Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 40: Thiên Ngoại Hữu Thiên Tự Hữu Nhân






: Thiên ngoại hữu thiên tự hữu nhân (Tự có cao nhân giỏi hơn người)
Gần đây đại nội phong ba không ngừng, bởi vì đảng phái tranh đấu, Khấu Chuẩn chọc giận hoàng đế, có ý bãi chức, tình thế giương cung bạt kiếm ngay cả Khấu Chuẩn cũng tự thân khó bảo toàn.

Nếu nhúng tay vào việc của sư đệ sẽ càng phiền toái hơn.

Đột nhiên sư đệ bị bỏ tù, tất cả những chuyện này thật giống như có người cố tình sắp đặt.

Nghĩ đến đây, Yến Cảnh không khỏi thắt lòng.

Chỉ sợ sau lưng việc này có một thế lực to lớn đang âm thầm thao túng mới có thể diễn ra kín đáo như vậy.

Nước trong triều, cực kỳ sâu.

Nếu nói cho Thừa tướng biết, một khi nhúng tay vào, chỉ sợ cũng sẽ làm Thừa tướng bị cuống vào vòng xoáy này.

Nhưng tin tức trong đại nội chưa truyền ra nhanh như vậy.

Yến Cảnh còn chưa biết, Khấu Chuẩn đã bị triều đình xa lánh, hiện giờ cho dù tìm hắn cũng chưa chắc hữu dụng.

Triệu Uyển Như...!Yến Cảnh sửng sốt, tìm nàng, công chúa hoàng tộc, là cách hữu hiệu nhất.

Nếu Triệu Uyển Như biết chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng đến giờ đại nội vẫn chưa truyền ra tin tức gì, Yến Cảnh đoán, chắc hẳn bọn họ đã phong tỏa tin tức.

Nhưng đại nội sâm nghiêm, làm sao nàng có thể tìm được Triệu Uyển Như, làm sao mới có thể báo tin cho nàng.

Ngự trạng, gióng trống kêu oan?
Hiện giờ Lý Thiếu Hoài đã thú nhận tất cả, nếu nàng tùy tiện gõ Đăng Văn trống trước cổng Khuyết Môn, kinh động hoàng đế, một khi tra rõ oan tình, như vậy Lý Thiếu Hoài nhận tội chính là khi quân, mất nhiều hơn được.

Không thể tiếp tục chậm trễ, những người đó nếu muốn hại Lý Thiếu Hoài, thì mỗi một giây nàng ở trong lao đều là nguy hiểm.

Kế sách hiện giờ chính là phải tìm người ổn định tình hình trong ngục.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, dù phong toả tin tức thế nào đi nữa, đại nội cũng không thể một chút cũng không biết.

Kéo dài thời gian, chờ Triệu Uyển Như tới! Chính là suy nghĩ hiện giờ của Yến Cảnh, không biết vì sao, nàng cảm thấy Triệu Uyển Như nhất định sẽ cứu Lý Thiếu Hoài.

Phủ Khai Phong là thủ phủ của kinh thành, ngục giam ở nơi này không phải người bình thường muốn là có thể vào.


Trong lúc đầu óc quay cuồng, mùi thảo dược nhàn nhạt toả ra từ một hiệu thuốc trên phố làm Yến Cảnh chấn động.

Vội thúc giục người khiêng kiệu đi về hướng Cựu Tào Môn.

"Thải Chi, mau gọi A Lang tới đây." Phùng lão phu nhân nghe cháu trai và Yến Cảnh kêu oan cho Lý Thiếu Hoài, trong lòng cũng là nóng như lửa đốt.

Bà cực kỳ xem trọng Lý Thiếu Hoài.

Không đơn giản là vì Lý Thiếu Hoài từng cứu Trần Lục Dương, mà là vì tính cách và thái độ xử thế của Lý Thiếu Hoài có phần giống đứa cháu lớn đã qua đời của bà.

