Hạ Thiên Tịch tắm rửa thoải mái một cái, toàn thân thả lỏng liền ngã lên giường mềm mại ngủ.
Ngủ một giấc dậy nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, đều đã buổi chiều, mà lúc này Libor quản gia gõ cửa: "Thiếu gia, nguyên soái đã trở lại"
"Được, ta biết rồi, lát nữa ta sẽ đi gặp phụ thân." Hạ Thiên Tịch đáp lại một tiếng, từ trên giường bước xuống đi rửa mặt mới ra khỏi cửa, đầy mặt tinh thần đi gặp Hạ Thanh. Hạ Thanh hiện đang ở trong thư phòng, mỗi ngày anh trừ bỏ làm việc trong thư phòng mình, căn bản là không ra bên ngoài hoạt động, này cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Hạ gia mười mấy năm qua không có nữ chủ nhân.
Đi tới trước cửa thư phòng, Hạ Thiên Tịch gõ gõ cửa, nghe được giọng nói bên trong truyền ra, Hạ Thiên Tịch mới mở cửa đi vào.
Hạ Thanh đang xem văn kiện nào đó, Hạ Thiên Tịch mở cửa liền lên tiếng trước: "Phụ thân"
Trước kia, giữa cha con bọn họ rất ít có giao lưu, cho dù Hạ Thanh là một người cha rất sủng nịnh Hạ Thiên Tịch, nhưng vì không hay giao lưu, tình cảm giữa hai cha con bọn họ cũng không được tốt.
Từ sau khi sống lại, hiểu được tình yêu của cha với mình, Hạ Thiên Tịch liền quyết định về sau phải hảo hảo báo đáp phụ thân của y, có thể vì y mà mười mấy năm liền không rước về Hạ gia một nữ chủ nhân, phụ thân như vậy sao có thể không cho y chấn động đây? Phải biết rằng, tuổi thọ của nhân loại hiện tại đã tới mấy trăm tuổi, Hạ Thanh hiện tại mới hơn 30 tuổi, ở liên bang vẫn là rất trẻ, nhưng anh không muốn cưới người khác, mặc kệ có phải vì anh không muốn cưới hay vì cái gì khác, một trong những nguyên nhân khẳng định là bởi vì Hạ Thiên Tịch.
Cho nên, sau khi sống lại Hạ Thiên Tịch mới quyết định phải hảo hảo báo đáp phụ thân mình một chút.
"Đã trở lại." Lúc này, Hạ Thanh buông văn kiện trong tay ra, ngẩng đầu nhìn thiếu niên vừa bước vào thư phòng, con anh, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp so với trước kia lại rất có tinh thần, loại tinh thần này chính là khí chất của quân nhân, lấp lánh tỏa sáng làm người không thể dời mắt, khiến Hạ Thanh trước mắt sáng ngời.
Hạ Thanh ánh mắt xúc động nhìn Hạ Thiên Tịch, biểu tình trên mặt lại không biến hóa mấy.
"Vâng" Hạ Thiên Tịch gật đầu đi đến bàn làm việc của Hạ Thanh, cười nhìn Hạ Thanh làm nũng nói: "Phụ thân, con rất nhớ ngài."
Từ trước tới nay Hạ Thiên Tịch đều chưa từng làm nũng với Hạ Thanh, cũng vì Hạ Thanh là người không hay nói chuyện cho nên rất ít giao lưu cùng Hạ Thiên Tịch, tình cảm giữa hai người cũng chậm rãi phai nhạt.
Hiện tại, Hạ Thiên Tịch đột nhiên trưng ra khuôn mặt nhỏ làm nũng với anh, nét tinh xảo trên mặt hiện lên thần sắc của trẻ con, khiến đôi mắt Hạ Thanh thực nhanh liền ươn ướt.
Có ai hiểu được khổ sở trong lòng anh? Rõ ràng là khúc thịt từ trên người anh rơi xuống, lại không thể không ngụy trang thành một người phụ thân nghiêm khắc chứ không phải là một người cha hiền lành. (Bí: Đoạn này có một sự nghi ngờ không hề nhẹ!!!)
Trước kia, nhìn con trai đẩy anh ra, tình cảm giữa hai người càng ngày càng xa cách, anh có điều khó nói, lại không thể nói cho con trai, cho nên khi Hạ Thiên Tịch tự sát, anh mới có thể điên cuồng như vậy, cho dù phải trả giá đại giới anh cũng muốn báo thù cho con trai.
Đôi mắt Hạ Thanh ướt át nhìn Hạ Thiên Tịch, cánh môi run run muốn nói điều gì nhưng lại không nói nên lời, quan hệ giữa anh và con trai được như thế này đã cải thiện rất lớn, anh đã cảm thấy thực may mắn.
