Lăng Tần đưa Hạ Thiên Tịch vào trong nhà, khi bọn họ vừa vào không nhìn thấy Hạ Thanh, Hạ Thiên Tịch để Lăng Thần giao mấy túi đồ ăn vặt cho Libor, để ông sắp xếp.
Libor mỉm cười đi rót cho hai người hai ly nước ấm, Hạ Thiên Tịch thoải mái ngồi trên sô fa uống từng ngụm nhỏ, lúc này Hạ Thanh từ trên lầu đi xuống, Lăng Thần nhìn thấy Hạ Thanh đứng trên cầu thang, lập tức buông ly nước trong tay, đứng lên cũng kính kêu một tiếng: "Phụ thân"
Hạ Thanh đang chuẩn bị xuống lầu, bị một tiếng phụ thân này của Lăng Thần dọa hết hồn, thiếu chút nữa bước hụt một cái ngã xuống.
Hạ Thiên Tịch vừa uống một ngụm nước lúc này cũng phun hết ra ngoài. Y thực sự không ngờ, Lăng Thần ở nhà y cư nhiên cũng gọi như vậy? Tuy hắn gọi như vậy cũng không có gì không đúng, nhưng dù sao bọn họ còn chưa kết hôn mà!
Hạ Thiên Tịch vô ngữ nhìn trời, y không đành lòng nhìn biểu tình trên mặt của phụ thân lúc này.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Thanh khó phát hiện run rẩy vài cái, nếu không phải bình thường sắc mặt anh đều không có gì biến hóa, giờ phút này tuyệt đối có thể nhìn thấy trên mặt anh có một vết rách.
Nhưng Lăng Thần lại cảm thấy hết sức bình thường, không có gì là không đúng cả.
Không khí trong đại sảnh nhất thời trầm mặc, Hạ Thanh có chút xấu hổ đứng ở cầu thang đáp ứng cũng không được mà cự tuyệt cũng không xong, hồi lâu anh mới xấu hổ ho khan một tiếng giảm bớt xấu hổ, thanh âm nhẹ nhàng không có bất cứ cảm xúc gì: "Tới, ngồi đi!"
"Vâng, phụ thân." Lăng Thần phi thường cung kính ngồi xuống.
Hạ Thanh bị hai tiếng phụ thân nữa của Lăng Thần làm đau trứng.
Ánh mắt anh nhìn về phía Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch rõ ràng đang nhìn trời, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh run một trận, không cần nghĩ cũng biết tầm mắt này là đến từ phụ thân của mình, Hạ Thiên Tịch lập tức cúi đầu xuống ngoan ngoãn, đồng thời trong lòng rơi lệ, nếu sớm biết Lăng Thần sẽ sửa miệng nhanh như vậy trước mặt phụ thân, y tuyệt đối sẽ không cho Lăng Thần tới.
Lăng Thần ngồi một lát liền rời đi, dù sao hắn cũng chưa về nhà hai ngày rồi, trong nhà vì sắp ăn Tết nên bắt đầu nhiều việc xoay vòng.
Chờ Lăng Thần đi rồi, Hạ Thiên Tịch lập tức giả làm đà điểu nói: "Phụ thân, con về phòng trước/"
"Chậm đã." Ánh mắt Hạ Thanh nhàn nhạt liếc con trai một cái, ánh mắt kia tuy không có hàm nghĩa gì, nhưng cũng mang theo uy hiếp tuyệt đối.
Hạ Thiên Tịch đô đô miệng ngồi xuống tỏ ra là một thiếu niên ngoan ngoãn đáng yêu. Hạ Thanh nhìn Hạ Thiên Tịch trẻ con như vậy mà cảm thán trong lòng, rõ ràng nó và Lăng Thần bằng tuổi nhau, cũng chỉ nhỏ hơn người ta hai tháng thôi, làm sao mà khi hai đứa ở bên nhau thoạt nhìn Lăng Thần lại như một nam nhân thành thục ổn trọng, còn Hạ Thiên Tịch thoạt nhìn lại rất trẻ con còn chưa thành niên, quả thực khiến người phụ thân như anh thật ưu thương có được không?
"Phụ thân, có việc gì sao?" Cảm giác được tầm mắt của Hạ Thanh nhìn mình ngày càng quỷ dị, Hạ Thiên Tịch cúi cúi đầu, đồng thời trong lòng đem 18 đời tổ tông nhà Lăng Thần ra hỏi thăm một phen, ai bảo người sửa miệng nhanh như vậy, này không phải khiến y đi tìm chết hay sao!
"Con và Lăng Thần..." Hạ Thanh nhỏ giọng nói, tuy rằng con trai đã lớn, việc yêu đương cũng không nên quản, nhưng nghĩ tới con trai mình thật vất vả nuôi lớn cứ như vậy đem cho người khác, trong lòng anh thực không đành.