Trần Lục Dương lại kết bái huynh đệ với Lý Thiếu Hoài, bà cũng đã sớm xem nàng như nghĩa tôn.

Trần Nghiêu Tẩu vẫn luôn ở nhà chăm sóc phụ thân trên giường bệnh, mà hôm nay ở Hàn Lâm Viện đã có Tiền Hoài Diễn thay ca nên Trần Nghiêu Tư cũng về nhà, lúc này đang cùng đại ca Trần Nghiêu Tẩu chạy tới viện của mẹ mình.

"Mẫu thân!"
"Nghiêu Tư về rất đúng lúc.

Nghiêu Tẩu, mau đến phủ Khai Phong, đêm qua Phong Nhạc Lâu xảy ra án mạng, tên Trương Quyền Tri từng xử án sai kia, hiện giờ cũng chẳng phân biệt đúng sai qua loa định tội, người bị định tội chính là ân nhân cứu mạng của Lục Dương!"
Huynh đệ Trần Nghiêu Tẩu nghe vậy kinh hãi, vội hỏi: "Tại sao việc này trong đại nội một chút tin tức cũng không có?"
"Đại nội có biết hay không cũng không quan trọng, con người Lý chân nhân thiện lương như thế, sao có thể hạ độc hại người!" Phùng lão phu nhân tuyệt đối không tin Lý Thiếu Hoài sẽ hạ độc hại một cô gái trẻ tuổi.

Tổ mẫu nói làm Trần Lục Dương bên cạnh cảm động không thôi, đỡ tay bà liên tục gật đầu: "Đúng vậy, xưa nay nhị ca không gần nữ sắc, đối với sư tỷ muội lại cực kỳ kính yêu, sao có thể ái mộ, xem đây là động cơ giết người."
"Được được, mẫu thân đừng vội, chân nhân hàm oan, ta lập tức đến phủ Khai Phong, dù liều cái mạng này cũng sẽ cứu hắn bình an trở ra!" Lý Thiếu Hoài tốt bụng, trên dưới Trần phủ đều thích nàng, Trần Nghiêu Tẩu cũng xem trọng tài hoa của nàng.

Lý Thiếu Hoài thi đậu công danh, là cực kỳ có khả năng, sao có thể nào để nàng hàm oan chết thảm.

"Đại ca, không được.

Huynh vừa lên chức không lâu, không nên nhúng tay vào việc này, không bằng để ta đến phủ Khai Phong.

Đại ca, huynh đến thành Tây tìm Khấu Chuẩn, chân nhân là học trò của ông ấy, hẳn là sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Trần Nghiêu Tẩu giơ tay: "Hiện giờ Khấu Chuẩn tự thân khó bảo toàn, mà Trương Ung kia chưa chắc chịu nể mặt Hàn Lâm Viện các ngươi.

Hộ Bộ của ta lệ thuộc tam tỉnh, hắn tuy là Quyền Tri phủ, nhưng cũng chỉ là cấp dưới của ta, vẫn phải cho ta chút thể diện."
Bọn họ đã quên rằng, Trương Ung hiện giờ chỉ đang kiêm nhiệm Quyền Tri phủ Khai Phong.

"Tam Lang đến Đại Lý Tự tìm người, ta chạy đến phủ Khai Phong trấn giữ."
"Được, đại ca cẩn thận một chút."
Trần Nghiêu Tẩu gật đầu, bái biệt Phùng lão phu nhân, thúc giục xa phu nhanh chóng đến phủ Khai Phong.


Bản án đã phán, bố cáo chém đầu cũng được ban ra, ban đầu Phong Nhạc Lâu lòng người hoảng loạn đến giờ cũng đã ổn định phần nào.

Nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện đêm qua, hôm nay khách khứa lui tới ít hơn trước kia rất nhiều, làm toà nhà vẫn luôn náo nhiệt có chút quạnh quẽ.