Ít nhất, hiện tại con trai đã có thể hướng anh mà làm nũng chứ không phải đẩy anh ra.
Hạ Thiên Tịch nhìn trong mắt Hạ Thanh cảm động, trong lòng cũng ấm áp, lại gần Hạ Thanh, hơn nữa chủ động vươn tay ôm eo Hạ Thanh dụi đầu cọ cọ nói: "Phụ thân..."
Y cũng biết, trước kia bản thân không hiểu chuyện chọc phụ thân thương tâm, giữa hai người cũng rất ít giao lưu, đây cũng là ký ức đầu tiên y hướng phụ thân làm nũng, cũng là lần đầu tiên chủ động ôm Hạ Thanh, nhưng loại cảm giác tình thân này thật tốt, khiến y rất thích.
Hạ Thanh yên lặng không nói gì, chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Hạ Thiên Tịch, động tác mềm nhẹ ôn nhu.
Chỉ là như vậy, anh cũng đã thực thỏa mãn.
Hạ Thiên Tịch không biết suy nghĩ trong lòng Hạ Thanh, càng không biết thân thế của mình, thì ra cái người mà y gọi là mẫu thân không hề tồn tại, hiện tại y chỉ nghĩ muốn làm một đứa ngoan trong cảm nhận của phụ thân mà thôi. (Bí: sinh tử văn!!!)
Hai người ở thư phòng xúc động trong chốc lát, Hạ Thiên Tịch mới buông Hạ Thanh ra, Hạ Thanh hỏi y một chút chuyện liên quan tới trường quân đội số 1 xong mới để y về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Hạ Thiên Tịch liền rời giường, nhìn sắc trời còn tối bên ngoài, Hạ Thiên Tịch mặc một thân quần áo vận động chạy ra đại hoa viên bên ngoài chạy bộ tập thể dục buổi sáng.
Đây là thói quen trong ba tháng kiên trì huấn luyện của y tạo nên, tuy chỉ kiên trì trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn không lười biếng, về đến nhà theo đồng hồ sinh học cũng rất sớm liền tỉnh, sau đó là chạy đi rèn luyện.
Sân bên ngoài rất rộng, rất thoáng, mà nơi này cũng không phải chỉ có một nhà Hạ nguyên soái sinh hoạt, còn có rất nhiều chính nghị viên, gia tướng liên bang cũng đều ở tại chỗ này, cũng có thể gọi đây là đại viện quân khu.
Nhưng đây cũng không phải là đại viện quân khu chân chính, vì liên bang có hai nguyên soái, không thể chỉ có Hạ nguyên soái ở đại viện quân khu mà Lăng nguyên soái không ở, cho nên đại viện quân khu chân chính cách nơi này không xa. Nhưng vì người ở đây đều là quân nhân hoặc là chính nghị viên của Liên bang, vì thế mọi người liền theo thói quen gọi nơi này là đại viện quân khu.
Quân khu trong đại viện quân khu rất lớn, cũng có một phần sân làm nơi chuyên môn huấn luyện, hơn nữa có thêm một ít trang thiết bị, Hạ Thiên Tịch đầu tiên là chạy nửa tiếng xung quanh sân, coi như làm nóng cơ thể, sau đó lại bắt đầu rèn luyện, lặp đi lặp lại tư thế rèn luyện tiêu chuẩn đầy buồn tẻ.
Muốn đạt được lực lượng cường đại, chỉ có thiên phú là không đủ, còn cần phải nỗ lực. Hiện tại Hạ Thiên Tịch đang rất nỗ lực, trời còn chưa sáng y đã ở đây rèn luyện lặp đi lặp lại tư thế tiêu chuẩn buồn tẻ này. Trời dần hửng sáng, mắt nhìn cũng rõ hơn, lúc này trong sân huấn luyện liên tục có người bắt đầu đi vào rèn luyện.
"Di, đó là ai? Sao tới sớm như vậy?" Một người trẻ tuổi cùng đồng bạn tiến vào sân huấn luyện nhìn thấy Hạ Thiên Tịch liền kinh ngạc, nhìn đồng hồ trên cổ tay, cũng mới 6 giờ sáng mà thôi, đúng là thời gian rèn luyện, nhưng nhìn đến đám mồ hôi trên người Hạ Thiên Tịch, dường như đã rèn luyện từ lâu, cho nên không chỉ kinh ngạc một chút.
Hạ Thiên Tịch chính là khi trời còn chưa sáng đã rời giường, khi đó mới có 4h30, đến bây giờ y đã rèn luyện được 1 tiếng rưỡi, một thân quần áo vận động thoải mái của y lúc này đã bị mồ hôi thấm ướt, chất vải hơi mỏng liền dán trên làn da.