Hạ Thanh hiện tại cũng không biết mình là tâm trạng gì, trước kia anh đồng ý Lăng Thần cũng không có loại tâm trạng này, nhưng hôm nay từ khi Hạ Thiên Tịch trở về ngồi cùng Lăng Thần, xung quanh hai người có loại tình điệu thoang thoảng, còn có Lăng Thần sửa miệng gọi anh là báo hiệu cho điều gì, Hạ Thanh đột nhiên hối hận nhanh như vậy đã đem con trai giao cho người khác.
Đứa con trai mà chính mình cực cực khổ khổ nuôi lớn cứ như vậy để cho người khác quắp đi, trong lòng anh thực quá ưu thương!
Anh hiện tại hối hận rồi phải làm sao bây giờ?
Hạ Thanh nhìn con trai trước mặt, con trai đáng yêu xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, anh cư nhiên liền dễ dàng đưa cho người khác, thiệt tình không nỡ buông tay mà!
Ngẫm lại con trai mình nuôi dưỡng cuối cùng biến trở thành con gái gả ra ngoài, đây là việc mà bất cứ người phụ thân nào cũng không muốn gặp phải a!
Hạ Thanh vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt có nhàn nhạt ưu thương.
Cho dù anh không nỡ thì thế nào? Con lớn không thể giữ a!
"Phụ thân có việc gì sao?" Hạ Thiên Tịch nhìn Hạ Thanh biểu tình muốn nói lại thôi, biết ngay là anh có chuyện, nhưng cũng không dám trực tiếp hỏi ra lời, y sợ nhất là phụ thân hỏi sự tình giữa y và Lăng Thần.
"Thôi, không có việc gì, con đi đi!" Hạ Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là không có nói ra điều gì.
Hạ Thiên Tịch trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói: "Phụ thân, con về phòng trước."
Hạ Thanh gật gật đầu.
Hạ Thiên Tịch lập tức hướng phòng đi tới, khi đi đến cửa thang lầu Hạ Thanh lại gọi Hạ Thiên Tịch lại: "Khoan đã."
Hạ Thiên Tịch quay đầu lại ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Thanh.
Hạ Thanh nhìn khuôn mặt của con trai hơi hơi thở dài một hơi nói: "Mấy ngày nay trong nhà có thể sẽ bận rộn một chút, con cũng đừng ra ngoài, ở nhà để gặp gỡ khách khứa đi!"
"Vâng, phụ thân." Sắc mặt Hạ Thiên Tịch có điểm quẫn quẫn nóng bừng, ý của phụ thân y dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, không cho y đi ra ngoài chính là đừng cùng Lăng Thần đi ra ngoài qua đêm.
May mà sắp đến Tết, Lăng Thần cũng bận rộn, căn bản là không có thời gian tới tìm Hạ Thiên Tịch, hai người mỗi ngày cũng chỉ dùng quang não gọi video một lần, mỗi ngày liên lạc một chút mà thôi.
Hạ Thiên Tịch về trong phòng, vừa mở cửa phòng ra, một đoàn tiểu cầu màu trắng đột nhiên nhào về phía y.
Nếu không phải nghe thấy tiếng chít chít, Hạ Thiên Tịch chắc chắn sẽ ném ra một quả cầu lửa.
Ngày hôm qua y ra ngoài tiểu Bình Quả bị y để lại trong nhà, vì không được y cho phép Libor quản gia sẽ không tiến vào phòng y, cho dù là quét dọn phòng y mỗi ngày cũng phải được y cho phép mới có thể tiến vào quét dọn, cho nên tiểu Bình Quả một mình ở trong phòng cả một ngày đêm, lại không có ai cho nó ăn, nó đã sớm đói bụng, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, chóp mũi ngửi được khí vị của Hạ Thiên Tịch, chít chít kêu to ủy khuất, toàn bộ tiểu cầu đều xông tới.
Hạ Thiên Tịch ôm chặt tiểu Bình Quả, nó ngẩng lên cái đầu tròn tròn, một đôi mắt như trái nho đen đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch, cái miệng ba cánh mềm mại ủy khuất kêu to: "Chít chít..."
Hạ Thiên Tịch trấn an sờ sờ đầu nó, tiểu Bình Quả vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Hạ Thiên Tịch, càng thêm ủy khuất kêu to.
"Được rồi, ta hiện tại cho ngươi ăn, đừng kêu nữa."Hạ Thiên Tịch buồn cười nhìn tiểu Bình Quả, quả thực coi tiểu Lục Dực Thiên Hổ này thành con trai của mình mà nuôi, nhìn đôi mắt nhỏ ủy khuất của nó, nghe tiếng kêu mềm mại của nó, Hạ Thiên Tịch trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Kỳ thực, nếu có thể có đứa con trai đáng yêu như tiểu Bình Quả cũng không tệ, Hạ Thiên Tịch nghĩ nghĩ trong lòng, nhưng vấn đề sinh hài tử lập tức hiện lên trong đầu y, khiến thân thể y không tự nhiên run lên một cái, dù sao muốn sinh thì cứ để Lăng Thần sinh là được, y mới sẽ không sinh.
