Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 162: Trời sinh một đôi!




"Muốn uống nước không?"

"Ừ"

Tình sự qua đi, Hạ Thiên Tịch lười biếng làm ổ trong chăn, híp mắt, toàn thân đều nhũn thành một bái bùn.

Lăng Thần nhìn bộ dáng đáng yêu của y, thân mật hôn hôn trán y, xốc chăn lên xuống giường, hắn chỉ mặc một cái quần dài, trên lưng có vài vết cào thon dài, này đều là kiệt tác của Hạ Thiên Tịch, nhưng hắn rất vừa lòng việc bảo bối lưu lại dấu vết trên người mình, nhớ tới mình lưu lại trên người bảo bối rậm rạp dấu hôn, hắn cũng rất là vừa lòng.

Giọng nói hai người còn có chút khàn khàn, đặc biệt là Hạ Thiên Tịch, vốn dĩ giọng nói của y đã rất nghẹn ngào, lại trải qua một hồi vận động kịch liệt trên giường xong yết hầu của y đã không phát ra được thành lời, nhưng thanh âm trầm thấp nghẹn ngào của Lăng Thần lại mang theo một cỗ từ tính không rõ.

Hắn đi tới cạnh bàn cách đó không xa lấy một ly nước sôi để nguội cho Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch híp mắt lười biếng oa trong ổ chăn, Lăng Thần một tay luồn qua eo y, đem người ôm vào lòng ngực, sau đó đem ly nước đặt ở bên môi Hạ Thiên Tịch dịu dàng nói: "Bảo bối, nước."

Hạ Thiên Tịch lười biếng mở to mắt nhìn Lăng Thần một cái, cong cong khóe môi, giọng nói trầm thấp ấm ách: "Đút cho ta."

Lăng Thần mở rộng khóe môi tà khí, Hạ Thiên Tịch lúc này đã nhắm mắt lại, cho dù giọng nói của y có nghẹn ngào trầm thấp, Lăng Thần vẫn nghe rõ lời Hạ Thiên Tịch nói, có chút sung sướng gợi lên khóe môi uống một ngụm nước, sau đó chậm rãi cúi đầu áp lên cánh môi Hạ Thiên Tịch, đem nước trong miệng rót vào trong miệng Hạ Thiên Tịch.

Liên tiếp đút ba ngụm nước, Hạ Thiên Tịch mới lắc đầu từ bỏ.

Kỳ thực y cũng không khát lắm, nhưng vừa rồi thời gian rên rỉ có chút dài khiến yết hầu khô ráo không thoải mái.

Nhìn đồng hồ trên tường, từ sáng sớm tới chiều, bọn họ đã oa ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ, nhưng Hạ Thiên Tịch toàn thân vô lực không muốn động chút nào. Y không muốn động, Lăng Thần càng sẽ không muốn động, đút xong nước, hắn lại nằm vào ổ chăn, ôm lấy Hạ Thiên Tịch, hai người cùng hưởng thụ dư âm sau tình tự.

Tích tích tích ――

Quang não Lăng Thần phát ra một hồi tiếng vang.

Hạ Thiên Tịch không để ý, lôi kéo chăn che đầu ngủ tiếp, Lăng Thần nhìn dãy số hiển thị trên quang não, nhíu mày một chút, trực tiếp ngắt máy.

Không cần phải nói cũng biết là nhà gọi đến, sáng sớm hôm nay hắn đã đáp ứng mang Hạ Thiên Tịch trở về, Lăng Nghị và Lạc Ngôn đều vẻ mặt vui sướng chờ đợi, đã qua thời gian một ngày, đứng nói Lăng Thần đem con con dâu họ mang về, ngay cả bóng dáng Lăng Thần cũng không thấy đâu, bọn họ đã gọi vài cuộc, chẳng qua Lăng Thần đều không tiếp máy, trực tiếp liền bị Lăng Thần ngắt đứt.

Nhìn Hạ Thiên Tịch tựa hồ lại đang ngủ, Lăng Thần thoáng đem chăn kéo ra một chút để hở đầu y ra, để y có thể hô hấp bình thường, sau đó cầm quang não đi vào phòng tắm báo tin cho nhà hắn.

"Phải đi sao?"

Chờ Lăng Thần từ phòng tắm đi ra, Hạ Thiên Tịch nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn hắn, lười biếng mở mắt hỏi hắn.

"Ngươi muốn đi sao?" Lăng Thần tiến lại thân mật hôn trán Hạ Thiên Tịch hỏi.

Hạ Thiên Tịch nghĩ nghĩ, bĩu môi ủy khuất nói: "Lưng eo đau, không muốn động."

Tuy là lần đầu, nhưng muốn y vẫn có thể đi lại, chỉ là y không muốn động mà thôi.

