Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 138: C138: Vị trí tả thừa tướng bị bỏ trống




Một năm sau.

Đại nội thiết lập Tư Thiện Đường, Thọ Xuân quận vương được đưa vào nhập học.

Năm sau, hạ chiếu thêm Thọ Xuân quận vương làm Thượng Thư Lệnh.

Lại qua năm sau, Thọ Xuân quận vương Triệu Thụ Ích được tiến phong thăng Vương theo lời thỉnh tấu của các đại thần. Đầu tháng chín cùng năm, chính thức sắc lập làm Thái Tử, Hoàng đế ban tên Triệu Trinh, đổi quốc hiệu thành Thiên Hi.

Tham tri chính sự Đinh Vị có công tu sửa cung quan và cung điện, phong làm Ngọc thanh chiêu ứng cung sử, kiêm chức Thiếu sư Thái Tử, Đại học sĩ Chiêu Văn Quán kiêm tu quốc sử. Bên cạnh, Lý Địch nhậm chức Tham tri chính sự, cũng được chỉ định làm văn khách phụ đạo cho Thái Tử.

Năm Thiên Hi nguyên niên (năm đầu tiên gọi là nguyên niên), tháng 9, Tư Thiện Đường, Lý Thiếu Hoài giảng bài cho Thái Tử.

"Nhân giả, nhân dã, thân thân vi đại. Nghĩa giả nghi dã; tôn hiền vi đại.*"

(*Dịch nghĩa: Có lòng nhân ấy là người chân chính, thân yêu người thân là đức lớn. Có nghĩa ấy là cư xử thích đáng; trọng người hiền là đức lớn. Nguồn: Bình giải Tứ Thư, tác giả Lý Minh Tuấn.)

"Nho giáo chủ yếu đề cập đến lòng nhân từ, cho rằng những thành tựu về mặt văn hoá có thể giáo hoá người dân. Nếu ở vào loạn thế, đương nhiên phải dùng võ lực ngăn cản, nhưng thịnh thế nên để cho dân chúng được nghỉ ngơi lấy lại sức, an cư lạc nghiệp. Binh lấy từ trong dân, dân là sinh lực của thiên hạ, chỉ biết giết chóc và chinh phục một cách mù quáng, sẽ làm quốc khố cạn kiệt, dân chúng lầm than."

Thiếu niên mặc áo vàng đã cao ngang ngực nàng, giữa mày có vài phần giống chị gái hắn, chỉ là tâm tính kém hơn quá nhiều, đối mặt với vấn đề của Thái Tử, nàng kiên nhẫn giải thích nói: "Công lao chỉ là nhất thời, lợi ích lại ở thiên thu, làm một vị vua, không thể chỉ biết nhìn cái trước mắt."

"Nhưng Đại nương nương nói lòng người vốn ích kỷ, việc của thế hệ sau, không phải nên để cho thế hệ sau tự mình giải quyết sao? Tại sao chúng ta phải gánh vác những nỗi đau vô hình của người đời sau?" Trong Khôn Ninh Điện, hắn gọi Hoàng Hậu và Dương Thục phi là Đại nương nương, Tiểu nương nương, thiếu niên nói ra suy nghĩ của mình: "Quân vương hẳn là yêu con dân của mình, chứ không phải giang sơn."

"Một vị vua nên mưu tính, là sư yên ổn của con dân, chứ không phải thiên thu vạn đại mà hắn không thể khống chế sau khi nhắm mắt xuôi tay." Tần Phấn sáu đời cương liệt, có công kiến thế muôn đời, lại bị huỷ trong một sớm một chiều, đoạn lịch sử này đã khiến thiếu niên khắc sâu vào lòng.

Lời này của Thái Tử không khỏi khiến nàng ngạc nhiên: "Thái tử không thích giết chóc, đó là phúc của thiên hạ."