Hạ Thiên Tịch lập tức đem ý tưởng này vứt ra sau đầu không thèm nghĩ tới nữa.
Vì để tiểu Bình Quả đói bụng rất lâu, lần này Hạ Thiên Tịch lập tức cho nó uống năm ly sữa bò, như vậy tiểu Bình Quả sẽ không uống quá no, lập tức uống nhiều như vậy cũng sẽ khó chịu, Hạ Thiên Tịch cũng không cho nó ăn.
"Chít chít..." tiểu Bình Quả mềm mại kêu to, nâng móng vuốt nhỏ lay láy ngón tay của Hạ Thiên Tịch ủy khuất thể hiện nó còn chưa ăn no, không thể ngược đãi động vật.
"Không thể ăn nữa." Mặc kệ tiểu Bình Quả có nghe hiểu hay không, Hạ Thiên Tịch cũng nghiêm túc đối diện với nó nói: "Ngày mai lại ăn nữa."
Tiểu Bình Quả vẫn lay láy tiểu móng vuốt màu trắng mềm mại ủy khuất chít chít kêu lên, hai mắt đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch không để ý tới tiểu Bình Quả kêu ca, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tiếu Bình Quả mở đôi mắt to vô tội nhìn tâm địa cứng rắn Hạ Thiên Tịch, ủy khuất lại kêu hai tiếng cũng không gọi được Hạ Thiên Tịch, nó mới liếm liếm chén trước mặt, đem chén nhỏ liếm sạch, đến khi trong chén không còn một chút hương vị thơm ngọt của sữa bò nữa tiểu Bình Quả mới từ bỏ, lười biếng cuộn tròn nằm lên một vị trí trên đầu giường Hạ Thiên Tịch.
Khi Hạ Thiên Tịch ra tới thì tiểu Bình Quả đã ngủ, nhìn tiểu Bình Quả thành thành thật thật, Hạ Thiên Tịch lúc này mới vừa lòng gật đầu, con trai nghe lời nhu thuận như vậy mới dễ nuôi chứ!
Tuy trời không còn tuyết rơi, nhưng thời tiết vẫn thực lạnh, theo thời tiết càng ngày càng lạnh, năm mới cũng chậm rãi mà tới.
Tục ngữ nói: "Hai mươi ba, kẹo mạch nha dính miệng; hai mươi bốn, ngày quét dọn cửa nhà; hai mươi lăm, đi chọn gà; hai mươi sáu, đi chọn thịt; hai mươi bảy, đi giết gà; hai mươi tám, đi làm mì; hai mươi chín, chưng màn thầu; tối ba mươi thức cả một đêm, mùng một năm mới cần vội vã.
Theo ca dao ngày Tết, toàn bộ thứ nguyên tinh tế lúc này giăng đèn kết hoa một mảnh, không khí vui mừng khắp nơi.
Tuy cổ địa cầu đã không còn tồn tại, tuy tận thế bùng nổ, nhưng từ khi thứ nguyên tinh thế thành lập, các tập tục ở địa cầu cổ đã bị loại bỏ, duy chỉ có ngày ăn Tết này là không thay đổi, mọi người vẫn đem ngày Tết này duy trì.
Dạo này Lăng Thần rất bận rộn, vì Lancet điện hạ của đế quốc đính hôn, nên Lăng Nghị phải tới chúc mừng, cho nên việc xã giao ở Lăng gia đều dừng trên người hắn. Đừng thấy Lăng Thần còn nhỏ tuổi, nhưng hắn cũng đã trưởng thành là một nam nhân chân chính, rất ít người có thể vào tầm tuổi hắn mà đã thành thục ổn trọng như vậy, hắn đem sự vụ Lăng gia xử lý gọn gàng trật tự, khiến cho khách khứa tới thăm không tìm ra được điểm xấu nào.
Hạ Thiên Tịch gần đây cũng vội, cho dù Hạ Thanh không thích xã giao cỡ nào, nhưng thân là nguyên soái Liên Bang, gần đến Tết vẫn phải có một ít xã giao, mỗi khi có khách nhân tới Hạ Thanh đều gọi Hạ Thiên Tịch ra, anh đang bồi dưỡng cho con trai mình về mặt giao thiệp.
Ngươi nhìn đi, Lăng Nghị rời đi vẫn có thể yên tâm giao cả gia nghiệp to như vậy cho con trai mình, anh thế nào cũng không thể để con trai mình bại bởi con trai nhà người ta.
Cho dù Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch hiện tại là người yêu, trong lòng Hạ Thanh vẫn có so đo, tuyệt đối không thể để con trai bại bởi Lăng Thần, nếu không về sau cho dù tới Lăng gia chắc chắn sẽ bị bắt nạt, cho nên Hạ Thanh mới có thể muốn sớm bồi dưỡng tính độc lập cho Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch không biết ý tưởng trong lòng Hạ Thanh, mỗi ngày bị buộc đối mặt với đủ loại người tươi cười lấy lòng, quả thực buồn bực muốn chết, quá đáng thương!
..........