Đây là tửu lầu, tửu lầu sẽ cung cấp sương phòng cho khách dừng chân, vì vậy rất nhiều người ở lại nơi này qua đêm.

Ngửi được mùi an thần hương nhè nhẹ, Đinh Thiệu Đức giãy giụa bừng tỉnh từ cơn ác mộng: "Đừng!"
Tóc đen trượt xuống đầu vai, cả người căng chặt ngồi trên giường khó nhọc trợn mắt, nhìn hoàn cảnh xung quanh có chút quen thuộc.

Giường sơn son, rèm cửa đỏ, mùi đàn hương quanh quẩn trong mũi, mà mùi của nữ tử càng thơm nức mũi.

"Đây là..."
Cách đó không xa bên bàn trang điểm, một cô gái đang ngồi ngay ngắn trước gương đồng, tự vẽ trang dung.

Đây là khuê phòng của Tam Nương!
Đinh Thiệu Đức cả kinh, khuê phòng của nữ nhi cực kỳ quan trọng.

Mà khuê phòng của Tam Nương nàng cũng chỉ đến có hai lần, vẫn là do tránh né một số người vướng bận, bất đắc dĩ mới vào.

Nàng biết, Tam Nương là người trong sạch, so với tự hỏi việc này, hiện giờ Đinh Thiệu Đức lại càng bối rối.

"Tứ Lang tỉnh, thân thể có chỗ nào không thoải mái, đêm qua ta..."
Đinh Thiệu Đức chớp mắt, run run hỏi: "Trăn Trăn cô nương đâu..."
Cố Tam Nương nhẹ nhàng bước tới, chậm rãi đến gần ngồi xuống, dùng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay đang chống bên ngoài chăn của Đinh Thiệu Đức: "Tứ Lang có còn nhớ, chuyện năm đó ở Đại Tướng Quốc Tự?"
Người đang ngồi áo quần xốc xếch, bàn tay gầy trơ xương rút ra khỏi mu bàn tay nàng, xoa lên xương quai xanh trên cổ, làn da trắng nõn đột ngột hiện lên vết sẹo do kiếm đâm chói mắt.

"Tiền thị, thật tàn nhẫn!"
Nghe Cố Tam Nương hỏi, Đinh Thiệu Đức nhướng mày nói: "Nhớ rõ."
"Lão trụ trì từng nói, Tứ Lang cả đời nhấp nhô, chú định trong đời sẽ có hai nữ tử giúp ngươi chắn kiếp." Cố Tam Nương rút tay về đặt lên bụng mình.

Nghe Cố thị nói, Đinh Thiệu Đức càng ngày càng nặng nề, trong đầu không ngừng tái hiện cảnh tượng đêm qua.

Nàng hung tợn hỏi: "Đêm qua kết quả ra sao?"
"Hậu sự của Trăn Trăn ta sẽ xử lý thích đáng, vụ án này đã kết thúc, không liên quan đến ngươi nữa, ngươi an tâm ở lại đây..."
Đinh Thiệu Đức run rẩy đôi môi tái nhợt, thở gấp, vén chăn lên nói: "Ta không thể..."
Cố thị nắm chặt tay nàng.


Nàng vốn đã gầy yếu, sao có thể chống lại người tập võ, tránh không thoát, nàng bất lực, lòng vỡ như đao cắt: "Đạo sĩ kia vô tội, bọn họ..."
Cố Tam Nương sẵn giọng nói: "Ngươi tỉnh táo lại đi, chuyện đêm qua ngươi còn chưa hiểu sao? Bọn họ là muốn mượn tay người khác hại ngươi, mạng của ngươi là do Trăn Trăn dùng mạng đổi về, sao có thể bỏ mặc bản thân không màng.