Tuy hiện tại đã tiến vào mùa đông, thời tiết cũng rất rét lạnh, nhưng đối với người rèn luyện mà nói, bọn họ vẫn sẽ không mặc quần áo dày dặn để rèn luyện, vì quần áo dày sẽ ngăn cản hiệu quả rèn luyện của bọn họ.
"Ta cũng không biết đó là ai? chẳng lẽ mới tới?" Một người khác trong hai người bọn họ nhìn Hạ Thiên Tịch cách đó không xa nói.
Hạ Thiên Tịch vốn rất nổi tiếng ở liên bang, vì sao bọn họ không nhận ra, cái này có liên quan rất lớn với việc biến hóa của bản thân Hạ Thiên Tịch
Nếu nói Hạ Thiên Tịch trước kia ở trong mắt người khác chính là cừu non yếu ớt thì hiện tại Hạ Thiên Tịch chính là bảo kiếm sắc bén đã tuốt khỏi vỏ, diện mạo một người tuy rằng không có biến hóa nhưng khí chất lại biến hóa đến long trời lở đất, cho nên bọn họ không thể đem người này có liên hệ gì đến phế vật nổi tiếng Liên bang.
"Này, chó ngoan không cản đường, các ngươi không rèn luyện thì đừng ở chỗ này làm chậm trễ người khác." Một giọng nói khiến người chán ghét ở phía sau hai người vang lên, ngay cả người này nói ra những lời nói khiến người ghê tởm.
Hai người quay đầu nhìn thanh niên phía sau nhíu mày, trong đó một thanh niên tóc lam đang muốn phát hỏa thì bị thanh niên tóc nâu bên cạnh hắn kéo lại, thanh niên tóc lam hung tợn trừng mắt nhìn thanh niên tóc vàng khiến người chán ghét một cái, xoay người rời đi.
Thanh niên tóc vàng giương lên khóe môi cười, tiểu tùy tùng đi sau gã lập tức tiến lên nịnh bợ: "Tề thiếu, tên Thiệu Đinh kia cũng không nhìn xem mình là người nào, còn muốn gây xung đột với người khác, cũng không phải là tự hắt nước tiểu vào mình sao?"
"Đúng thế, ta đã sớm nhìn Thiệu Đinh không vừa mắt, nếu không phải Tề thiếu cản lại, ta đã sớm giáo huấn hắn."
"Tên Thiệu Đinh này càng ngày càng không coi ai ra gì"
"Tề thiếu, dứt khoát chúng ta tìm thời gian hung hăng giáo huấn hắn một phen mới được, để hắn biết Tề thiếu của chúng ta cũng không phải người dễ đắc tội"
Năm thanh niên phía sau Tề Phi Dương mồm năm miệng mười nghị luận sôi nổi.
Tề Phi Dương cao ngạo hất cằm, ánh mắt ngạo khí liếc nhìn lam phát thanh niên đang bắt đầu chạy bộ ở phía xa một cái.
Thanh niên tóc lam cũng chính là Thiệu Đinh, phụ thân hắn và phụ thân Tề Phi Dương đều là chính nghị viện của Liên bang, chức vụ cũng tương đương nhau, nhưng so với nhà Tề Phi Dương, nhà Thiệu Đinh lại không có hậu thuẫn cường đại gì, mà nhà Tề Phi Dương lại có đằng ngoại kinh doanh làm ăn, vừa có tiền vừa có quyền, so với phụ thân hắn chỉ có thực quyền nhiều hơn phần tiền tài, liền tính là có hậu thuẫn.
Cho nên Tề Phi Dương mới có thể kiêu ngạo như vậy.
"Được rồi, nói như thế nào chúng ta cũng ở cùng một cái đại viện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sao có thể làm ra loại sự tình tổn thương tình cảm này chứ?" Tề Phi Dương nghe mọi người nịnh hót, một lòng đắc ý phiêu phiêu, trong miệng nói ra lời trái lương tâm.
"Tề thiếu đúng là mềm lòng"
"Đúng vậy"
"Aiz, đáng tiếc Tề thiếu mềm lòng như vậy, tên Thiệu Đinh kia đúng là không biết tốt xấu."
"..."
Mọi người lại mồm năm miệng mười khen ngợi một trận.
Trên mặt Tề Phi Dương tràn ngập tươi cười không thể che dấu được sự đắc ý, bước chân nâng lên hướng tới sân Hạ Thiên Tịch đang huấn luyện đi tới.
