Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 137: Nhàn nhạt tình tố! Ấm áp ở chung (8)




Hạ Thiên Tịch ngủ một giấc tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, nhìn bài trí thanh lãnh trong phòng, không cần nghĩ y cũng biết đây là phòng Lăng Thần, hơn nữa, không khí xung quanh tràn ngập hương vị của Lăng Thần, y cũng không cần hoài nghi.

Ngáp một cái, Hạ Thiên Tịch lười biếng nằm lại trên giường, y không muốn rời giường một chút nào.

Mà cửa sổ trong phòng đã bị rèm cửa che lại, vừa lúc che khuất ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Hạ Thiên Tịch lười biếng nằm lại một hồi, tối qua y và Lăng Thần ở bên cảnh ngắm sao, ngắm đến lúc y bất tri bất giác ngủ trong lòng Lăng Thần lúc nào không hay, khi nào trở về, trở về như thế nào y không hề có ấn tượng.

Nhưng không vấn đề gì, dù sao Lăng Thần sẽ không ném y xuống là được, Hạ Thiên Tịch lười biếng mà nghĩ.

Lúc này cửa bị mở ra, Lăng Thần đi tới, Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nhìn hắn cười.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Thần cũng tỏa ra quang mang nhu hòa hiếm thấy, trước kia hắn cường ngạnh như vậy, đó là bởi vì Hạ Thiên Tịch lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt hắn, khiến hắn không có cách nào chỉ có thể lấy thủ đoạn cường ngạnh có được người này, hiện tại nếu đã có được người này, hắn chỉ muốn dùng hết thảy lực lượng của cả cuộc đời mình đi bảo hộ y, không cho y chịu một chút thương tổn nào hết.

Lăng Thần hôn hôn cái trán Hạ Thiên Tịch hỏi: "Có đói bụng không? Ta nấu chút cháo, dậy uống chút."

"Ngươi còn biết nấu cháo?" Hạ Thiên Tịch đôi mắt sáng lấp lánh, hình như nghe được việc gì kỳ lạ lắm vậy.

Lăng Thần gật gật đầu.

"Vậy nấu cơm thì sao?"

"Biết một chút đơn giản."

Đồ ăn đơn giản khi hắn đi theo bên cạnh phụ thân tuần tra biên cảnh liền bắt đầu học, tay nghề của hắn tuy không thể tính thật tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không quá kém.

Hạ Thiên Tịch hai mắt sáng lên, từ trên giường nói: "Ta nói trước, ta cũng không nấu cơm, ngươi không nên trông cậy vào ta nấu cơm." Y trước nay chỉ cơm đến há mồm, chưa từng luyện lập tới vấn đề liên quan tới nấu nướng này.

"Có ta là được rồi." Lăng Thần cũng không trông cậy vào Hạ Thiên Tịch có thể xuống bếp, chỉ cần khi mình xuống bếp y có thể bồi bên cạnh mình là được rồi, có thể nhìn y chính miệng ăn đồ ăn mình làm, có một người yêu bồi bên cạnh như vậy, hắn liền cảm thấy mỹ mãn.

Nghe Lăng Thần trả lời Hạ Thiên Tịch đôi mắt càng sáng hơn, khiến Lăng Thần nhịn không được hôn hôn mấy cái trên mặt y.

Hạ Thiên Tịch thực nhanh chóng vệ sinh cá nhân, nhìn căn phòng xa lạ này hỏi: "Đây là nơi nào?" Tóm lại không thể nào là nhà Lăng Thần.

"Là phòng ở ta mua ở vùng ngoại ô, ta biết ngươi hiện tại chắc chắn không quen đến nhà ta, trước liền mang ngươi tới nơi này." Hai người tuy đã xác định quan hệ, nhưng còn chưa được Hạ nguyên soái thừa nhận, cũng không thể yêu cầu Hạ Thiên Tịch hiện tại liền đi cùng mình gặp cha mẹ được.

Xem ra, hắn cần phải nhanh chóng tranh thủ được sự đồng ý của Hạ nguyên soái.

Hạ Thiên Tịch gật đầu vừa lòng, trên bàn ăn đã bày biện xong đồ ăn, cháo gạo kê kèm với rau xanh đơn giản, còn có bánh trứng được chiên vàng. Hạ Thiên Tịch ngửi mùi thơm của bánh trứng nuốt nuốt nước miếng, lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, dùng chiếc đũa gắp một khối bánh trứng thỏa mãn mà ăn, thật là quá ngon, rất thơm, hương vị trứng gà thực đậm.