"Ta ghét nhất chính là chiến tranh, bọn họ nói là bởi vì Liêu xâm Tống, nên mới làm cha lâm bệnh nặng."

"Thiếu Hoài!" Lý Địch vội vã chạy tới Tư Thiện Đường.

Thiếu niên chắp tay hành lễ: "Lão sư."

"Thái Tử."

"Trước đây Vướng tướng nhiều lần ốm nặng muốn từ chức nhưng Quan gia không cho phép, đêm qua Tướng phủ truyền tin ra, nói Vương tướng bị bệnh nặng, vừa rồi đã uỷ thác Hữu phó xạ Hướng Mẫn Trung chuyển tấu cho Quan gia, hiện giờ Quan gia đã ra cung."

Lý Thiếu Hoài lui lại vài bước, run rẩy thân mình chuyển hướng Thái Tử: "Điện hạ trước ghi nhớ những gì hôm nay đã học, thần và Lý Tham Tri có chuyện quan trọng cần bàn bạc."

Thiếu niên gật đầu: "Hai vị lão sư nếu có việc có thể đi trước, học sinh trưởng thành có thể tự đọc sách."


Bên kia, trước khi giúp Vương Đán chuyển tấu cho Hoàng đế, Hướng Mẫn Trung đã báo tin này cho Triệu Uyển Như.

Đầu tiên là Hướng Mẫn Trung lấy lý do tuổi già dâng đơn từ chức của Vương Đán xin Hoàng đế phê chuẩn, nhưng đều không được chuẩn tấu. Hiện giờ Vương Đán bệnh tình nguy kịch, đã là người gần đất xa trời, ngay cả Hoàng đế cũng không biết phải làm gì hơn.

Vương Đán trải qua hai triều, uy vọng cực cao, có ông ấy toạ trấn trong triều, bọn gian nịnh cũng không dám quá mức làm càn. Hiện giờ mất đi ngọn núi lớn này, vị trí Tả Tướng lại bị bỏ trống, chắc chắn sẽ nhấc lên một cuộc tranh đấu không nhỏ.

"Quan gia đã ra cung đi đến Tướng phủ."

"Chúng ta vào cung."

"Tìm phò mã sao?"

Triệu Uyển Như lắc đầu: "A Nhu, gọi Ương Nhi đến đây."

Xoay người nói: "Gặp Thánh nhân."

Không lâu sao, một cô bé cao gần đến chân nàng chạy vào, mặt trắng môi hồng, mắt ngọc mài ngài, cung cung kính kính phúc lễ gọi: "Mẫu thân ~"

"Chuẩn bị một chút, vào cung."

Cô bé lập tức mở to mắt vui vẻ hỏi: "Là muốn đi tìm cha sao?"

"Đi gặp bà ngoại con."

Trong mắt cô bé thoáng hiện lên một tia thất vọng: "Cha đang ở đại nội, con có thể thuận tiện đến tìm cha được không?" Cúi đầu bĩu môi: "Đã mấy ngày nay Ương Nhi không được gặp cha."

"Không phải đã nói với con..."

Lý Lạc Ương nghiêng đầu, đôi mắt ngấn nước cụp xuống, bắt chước giọng của người lớn bất lực nói: "Phải phải, công việc của cha bận rộn, con không thể quấy rầy cha, gây thêm phiền phức cho cha."

————————

Tướng phủ.

Biết tin Hoàng thượng sắp đến, Vương Đán sai con trai mặc triều phục cho mình, được con trai con gái đỡ hai bên, cố hết sức cầm lấy hốt.

Triệu Hằng vào phủ thấy cảnh này, vội nâng người dậy, lại đỡ ông ấy nằm lại trên giường.

Người mấy năm trước còn khoẻ mạnh, vậy mà nói ốm liền ốm, hiện giờ nằm trên giường, thân mình tiều tuỵ, mặt không còn chút máu, rất là làm người lo lắng. "Thừa Tướng bây giờ bệnh nặng, mà thiên hạ này lại còn nhiều chuyện như vậy, vạn nhất ngài xảy ra chuyện gì, ngài bảo ta phải giao phó thiên hạ cho ai đây?"