"Chúng ta liền không đi, hôm nay liền ở đây nghỉ ngơi cho tốt được không?"

"Ừ"

"Có đói bụng không?" Lăng Thần nhìn biểu tình lười nhác của y, trong lòng mềm mại một trận.

"Ta gọi cho ngươi một ít cháo, một hồi liền mang lên, lập tức ăn một chút được không?"

Hạ Thiên Tịch gật gật đầu.

Y đúng là có chút đói bụng.

Khi nhân viên phục vụ còn chưa lên, Lăng Thần an vị trong ổ chăn ôm Hạ Thiên Tịch, hai người chỉ ôm ấp nhau không nói lời nào, không khí đã thực ấm áp/

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, hẳn là người phục vụ đưa cơm tới.

"Ta đi xem." Lăng Thần nói xong bước xuống giường, Hạ Thiên Tịch lười biếng liếc nhìn thân hình cao lớn của nam nhân, làn da màu mật có vài vết cào của mình gây ra, mặc kệ là trước ngực hay sau lưng, không chỉ có vết cào của y, còn có dấu răng của y, nhìn bản thân lưu lại dấu vết trên người nam nhân, Hạ Thiên Tịch trong lòng một trận thỏa mãn.

"Mặc áo vào." Nhìn Lăng Thần chỉ mặc một cái quần lụa dài màu trắng, hắn nếu mang bộ dáng lười biếng vừa trải qua tình sự như vậy xuất hiện trước mặt người khác, mặc kệ người kia là nam hay nữ, chỉ sợ ngay lập tức bị hắn bắt giữ trái tim làm tù binh.

Ai bảo người nam nhân này mị lực khó đỡ như vậy!

"Được!" Lăng Thần quay đầu nhìn y một cái, khóe môi gợi lên vài phần tà khí.

Biết bảo bối của mình thích ăn dấm, hắn cũng liền nghe theo lấy áo trên mặt đất đơn giản mặc vào, đi ra mở cửa, ngay sau đó là một trận tiếng nói giao lưu, sau đó là thanh âm đóng cửa, Lăng Thần thực nhanh liền đẩy bàn ăn đi tới.

Trên bàn cơm bày biện mấy món ăn sáng thanh thúy ngon miệng, còn có máy chén cháo màu sắc hoa văn không giống nhau, đều rất phù hợp với khẩu vị củaHạ Thiên Tịch.

Để lấy lòng bảo bối của mình, Lăng Thần còn gọi riêng một bình đường trắng lại đây, khi Hạ Thiên Tịch muốn ăn bị gợi lên, hai mắt thẳng ngơ ngác nhìn cơm cháo trên bàn, Lăng Thần bưng một chén cháo hạt sen bát bảo được nấu mềm mịn, bỏ thêm mấy thìa đường rồi sau đó mới bưng tới cho Hạ Thiên Tịch.

Nhìn hành động tri kỷ thức thời như vậy của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch vừa lòng mị mị nhãn tình, thỏa mãn đáng yêu giống như một con mèo nhỏ vậy.

Lăng Thần ngồi ở mép giường, hắn đem cả người y ôm vào trong lòng, một tay bưng cháo, một tay cầm thìa, từng thìa từng thìa thỏi nguội rồi mới đặt bên miệng Hạ Thiên Tịch chậm rãi đút cho y.

Hạ Thiên Tịch lập tức ăn vào ba chén cháo lớn, lại ăn thêm một chút rau xanh rồi mới vừa lòng lắc đầu: "Không ăn nữa, ngươi ăn đi!"

Lăng Thần không để ý đem cháo thừa của Hạ Thiên Tịch uống nốt, sau đó đi tới bàn ăn đem đồ ăn còn dư lại một chút ăn sạch rồi mới đi lên giường, tiếp tục ôm lấyHạ Thiên Tịch ngồi trong ổ chăn lẳng lặng ở chung, hưởng thụ thời gian ấm áp này.

Hạ Thiên Tịch nheo lại đôi mắt oa trong lòng ngực Lăng Thần, mà Lăng Thần đặt một tay sau eo y, dùng lực đạo mềm nhẹ thong thả mát xa cho y, Hạ Thiên Tịch hưởng thụ Lăng Thần tri kỷ phục vụ, thực nhanh liền ngủ mất.

Lại ngủ hơn một tiếng y mới có chút tinh thần, y ngẩng đầu nhìn Lăng Thần, Lăng Thần cũng đã mở mắt, nhìn khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, mi mắt Hạ Thiên Tịch cong cong, khóe môi cũng cong cong.

Kỳ thực, y đều chưa từng nghĩ tới, cư nhiên cuối cùng y sẽ ở một chỗ với Lăng Thần.