"Thích?" Lăng Thần nhìn y ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, trong lòng ấm áp.

"Ừm ừm." Hạ Thiên Tịch híp mắt gật đầu.

"Uống chút cháo, lại ăn chút rau xanh." Tuy hiện tại đã là giữa trưa, nhưng hai người bọn họ đều chưa ăn sáng, cho nên hắn cũng không làm món có nhiều dầu mỡ.

Lăng Thần múc cho y một bát cháo gạo kê, nếm nếm không nóng vừa ăn để trước mặt y, lại lấy mấy món ăn sáng đặt ra chỗ mâm chống cho y.

Hạ Thiên Tịch yên tâm thoải mái mà được người hầu hạ, ăn một miếng bánh trứng lại cúi đầu uống một ngụm cháo, lập tức ánh mắt ỉu xìu xuống, ánh mắt ai oán nhìn Lăng Thần lên án: "Không ngọt"

Ở nhà, Libor biết khẩu vị của y, tuy rằng nói nấu ăn sẽ không cho quá nhiều đường đạt tới hiệu quả khiến y vừa lòng, nhưng cũng không giống Lăng Thần, một chút đường cũng không cho vào, nhạt thếch, thật khiến người không muốn ăn uống.

"Chỉ có thể cho một chút." Lăng Thần nói xong đứng dậy đi cầm lọ đường tới, hắn không thích đồ ăn có vị ngọt, ngay cả hoa quả cũng rất ít ăn, cho nên trong nhà đều không có đường, nhưng biết khẩu vị của Hạ Thiên Tịch nên khi phân phó quản gia mang tới một ít rau tươi có kèm theo một lọ đường, để đề phòng lúc này.

Lăng Thần đem lọ đường tới dùng thìa múc một thìa bỏ vào bát cho Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch trong miệng nhai bánh trứng, liền thấy Lăng Thần cư nhiên keo kiệt chỉ cho y một thìa? Lập tức trừng mắt, còn có tên người yêu nào keo kiệt hơn hắn không? Quả thực không còn gì để nói.

Hạ Thiên Tịch lập tức phồng quai hàm đoạt lấy lọ đường trong tay Lăng Thần, bị Lăng Thần tay mắt lanh lẹ đoạt lại đặt bên cạnh mình, Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt đáng thương hề hề năn nỉ: "Cho thêm ba thìa thôi! Được không được không?"

Dựa theo số lượng thường ngày của y phải là 5 thìa mới đủ vào miệng, nhưng vì không để Lăng Thần từ chối, y châm chước giảm đi, rút kinh nghiệm xương máu trừ đi hai thìa.

Người không thích ăn đường không biết, phải giảm đi hai thìa, liền giống như đoạt mạng y vậy.

"Không được." Lăng Thần không chút suy nghĩ cự tuyệt.

"Hai thìa." Hạ Thiên Tịch cắn răng một cái cầu xin: "Chỉ hai thìa, ít hơn một thìa rồi được không?"

Hai thìa! Mạng của y a! Hạ Thiên Tịch trong lòng lệ chảy ròng ròng.

Lăng Thần chỉ nâng lên mí mắt nhàn nhạt liếc nhìn y, môi mỏng mím lại, không nói.

Hạ Thiên Tịch vừa thấy thái độ này, liền biết y tuyệt đối không có khả năng ngoan cố quá với Lăng Thần, cắn răng vỗ tay lên đùi một cái, thật giống như hạ một cái quyết định phi thường đau lòng: "Một thìa"

Trong lòng đều tan nát, Hạ Thiên Tịch khóc!

Lăng Thần chỉ dùng ánh mắt màu bạc nhàn nhạt nhìn y, một câu không nói, ánh mắt kia khiến cho người nháy mắt cảm thấy áp lực như núi.

Dưới ánh mắt đầy áp lực như vậy của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch yếu thế, ỉu xìu ăn bánh trứng, uống một ngụm cháo gạo kê không có hương vị, căm giận ai oán: "Quỷ hẹp hòi, về sau lão tử tự mình mua đường, tuyệt không thèm ăn đường của ngươi, hừ hừ..."

Chưa từng gặp loại người yêu nhỏ mọn như vậy, Hạ Thiên Tịch cong môi hừ hừ, thuận tiện trong lòng giơ lên ngón giữa với Lăng Thần.

Lăng Thần bị bộ dáng ai oán giống như tiểu tức phụ của y làm cho bật cười, chỉ là giúp y gắp đồ ăn, cũng không nó gì thêm.

