắn nói với Hạ Thiên Tịch từ trước tới nay luôn luôn nhỏ nhẹ, không nỡ đánh không nỡ mắng, nhưng hai người cuối cùng vẫn chia tay.

Đối với điểm này, kỳ thực Lăng Thần cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ sở, ít nhất bọn họ chia tay không phải giống như người khác cả đời không qua lại với nhau nữa. Hơn nữa bọn họ chia tay cũng không phải vì có người ngoài chen chân, hoặc là ai phải bội ai. Bọn họ chia tay chủ yếu ở chỗ tình yêu của Hạ Thiên Tịch với hắn không sâu, hoặc là nói, y đối với hắn không đủ tự tin, cho nên hắn hiện tại lần nữa theo đuổi y.

Bên tai nghe giọng nói dỗ dành của Lăng Thần, thanh âm trầm thấp nhu hòa mang theo một cỗ từ tính không nói nên lời, không biết vì sao, nghe Lăng Thần nói trái tim Hạ Thiên Tịch đột nhiên đập gia tốc, y hoảng loạn không muốn Lăng Thần biết y giờ phút này có chỗ nào không đúng, bắt lấy thuốc trong tay Lăng Thần uống vào, dùng nước che đi trái tim đập như sấm động của mình.

Lăng Thần nhìn động tác sốt ruột của y, còn tưởng y là khát nước, lại đổ cho y một ly nước khác, Hạ Thiên Tịch lắc đầu: "Không uống."

"Vậy ngươi trước ngủ một giấc, mới uống thuốc ngủ một giấc ra được mồ hôi sẽ thoải mái hơn." Lăng Thần nói xong ngồi xổm xuống cởi dây giày cho Hạ Thiên Tịch, giúp y cởi giày.

Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, tim đập cũng càng ngày càng mạnh, y cúi đầu nhìn Lăng Thần ngồi xổm trước mặt giúp y cởi giày trên chân, mũi y đột nhiên có điểm xót.

Trước kia, khi Lăng Thần làm những việc này cho y y còn chưa có cảm giác gì, nhưng giờ phút này, sau khi y nói chia tay, Lăng Thần lại vì y làm những việc này, y cảm thấy bản thân thực sự xấu xa.

Chia tay là y nói ra, từ bỏ một nam nhân tốt như hắn, bản thân thật sự có điểm không biết tốt xấu, nhưng y không có cách nào chịu đựng được tính khiết phích tinh thần nghiêm trọng của mình, y thậm chí căn bản không có cách nào khắc phục loại khủng hoảng sinh ra trong lòng mình này, y thật sự sợ hãi lại lần nữa bị phản bội, cho nên y bứt ra rời đi trước, nhưng giờ phút này, y thật sự cảm thấy bản thân thực không biết tốt xấu.

"Làm sao vậy?" Lăng Thần cởi giày cho y, đem hai chân y đặt lên trên giường, nhìn Hạ Thiên Tịch ánh mắt ngốc ngốc xem mình, ánh mắt ẩn chứa ôn nhuận sương mù, giọng nói lập tức khẩn trương lên: "Thực không thoải mái sao? Ta ôm ngươi đi phòng y tế được không?"

Hạ Thiên Tịch lắc đầu ồm ồm nói một câu: "Ta không có việc gì."

Y quay đầu đi không nhìn Lăng Thần nữa.

"Nếu như vậy, vậy trước ngủ một lát đi, buổi chiều ta sẽ xin phép trưởng quan cho ngươi." Lăng Thần chủ động kéo chăn đắp qua cho Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch chui vào trong chăn chỉ để lại cái đầu nhỏ nhỏ, đưa lưng về phía Lăng Thần mà ngủ.

Lăng Thần ngồi xuống bên người y, cẩn thận vun lại góc chăn cho y, ánh mắt nhìn sau lưng y dịu dàng như nước.

Flina nhìn cái bầu không khí ấm áp chuyển động xung quanh hai người này, yên lặng đi ra ngoài.

Ở trong mắt người ngoài cuộc như nàng, tuy nói hai người đều đã nói chia tay, nhưng bọn họ cảm thấy hai người kỳ thực chỉ là giận dỗi mà thôi, nào có ai sau khi chia tay lại có thể ở chung ấm áp như vậy chứ?

Flina đi ra ngoài vừa lúc gặp Dạ Đồng, bọn họ bị Hạ Thiên Tịch kêu tới để thương lượng sự tình, trước mắt xem ra hôm nay là không rảnh.

Hạ Thiên Tịch nhắm mắt lại một hồi không có ngủ, tim y vẫn nhảy lên đặc biệt lợi hại.

Trong phòng im ắng, nhưng y biết Lăng Thần chưa rời đi, ánh mắt nóng rực sau lưng kia quả thực có thể khiến y bị hòa tan, khiến y muốn xem nhẹ cũng không được.