Ngươi giả ăn chơi trác táng còn đưa tới hoạ sát thân, nếu lại xen vào việc của bọn họ, bọn họ còn giữ ngươi lại sao?"
Lần này, Đinh Thiệu Đức quỳ xụp xuống, xụi lơ trên giường, trong lòng nặng trĩu ép tới nàng không thở nổi, đột nhiên đau buồn lan khắp toàn thân, dâng tràn lên cổ họng.

Đột nhiên, tấm rèm vốn màu đỏ bị nhuộm bởi máu tươi biến thành màu đen.

Mãi đến khi tan triều, mặt trời treo ở phía Đông hồi lâu Triệu Uyển Như mới tỉnh dậy.

Nàng là bị ác mộng bừng tỉnh, trong mộng đau đớn thấu xương, mộng tỉnh, nhưng đau đớn trong lòng vẫn mảy may không giảm.

Mãi đến khi Trương Khánh thuật lại toàn bộ chuyện đêm qua, Triệu Uyển Như thiếu chút nữa thất thố.

Cuống quít rời khỏi Khôn Ninh Điện: "Khấu Chuẩn đâu, Lý Thiếu Hoài là học trò của hắn, hắn sẽ không..."
"Khấu Chuẩn...!Sáng nay đã bị bãi nhiệm, hiện giờ đang ở Thượng Thư Tỉnh bàn giao công việc."
"Bãi nhiệm?" Triệu Uyển Như sửng sốt: "Sao có thể? Sao có thể!" Khấu Chuẩn bị bãi chức quá mức bất ngờ, bởi vì hiện giờ vẫn còn ở năm Cảnh Đức, cách thời gian Khấu Chuẩn bị bãi chức Lý Thiếu Hoài mất đi chỗ dựa ở kiếp trước sớm hơn rất nhiều.

Khấu Chuẩn một tay nâng đỡ Đinh Vị, cuối cùng Đinh Vị lại trở thành đối thủ lớn nhất của ông ấy.

Khấu Chuẩn cũng là triều thần mà mẫu thân kiêng kị, nhưng lại là chỗ dựa lớn nhất của Lý Thiếu Hoài.

Nàng là con gái Hoàng hậu, tất nhiên đứng về phía mẫu thân, cho nên kiếp trước hai nàng, là đối thủ trên chính trường.

Nàng nhíu chặt mày, không cách nào che giấu hoảng loạn trong lòng, cẩn thận nghĩ lại chuyện đêm qua, lại thêm ký ức đời trước, nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ là Đinh Thiệu Văn?"
Trương Khánh suy nghĩ một chút, nói: "Hẳn là không đến mức.

Đinh Thiệu Văn là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ hiện giờ, lại nắm giữ quyền cao chức trọng sao có thể để tâm đến tiểu nhân vật như..." Hắn sửng sốt: "Thần không phải nói chân nhân, công chúa..."
Triệu Uyển Như cũng không để ý suy nghĩ của Trương Khánh, mà là nhớ đến bữa tiệc tối qua Đinh thị không ngừng kính rượu nàng, lại đột nhiên nhớ tới một người: "Trương Ung!"
Hỏi: "Hướng Mẫn Trung hiện giờ có ở đại nội không?" Hiện tại là buổi sáng, các đại thần tan triều hẳn là đều ở Tam Tỉnh và phủ học sĩ xử lý chính sự.