"Sao không ăn rau?" Nhìn một mâm đồ ăn hắn gắp trước mặt, Hạ Thiên Tịch chỉ một miếng bánh trứng một ngụm cháo gạo kê, mí mắt giống như không nhìn thấy rau xanh nhỏ trước mặt.

"Không thích." Hạ Thiên Tịch bĩu môi, y rất không thích ăn, chỉ thỉnh thoảng mới ăn, nhưng hiện tại trước mắt Lăng Thần cũng không biết mình sao lại cáu kỉnh, dù sao y cứ thích cáu kỉnh với Lăng Thần đấy, xem hắn có dám ghét bỏ mình không, hừ hừ....

"Được rồi, đừng cáu kỉnh, ngoan, liền ăn một chút, không thể quá kén ăn, một hồi ăn xong cơm ta mang ngươi đi căng gió được không?"

Nam hài ở lứa tuổi bọn họ có đứa nào không thích đi căng gió?

Quả nhiên Hạ Thiên Tịch vừa nghe Lăng Thần nói như vậy, đôi mắt liền sáng, vừa lòng uống cháo gạo kê kèm rau xanh.

Lăng Thần ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Thiên Tịch, hắn đột nhiên cảm thấy, kỳ thực Hạ Thiên Tịch rất dễ nuôi.

Tuy đôi lúc Hạ Thiên Tịch sẽ bướng bỉnh, nhưng y rất dễ hống, trước kia hai người ở trường Quân đội số 1 khảo hạch, hắn còn chưa phát hiện Hạ Thiên Tịch còn có một mặt như vậy, thực dễ dàng làm nũng với người ta, giống như một chú cún con, chỉ cần lấy một chút thịt vụn là có thể hống hắn đến vui vui vẻ vẻ, cái đuôi đều có thể dựng lên trên trời.

Hiện tại, phát hiện Hạ Thiên Tịch còn có một mặt đáng yêu như vậy, Lăng Thần lại càng thêm thích vị người yêu như y.

Hai người thực nhanh ăn xong cơm, đơn giản thu thập một chút hai người liền tới gara, trong gara có một chiếc xe huyền phù thể thao màu lam đá quý, cái xe màu bạc hôm qua đã bị Lăng Thần thông tri quản gia mang về Lăng gia, chiếc xe này là gần đây hắn mới mua.

Màu lam đá quý, cho người ta một loại cảm giác thần bí mà lại mỹ lệ, hắn cảm thấy thực xứng với Hạ Thiên Tịch, cho nên khi thấy chiếc xe vừa mới đưa ra thị trường này liền mua luôn, quyết định đưa cho Hạ Thiên Tịch, không nghĩ tới cư nhiên nhanh như vậy liền có dịp.

"Oa, thật đẹp, lần này để cho ta điều khiển." Hạ Thiên Tịch hưng phấn mà vây quanh chiếc xe nhìn ngắm.

Xe mới vừa đưa ra thị trường, màu sắc mới tinh, đường cong lưu sướng, cảm xúc kim loại thuần hậu, quả thực rất được nhóm nam hài bọn họ hoan nghênh.

"Vốn dĩ chính là mua cho ngươi." Lăng Thần nói đi lên trước, đưa vân tay cùng màng mắt của Hạ Thiên Tịch vào cửa xe, như vậy chính là mặc định chủ nhân cho chiếc xe này, Lăng Thần cầm chìa khóa trong tay đưa cho Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch cầm chìa khóa mở cửa xe ngồi xuống, thử thử cảm giác thật là siêu cấp sảng.

Y trước kia rất thích đua xe, có đôi khi gạt phụ thân trộm ra ngoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu đi ra ngoài đua xe, sau lại y và phụ thân tình cảm càng lúc càng xa cách, y lại càng thích loại cảm giác đua xe này, cho đến một năm trước sau khi chết rồi sống lại, y mới bỏ đi thói quen không tốt này.

Nếu hiện tại lại có Lăng Thần ở bên cạnh nhìn, y cũng thực an tâm.

Lăng Thân ngồi ở ghế phụ nhìn y, đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh nhìn mấy căn biệt thử nhỏ ven đường.

Bởi vì mấy căn biệt thự này ở vị trí ngoại thành, lúc này lại là giờ cơm, đường nhựa rộng lớn căn bản là không có xe qua lại, Hạ Thiên Tịch một đường chạy thật nhanh, Lăng Thần ngồi bên cạnh y nhìn vẻ mặt tươi cười của y, trong lòng ấm áp.

..........