Người nằm trên giường cố hết sức trả lời: "Biết thần chi bằng quân, biết người mà dùng, bậc minh quân nên chọn người tài đức."

"Trong triều hiện giờ, đa số đại thần tiên đế để lại đều đã già rồi, ta cũng già rồi, người trẻ tuổi đề bạt lên lại không dám dùng." Suy tư trong chốc lát lại nói: "Ngài cảm thấy Vương Khâm Nhược thế nào?"

Vương Đán chỉ nhìn chằm chằm Hoàng đế, không ra tiếng.

"Đinh Vị thì sao? Đinh Vị tu sửa cung quan, chỉ dùng một nửa thời gian và tiền bạc, đi sứ các Châu tuần tra cũng tận tâm tận lực, lần trước các nơi đều viết thư thỉnh công cho hắn."

Vương Đán nhắm mắt, vẫn không nói một lời.

Thấy ông ấy như thế, Hoàng đế đành phải hỏi lại: "Vậy ý ngài là ai?"

Vương Đán chậm rãi mở mắt ra, cố hết sức nói: "Theo ngu kiến của thần, chi bằng dùng Khấu Chuẩn."

Triệu Hằng lập tức xụ mặt, nhưng vì Vương Đán đang ốm nặng, hạ giọng: "Tính tình Khấu Chuẩn cương trực hẹp hòi, ngài lại nghĩ người khác đi?"

Vương Đán lắc đầu: "Những người khác, thần không biết. Thần đã bị bệnh đến đãng trí, xin thứ cho thần không thể phụng dưỡng bệ hạ nữa."

Triệu Hằng bất lực, bèn đứng dậy nói: "Thừa Tướng cố gắng dưỡng bệnh cho tốt đi."

Sau khi Hoàng đế đi, ban cho Tướng phủ năm ngàn lượng bạc trắng.

Khôn Ninh Điện.

"Thừa Tướng đã ốm nặng đến không thể xử lý chính sự, vị trí này không thể bỏ trống quá lâu."

"Dựa vào sự sủng tín hiện giờ của cha ngươi với Vương Khâm Nhược..."

"Vương Khâm Nhược tư lịch không đủ, cha cũng biết, nếu muốn lập, nhất định là lập Đinh Vị. Nhưng Đinh Vị làm Thừa Tướng, Đinh Thiệu Văn cũng sẽ nhân cơ hội này xoay người."

"Hắn có thể ẩn nhẫn ba năm, chờ đến đời Thừa Tướng tiếp theo, tính tình cũng rất tốt."

"Mẫu thân, không thể để Đinh Vị làm Tướng."

"Ngươi nhìn trong triều hiện giờ xem, đại thần có khả năng ai không chống gậy đâu, không lập Đinh Vị, còn có thể lập ai?" Lưu Nga nói giống như không phải ý của mình, pha chút bất đắc dĩ nói: "Nhất định Vương Đán sẽ tiến cử Khấu Chuẩn, nhưng ngươi cũng biết, xưa nay Khấu Chuẩn đều bất hoà với ta, hơn nữa còn phản đối hậu cung tham gia vào chính sự, chẳng khác gì là địch với ta."


"Lý Địch, Lý Địch có thể làm Tướng."

Lưu Nga suy tư trong chốc lát: "Nhưng Lý Địch... cũng cùng một phe với Khấu Chuẩn."

"Hắn khác Khấu Chuẩn, có thể khai hoá."

Bên ngoài Khôn Ninh Điện, cô bé nhấc váy nhảy xuống chiếc xích đu đang đung đưa, khiến bọn người hầu phía sau hoảng sợ hét lên: "Tiểu tổ tông, ngài muốn đi đâu?"