"Sáng nay Hướng Mẫn Trung ở Đại Lý Tự đã bị Quan gia phái ra ngoài khảo sát, phỏng chừng trong chốc lát cũng không thể trở về."
"Cái gì?" Sao có thể trùng hợp đến vậy, việc này càng làm Triệu Uyển Như thêm khẳng định: "Hiện giờ ai đang tiếp quản Đại Lý Tự?"
Trương Khánh trả lời: "Công Bộ Thượng Thư Vương Đán kiêm nhiệm chức Thiếu Khanh ở Đại Lý Tự!"
Ngay lúc Triệu Uyển Như muốn xuất cung, Vân Yên được phái ra ngoài tìm hiểu tin tức cũng trở lại, nhanh chân bước đến gần nàng, hành lễ nói: "Cô nương, phủ Khai Phong có tin tức, Lý Nhược Quân đã nhận tội, ba ngày sau, trảm lập quyết!"
Hai chữ "nhận tội" vừa ra, thiếu chút nữa làm nàng đứng không vững, phẫn nộ nhìn Trương Khánh: "Tại sao không sớm đánh thức ta?"
Trương Khánh hoảng sợ cúi đầu: "Cô nương luôn ngủ không ngon giấc, lúc tỉnh lại cũng không cần người kêu, thần..." Triệu Uyển Như được ma ma trong đại nội dạy bảo rất tốt, những việc linh tinh như thức dậy cũng không cần người nhắc nhở.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy...!Ngươi, ngươi nên biết nặng nhẹ mới phải!" Triệu Uyển Như vừa tức vừa hận, nàng tức là tức chính mình, tại sao đêm qua không cẩn thận đến thế, hận là hận bọn người gian nịnh kia thật sự đáng ghét: "Đinh thị bọn hắn là muốn một tay che trời sao!"
"Công chúa ngài...!tại sao lại khẳng định là Đinh Thiệu Văn như vậy..." Trương Khánh biết công chúa không ưa Đinh Thiệu Văn, nhưng lại không biết công chúa đã không ưa đến trình độ này.

Hắn và Đinh Thiệu Văn từng là đồng liêu, chưa thấy Đinh Thiệu Văn không tốt chỗ nào, chỉ là nếu công chúa đã ghét đến vậy, hắn nghĩ sau này vẫn nên giữ khoảng cách với Đinh Thiệu Văn cho thoả đáng.

Triệu Uyển Như không có thời gian giải thích, đương nhiên cũng sẽ không nói với Trương Khánh chuyện nàng trọng sinh: "Phái người đến phủ Khai Phong trông chừng, báo cho Vương Đán đứng trước cửa Tuyên Đức chờ ta, còn nữa tiếc lộ tin này cho Trưởng công chúa, làm Trưởng công chúa mau chóng đến phủ Khai Phong."

"Cô nương còn ngài?"
"Ta phải đến điện Văn Đức lấy khẩu dụ của Quan gia!"
Triệu Uyển Như bước đi vội vã: "Ta không tin, một phủ Khai Phong nho nhỏ làm sao có thể đối kháng lại Đại Lý Tự.

Chẳng lẽ Đinh thị hắn còn có bản lĩnh thông thiên!"
Đại Lý Tự nắm giữ hình ngục cả nước, là bộ phận quan trọng của triều đình, bình thường đều cắt cử lão thần và năng thần quan trọng đảm nhiệm, từ đầu đã do Hướng Mẫn Trung kiêm quản.

Nhà lao trong phủ Khai Phong âm u lại ẩm ướt, Trần Nghiêu Tẩu hiếm khi thị uy, hôm nay lại mặc Công phục màu tím đeo túi cá tím xuất hiện trước mặt quản ngục.

Bùn lầy trên nền đất ẩm ướt hằn lên đế trắng của đôi ủng đen.

"Này, các ngươi đang làm gì?" Trần Nghiêu Tẩu bước nhanh đến, giơ tay chỉ vào đám người xuất hiện trong phòng giam của Lý Thiếu Hoài, lớn tiếng nói.

Kẻ ác trong ngục giật mình, khuôn mặt vốn nhăn nhó dữ tợn lúc nhìn thấy quần áo và phục sức trên người Trần Nghiêu Tẩu đột nhiên cười ngây ngô: "Thấy hắn hôn mê lâu rồi, nô tài vào xem hắn còn sống hay không." Nói xong, người nọ chắp tay ra khỏi ngục giam, cúi đầu hành lễ với Trần Nghiêu Tẩu.