Lần đầu tiên gặp mặt của y và hắn, cũng không gọi là vui vẻ, lúc sau Lăng Thần theo đuổi y, y còn khinh thường không để ý. Nếu không phải y và Lăng Thần ở chung với nhau thời gian dài như vậy, Lăng Thần không phải là nam nhân tinh tế tỉ mỉ như vậy, bọn họ không có khả năng đến được với nhau.

Nhìn Lăng Thần, là một nam nhân tuấn mỹ cư nhiên cũng sẽ có một mặt thận trọng như vậy, từ từ thâm nhập vào cuộc sống của y, khơi dậy lực chú ý của y nhưng cũng không khiến cho y phản cảm, nhưng nếu người nam nhân này đột nhiên biến mất, cuộc sống sinh hoạt không có hắn cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, y sẽ hung hăng mà nhớ đến người này.

Hạ Thiên Tịch nghĩ, sở dĩ y và Lăng Thần cuối cùng có thể đến với nhau, chính là vì nam nhân nhìn thoáng qua lạnh lẽo trầm mặc nhưng lại có một mặt thận trọng như vậy đi! Y hưởng thụ ấm áp của Lăng Thần, tiếp thu hắn quan tâm, cuối cùng chắc chắc sẽ cùng hắn đi một đường.

Trên mũi đột nhiên bị mổ hai cái, Lăng Thần mở mắt ra, ánh mắt ôn nhu nhìn y: "Nghĩ gì thế?"

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi: "Ta nghĩ, ta vì sao lại coi trọng ngươi?"

Lăng Thần nhướng mày: "Bởi vì ta tốt, các phương diện đều rất tốt."

Có lẽ vậy, Lăng Thần không chỉ có gia thế tốt, diện mạo tốt, dáng người tốt, lại còn là một người đầy tiềm năng.

Đúng thế, các phương diện đều rất ưu tú.

Hạ Thiên Tịch phì cười, ánh mắt liếc hắn: "Còn rất tự luyến, chẳng lẽ ta không tốt sao?"

"Bảo bối đương nhiên tốt nhất." Lăng Thần ôm chặt y hôn môi hôn mặt y nói: "Hai người chúng ta đều tốt như vậy, cho nên chỉ có thể ghép đôi với nhau được thôi, người khác đều không xứng với chúng ta."

Phốc ――

Hạ Thiên Tịch hung hăng phì cười, thân thể trong lòng ngực Lăng Thần run lấy run để.

Y biết Lăng Thần rất vô lại vô sỉ, không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên còn có một mặt tự phụ kiêu căng như vậy.

"Bảo bối, ngươi nếu động nữa, ta không cam đoan ngươi ngày mai còn có sức để xuống giường đâu."

"Xí!" Hạ Thiên Tịch ánh mắt nhàn nhạt liếc hắn, cả giận nói: "Ngươi CMN dám động dục với lão tử, lão tử liền băm ngươi."

Từ sáng sớm đến chiều, đều năm lần, y còn là người lần đầu tiên nằm phía dưới, thân là tình nhân chẳng lẽ không nên thông cảm cho y sao?

Hạ Thiên Tịch quả thực đều nghĩ muốn đem Lăng Thần hung hăng đá xuống giường.

"Bảo bối, chúng ta là tình nhân yêu đương cuồng nhiệt nha!" Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần mang theo vài phần ủy khuất: "Mới nếm thử tình sự, bảo bối đã khiến ta thực tủy biết vị, ngươi hiện tại còn câu dẫn ta như vậy, ta nếu có thể kiềm chế được, vậy tính phúc của ngươi về sau sao có thể chịu nổi."

Lăng Thần chôn đầu ở hõm vaiHạ Thiên Tịch, nhẹ nhàng thổi nhiệt lên cổ y, thanh âm thấp thấp nói.

Hạ Thiên Tịch rụt rụt đầu, bị lời nói của Lăng Thần chọc cười, nếu không phải cả chân vô lực, y hiện tại chắc chắn sẽ cho Lăng Thần một đá bay thẳng xuống đất. Thật là càng ngày càng vô sỉ, hắn còn biết xấu hổ hay không?

"Cút, lão tử buồn ngủ." Hạ Thiên Tịch nhích nhích vai muốn hất cái đầu trên vai ra.

"Bảo bối, không bằng ta bồi ngươi ngủ." giọng nói Lăng Thần khàn khàn nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt mang theo ý cười.

"Biến, lão tử muốn tự ngủ."

"Vậy sao được?" Lăng Thần nói, tiếng cười sung sướng phát ra từ cổ họng, dưới đôi mắt đang trừng lớn của Hạ Thiên Tịch, cúi đầu lấp kín môi y.

Trong phòng lại vang lên một hồi rên rỉ ái muội mới....

..........