Chỉ thấy cô bé mặc váy đỏ chạy ra hành lang đại điện, nhào vào một thân ảnh màu tím mềm mại, vui vẻ gọi một tiếng: "Cha~"

Lý Thiếu Hoài nhẹ nhàng hôn lên trán con gái: "Sao Ương Nhi lại biết cha tới?"

"Mùi hương trên người cha là tuyệt nhất, từ lúc cha bước vào sân con đã ngửi được rồi. Hơn nữa vừa rồi ở chỗ rẽ các đại ca ca đều dừng lại tránh ra hành lễ, mẫu thân nói ông ông không ở đại nội, nên con đoán người đến nhất định là cha."

Lý Thiếu Hoài bế nàng lên, nhéo nhéo gương mặt núc ních, thấy con gái đoán trúng liền cười to: "Ương Nhi của cha thật là thông minh."

Nhớ lại hai năm trước, Lý Lạc Ương đã gần hai tuổi mà vẫn chưa biết đi, khiến nàng và Triệu Uyển Như cả ngày lo lắng sốt ruột không thôi. Thời gian dần trôi, con gái chậm rãi nẩy nở, chẳng những hoàn mỹ kế thừa dung mạo của hai nàng, mà còn thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác rất nhiều, thậm chí tháng trước sinh nhật Triệu Uyển Như còn tự đàn một khúc tặng các nàng, khiến người trong phủ đều khiếp sợ.

"Mẫu thân đang ở bên trong, hình như đang nói chuyện gì rất quan trọng với bà ngoại, cũng không cho Ương Nhi nghe."

Lý Thiếu Hoài xoa đầu con gái: "Ương Nhi ngoan, chờ cha và mẫu thân nói chuyện xong, sẽ đưa con đến Ngoã Tử thành Tây xem múa rối được không?"

Nghe được đi xem diễn, Lý Lạc Ương cười đáp: "Cha không được lừa tiểu hài tử."

"Ha ha, cha lừa Ương Nhi khi nào ~"

Lý Thiếu Hoài thả con gái xuống một mình tiến vào Khôn Ninh Điện.

"Thánh nhân, công chúa, phò mã tới."

Mẹ con nhìn nhau, Lưu Nga nói: "Cho hắn vào."

Lý Thiếu Hoài khom người gọi: "Mẫu thân."

"Nương tử."

Triệu Uyển Như đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng: "Quan nhân."

"Người đâu, phà trà cho phò mã." Lưu Nga thổi ly trà nóng: "Chuyện của Thừa Tướng, nói vậy ngươi cũng biết."

Lý Thiếu Hoài gật đầu.

"Quan nhân không có cách nào cứu Vương tướng sao?" Vương Đán là chính là bảo đảm cho sự bình yên của triều đình, bình yên mấy năm nay thật sự quá thoải mái, nàng có nàng, có Ương Nhi.

Lý Thiếu Hoài bất lực lắc đầu: "Khí đã tán, không còn cách nào xoay chuyển trời đất."


"Vậy theo ý ngươi, trong triều hiện giờ có thể cho ai làm Tướng?"

"Trước khi Hứa quốc công từ quan sau bệnh chết từng để cử Lữ Giản Di."

"Lữ Giản Di?"

"Nhưng trình độ của hắn vẫn còn yếu một chút, lại mài giũa vài năm, sau này có thể cho Thái Tử dùng."

"Hiện giờ Tả Tướng và Hữu Tướng đều thay nhau xin từ quan, Chính sự đường cần người toạ trấn."

"Lý Địch."

"Năm ngoái Thổ Phiên dẫn quân sang xâm lược Đại Tống, ở biên giới dấy lên tin đồn khắp nơi, Tào Vĩ dâng sớ xin tăng quân phòng thủ lại bị Quan gia nghi ngờ là sợ giặc, Quan gia muốn chém hắn thay người, là Lý Địch đã đến tìm ta đảm bảo với Quan gia Tào Vĩ có dũng có mưu, là trung thần lương tướng hiếm có, vì vậy mà giữ được Tào Vĩ, sau này mới có trận Tam Cốc đại phá Lý Lập Tuân."