Quản ngục lại khoá kỹ cửa phòng giam.
Trần Nghiêu Tẩu nhìn thấy người trong lao thở thoi thóp, phẫn nộ trợn mắt nhìn bọn quản ngục: "Hắn sao rồi? Sao lại bị tra tấn thành như vậy?"
Quản ngục cung kính nói: "Có lẽ là do mùa đông quá lạnh, hắn là tử tù, người khác cũng không quan tâm, huống hồ ba ngày sau đã..."
"Chó má!" Được Phùng lão phu dạy dỗ hết sức nghiêm khắc, lại đọc sách thánh hiền mấy chục năm, Trần Nghiêu Tẩu thật sự giận không kềm được mới mắng một câu thô tục: "Chân nhân chính là hậu nhân của Phù Diêu Tử, người của phủ Khai Phong các ngươi đều mù hết rồi sao!"
"Mở cửa cho ta!" Trần Nghiêu Tẩu nhìn chằm chằm người trong ngục đã tím môi, nói với tên quản ngục.

Tuy phủ Khai Phong trực thuộc kinh thành, nhưng lại là nơi độc lập, quan binh trong nha môn chỉ nghe lời Trưởng quan, chuyện trong lao sâu cạn khó lường, quản ngục không dám tùy tiện, hắn cũng không quen biết Trần Nghiêu Tẩu, nhưng từ Công phục và túi cá trên người cũng có thể biết, người này hắn đắc tội không nổi.

Nhưng đại nhân vật như vậy làm việc cũng có người nhìn chằm chằm, hơn nữa đợi chuyện này qua đi chưa chắc ông ấy còn nhớ được mặt hắn, nhưng nếu đắc tội cấp trên, ở ngay trên đầu mình, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.

"Bẩm tướng công, đại nội có quy củ của đại nội, mà đại lao cũng có quy củ của đại lao, theo luật lệ Đại Tống, tử tù bị định tội không cho phép người nhà đến thăm."
"Ngươi không thấy hắn đang trúng độc sao?"
Quản ngục liếc mắt nhìn một cái: "Là tướng công ngài hoa mắt rồi.

Mùa đông lạnh lẽo, trong ngục lại ẩm ướt, rất nhiều người cũng bị lạnh đến tím tái, không chết được đâu." Hắn nói hết sức nhẹ nhàng.

"Buồn cười!"
Trần Nghiêu Tẩu ngồi vào chiếc ghế quản ngục dùng để nghỉ ngơi, chống tay lên bàn, bất động nhìn chăm chú vào Lý Thiếu Hoài trong ngục nói: "Hôm nay ta sẽ ngồi ở đây, hắn có oan tình, phủ Khai Phong các ngươi mặc kệ, vậy thì chờ người của Đại Lý Tự tới đi!"
Tên quản ngục vừa bước ra khỏi phòng nghe Trần Nghiêu Tẩu nói vậy liền cả kinh, nhân lúc những người khác đang nịnh hót hắn liền trộm trốn đi.

Thanh đao giấu trong tay áo bị hắn gỡ ra, tự chặt đứt một ngón tay của mình, quỳ xuống sau lưng người trẻ tuổi: "Thuộc hạ vốn dĩ đã có thể lấy mạng hắn, không ngờ vừa định ra tay Trần Nghiêu Tẩu tới." Hắn dâng ngón tay và thanh đao lên: "Là thuộc hạ làm việc sơ sót."
"Biết mình làm việc sơ sót, còn dám tới tìm ta!"
"Người nọ đã trúng độc, chết chỉ là vấn đề thời gian, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Người của Đại Lý Tự đã nhúng tay vào chuyện này."
- Hết chương 40 -
Con rùa: không biết có ai đọc tới đây bỏ truyện không, chứ hồi đó đọc tới đây mình bỏ luôn.

Sau này lâu lắm mới đọc tiếp:)))).