Hạ Thiên Tịch cắn cắn cánh môi, hồi lâu mới ồm ồm hỏi: "Lăng Thần, ta không biết tốt xấu nháo chia tay với ngươi như vậy, ngươi không tức giận sao?"

Hỏi xong, tim Hạ Thiên Tịch lập tức treo lên cổ họng, không biết vì sao, giờ phút này y rất sợ hãi nghe Lăng Thần nói tức giận, hoặc là những lời như ngươi không biết tốt xấu gì đó.

Trong phòng im lặng, Hạ Thiên Tịch đợi hồi lâu không thấy Lăng Thần trả lời, y cắn cắn môi, vốn dĩ cho rằng Lăng Thần sẽ không trả lời, thanh âm trầm thấp mang theo sủng nịnh khiến người say mê của Lăng Thần truyền tới: "Ta tức giận, thực sự tức giận."

Hạ Thiên Tịch biết, y chính là một người quá không biết tốt xấu.

"Nhưng mà bảo bối, ta không phải tức giận ngươi, ta là tức giận bản thân mà thôi."

Hạ Thiên Tịch ngơ ngác chớp mắt, lập tức xoay người lại, đôi mắt mê mang mở lớn nhìn Lăng Thần, miệng hơi hơi hé ra đáng yêu giống như một chú cún con.

Lăng Thần nhìn bộ dáng như chú cún con đáng yêu của Hạ Thiên Tịch, trên mặt tràn đầy nhu hòa, kìm lòng không được cúi đầu hôn lên một cái lên cánh môi của Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch ngơ ngác chớp chớp mắt.Bọn họ không phải chia tay sao? Như thế nào? Như thế nào......?

"Bảo bối, trước kia ta quá nôn nóng cầu thành." Lăng Thần không để ý tới nghi vấn trong ánh mắt Hạ Thiên Tịch, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Ta thích ngươi, đối với ngươi có thể nói là nhất kiến chung tình, cho nên liền muốn khiến ngươi thích ta, lập tức cùng ta ở bên nhau, sau đó hai chúng ta thậm chí đều không có bất luận cái gì cách trở ở bên nhau, nhưng hiện tại ta phát hiện, cách làm này của ta quả thực chính là sai lầm, ngươi ỷ lại ta cho nên đương nhiên cùng ta ở bên nhau, nhưng ngươi cũng có thể tùy thời bứt ra rời đi, thậm chí bóng dáng lại lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, muốn trách cũng chỉ trách ta không khiến ngươi yêu ta."

"Ta...." Hạ Thiên Tịch cảm thấy y thích Lăng Thần, y sao có thể không thích hắn chứ? Nếu y không thích hắn, sao có thể cùng Lăng Thần ở bên nhau?

"Bảo bối, của ngươi cái đó không phải là yêu mà là thích." Lăng Thần biết Hạ Thiên Tịch không nói rõ được, ngắt lời y tiếp tục nói: "Cho nê, ngươi chỉ là thích ta, đến cuối cùng ngươi có thể dễ dàng rời đi mà ta lại không thể, đây là khác nhau giữa yêu và thích, cho nên, từ giờ trở đi, ta sẽ khiến ngươi yêu ta, tận đến khi ngươi không bao giờ có thể dễ dàng rời khỏi ta được."

Hạ Thiên Tịch mê hoặc chớp mắt, cảm thấy bản thân không rõ ràng lắm, yêu và thích khác nhau sao?

Nhìn mê hoặc trong ánh mắt của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần liền biết, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bình thường ở cùng Hạ Thiên Tịch, hắn vẫn luôn cảm thấy Hạ Thiên Tịch là một người thực thông minh, tận đến giờ phút này hắn mới biết được, thì ra Hạ Thiên Tịch căn bản là không biết cái gì gọi là yêu.

Chỉ sợ lúc ấy tình cảm đối với Lancet cũng chỉ là thích mà thôi, cho nên mới có thể dễ dàng quên như vậy, hiện tại, hắn chắc chắn sẽ không để mình bước lên con đường cũ của Lancet, không để Hạ Thiên Tịch dễ dàng quên mình đi như vậy.

Lăng Thần vươn hai tay ôm lấy mặt Hạ Thiên Tịch, đôi con ngươi màu bạc giờ phút này ảnh ngược là hình ảnh Hạ Thiên Tịch, hắn nói với y: "Bảo bối, không cần lại nói tới cái gì chia tay hay không chia tay, chúng ta tới yêu đương đi! Lúc này, ta dạy cho ngươi yêu như thế nào." Tiếng nói trầm thấp của Lăng Thần mang theo mị lực mê hoặc nhân tâm.

Hạ Thiên Tịch nhìn hai tròng mắt màu bạc của hắn chỉ có ảnh ngược của bản thân, không biết vì sao, giờ phút này trong lòng đột nhiên trào ra thỏa mãn không nói nên lời.

Cho nên, y gật gật đầu.

..........