Đó là một cái sân chuyên môn huấn luyện thể thuật đơn giản nhất, bởi vì mấy người trẻ tuổi bọn họ đều có thể khống chế cơ giáp, cho nên có rất ít người tới nơi rèn luyện thể thuật đơn giản nhất này, vì thế dần dà cái sân này liền không có ai, đến khi Tề Phi Dương phát hiện ra, bọn họ liền đem cái sân này độc chiếm, vui chơi ở bên trong, làm một ít huấn luyện không phải là huấn luyện.
Vốn dĩ sân đều là khu công công của mọi người, vì sân này chỉ là nơi huấn luyện chiêu thức thể thuật đơn giản, không có người sử dụng, vì thế khi bị Tề Phi Dương bá chiếm cũng không có người quản.
Hiện giờ, đã đem nơi này thành của riêng Tề Phi Dương vừa thấy trong sân của mình có người khác, ý cười trên mặt chậm rãi lạnh xuống, hơn nữa ánh mắt bất thiện hướng Hạ Thiên Tịch đi tới.
"Mẹ kiếp! đó là ai? Không muốn sống nữa phải không? Cư nhiên dám bá chiếm sân của chúng ta?"
"Đánh nó đi..."
Vài người ồn ào, hướng về phía Hạ Thiên Tịch đi tới.
"Không ổn! chúng ta quên nhắc thiếu niên kia rời đi" Thiệu Đinh vẻ mặt hối hận nói với người bạn bên cạnh.
Bọn họ vừa rồi chỉ lo tò mò, quên mất đó là khu sân Tề Phi Dương bá chiếm, cũng quên không nhắc nhở Hạ Thiên Tịch rời đi, hiện tại thấy Tề Phi Dương vẻ mặt kiếm chuyện hướng tới Hạ Thiên Tịch, Thiệu Đinh rất là ảo não, lôi kéo bạn mình lập tức hướng tới chỗ Hạ Thiên Tịch nói: "Đi, không thể để Tề Phi Dương bắt nạt tân nhân a!"
Người bạn bên cạnh hắn vẻ mặt bất đắc dĩ, Tề Phi Dương kiêu ngạo ương ngạnh, điều này ở đại viện quân khu có tiếng, hắn một chút cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Nhưng Thiệu Đinh cũng mặc kệ những cái này, lập tức lôi kéo Âu Hiểu chạy tới chỗ Hạ Thiên Tịch.
Nhưng một lát này, Tề Phi Dương đã chạy tới sân huấn luyện, các thanh thiếu niên ở nơi xa nhìn thấy một màn này cũng đều vẻ mặt xem kịch, căn bản là không đi lên hỗ trợ, tất cả mọi người đều ở chung một đại viên quân khu, đối với tính kiêu ngạo ương ngạnh của Tề Phi Dương đều hiểu rõ, vì thế họ cũng lười đi gây chuyện, chỉ đứng xem kịch là được rồi.
Khi Hạ Thiên Tịch đang tập đi tập lại những động tác buồn tẻ, từng chiêu thức đều là những động tác rất đơn giản, chỉ cần là chiến sĩ cơ giáp đều có những động tác này, nhưng nhìn Hạ Thiên Tịch làm cùng một động tác như họ lại không giống nhau, vì Hạ Thiên Tịch làm mỗi động tác đều phi thường tiêu chuẩn, hơn nữa dứt khoát lưu loát, rất đẹp mắt.
Những thanh niên đến tìm y gây phiền toái quả thực không thể tin được, động tác đơn giản như vậy cũng khiến người ta cảm thấy có một loại duyên dáng, tại sao khi bọn họ làm lại không có loại cảm giác duyên dáng này chứ?
Nhưng hiện tại có người phá hủy hình ảnh duyên dáng này.
"Ai cho ngươi tập luyện ở chỗ này? Mau cút cho lão tử"
Giọng nói kiêu ngạo của Tề Phi Dương vang lên.
Hạ Thiên Tịch đang hết sức chăm chú đắm chìm trong luyện tập, cho dù nghe thấy giọng nói ngạo mạn của Tề Phi Dương, y cũng không để ý.
Tề Phi Dương vừa thấy Hạ Thiên Tịch cư nhiên không nhìn gã một cái, tức khắc nổi giận, đi tới trước mặt Hạ Thiên Tịch khinh thường nói: "Tiểu tử, dám can đảm làm lơ ta? Ngươi muốn tìm chết có phải hay không?"
Tề Phi Dương vênh cằm lên, từ cao nhìn xuống Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường và kiêu ngạo.
Hạ Thiên Tịch rốt cuộc dừng động tác luyện tập, không thèm nhìn Tề Phi Dương một cái, nhíu mày lạnh lùng như đang trần thuật: "Sao đến chỗ nào cũng có cái loại rác rưởi tồn tại thế nhỉ?"
..........