Lý Thiếu Hoài nói ra, Lưu Nga nhìn về phía Triệu Uyển Như, chợt hiểu ra gì đó, hỏi: "Rốt cuộc là Lý Địch tìm ngươi, hay là ngươi tìm Lý Địch?"

Biết rõ mà cố hỏi, nàng chỉ hỏi cho có, vì thế lại nói: "Lý Địch người này, ta phải quan sát một thời gian, dù sao ta cũng không thể tự dọn cục đá đập vào chân mình." Với nàng mà nói, Lý Địch là người không thể khống chế, nhưng Đinh Vị, tuy năng lực và sự gian tà của hắn ngang nhau, nhưng nàng lại có thể khống chế trong lòng bàn tay.

"Tên Chu Hoài Chính bên cạnh Quan gia kia, đặc biệt ân cần với ngươi, là muốn mượn ngươi giúp Khấu Chuẩn về triều."

"Khấu Chuẩn có năng lực, điểm này ta không phủ nhận, nhưng thành kiến và lòng dạ của hắn, không phải là người có thể đảm đương Thừa Tướng lâu dài. Triều đình chính là như vậy, ngươi lừa ta gạt, thuận thì sống, nghịch thì chết."

"Đôi khi ngươi sẽ oán giận, rõ ràng hắn là một tên nịnh thần, rõ ràng năng lực của hắn không bằng ta, nhưng việc gì hắn cũng trên ta."

"Con người a, khôn chính là ở chỗ biết thích nghi, trước phải biết bảo toàn bản thân, sau hẵn nói chuyện thiên hạ."

Lý Thiếu Hoài và Triệu Uyển Như nhìn nhau một cái, chợt chắp tay cung kính nói: "Thần, đã biết."

Giữa tháng chín năm Thiên Hi nguyên niên, Vương Đán qua đời tại phủ đệ, hưởng thọ 61 tuổi. Hoàng đế đích thân đến phúng viếng, cho nghỉ triều ba, đồng thời ban chiếu trong vòng 10 ngày kinh thành không được tổ chức vui chơi giải trí, truy tặng Thái Sư, Thượng Thư Lệnh, Nguỵ Quốc Công, thuỵ hào Văn Chính.

Ban công danh cho con trai, em trai, cháu trai, môn khách, đệ tử,... tổng cộng hơn mười người thụ quan.

Vào ngày Vương Đán mất, bầu trời Đông Kinh bất ngờ bị mây đen bao phủ, khắp nơi u ám.

Nhìn bầu trời âm u, Lý Thiếu Hoài đứng khoanh tay, sắc mặt cũng nặng nề như sắc trời: "Thành Đông Kinh, lại sắp thay đổi thời tiết rồi."

"Cha không vui, là vì Vương gia ông ông đi về trời sao?"

Đột nhiên tay áo sau lưng bị kéo nhẹ một cái, Lý Thiếu Hoài xoay người ngồi xổm xuống, xoa đầu con: "Vương gia ông ông có ơn với cha."

Lý Lạc Ương giơ tay ra, giúp nàng xoa nếp nhăn giữa hai hàng lông mày: "Ương Nhi cũng rất buồn, nhưng mọi người nói, ai già rồi cũng sẽ chết, không ai có thể thoát được, thay vì sống trong đau đớn, chi bằng nhẹ nhàng chết đi."

Lời này nói ra từ miệng một đứa bé năm sáu tuổi, làm Lý Thiếu Hoài vừa mừng vừa sợ, bèn ôm con vào lòng, nói: "Mặc kệ Đông Kinh sau này thế nào, cha sẽ bảo vệ con và mẫu thân."

--- Hết chương 138 ---