Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 120: Tìm Được Đường Sống Từ Chỗ Chết






: Tìm được đường sống từ chỗ chết
Năm Cảnh Đức thứ tư, một đôi cá chép báo bình an.

Đại nội biết được tin vui từ phủ phò mã, liền lệnh cho các thái y trong Hàn lâm Y quan viện thay nhau túc trực xem mạch, lệnh cho các cung nhân dốc lòng chăm sóc.

Tất cả đồ dùng trong phủ đều phải do thái y đích thân kiểm tra.

Đồ ăn hằng ngày ngoại trừ nội thị ăn thử còn phải do thái y xem trước.

"Nếu Trương Tắc Mậu bắt ra tin vui này sớm một chút, dù ta có phải quỳ cầu Quan gia cũng không để hắn xuất chinh!"
Đã hơn một tháng kể từ ngày đại quân rời kinh, tin trưởng nữ có hỉ làm Hoàng đế vốn đang vì chiến sự mà vội đến sứt đầu mẻ trán cũng có chút vui mừng trên mặt.

Trong số sáu người con trai của Hoàng đế, năm người chưa kịp lớn đã chết non.

Con nối dõi thưa thớt vẫn luôn là nổi đau trong lòng Hoàng đế, nhưng hiện giờ cũng xem như được hưởng thụ thiên luân chi lạc*.

(*Thiên luân chỉ mối quan hệ thân thiết của cha con, anh em; cho nên có thuật ngữ "thiên luân chi lạc (天倫之樂)" được dùng để chỉ niềm lạc thú của gia đình, sự đoàn tụ của mọi người trong nhà.)
Nhưng Lưu Nga lại nghĩ xa hơn Hoàng đế.

Đế Hậu trăm năm tân quân sẽ lên làm chủ, nhan sắc của nữ nhân lại không thể vĩnh viễn bảo trì, khó mà đảm bảo sau này phò mã sẽ đối xử hết lòng hết dạ với công chúa, nhưng chỉ cần có hậu tự, đợi xuất các thành niên, bọn họ sẽ nâng đỡ hậu tự vào triều.

Con cháu dù sao cũng là quan hệ huyết thống, triều đình lại lấy hiếu làm đầu, như vậy, mới xem như có chỗ dựa vững chắc cho nàng.

"Mẫu thân...!nói cho cùng vẫn xem nàng là người ngoài?" Người đang bước chậm dừng lại, dưới chiếc váy rộng thùng thình đã lộ rõ bụng bầu.

"Lời này của Nguyên Trinh, là có ý gì?"
Trong lòng Lưu Nga quả thật không vui, mẹ con các nàng, chẳng lẽ phải vì một nam nhân khác họ mà cách lòng sao.

Đây cũng là nguyên nhân nàng không thích Lý Thiếu Hoài: "Ta còn không phải suy nghĩ cho ngươi sao, ngươi biết người ngoài đang nói thế nào về các ngươi sao?"
Nàng đương nhiên biết, Triệu Uyển Như cười run giọng nói: "Nói ta chiếm quyền, giúp nàng bài trừ kẻ địch, nâng đỡ nàng cầm quyền, hoạ loạn triều cương!"
Lưu Nga có chút tức giận, nhưng không phải hướng về phía nữ nhi: "Ta không cho phép người khác bôi nhọ con gái ta như thế! Lý Thiếu Hoài quả thật có bản lĩnh, nhưng còn chưa đủ, ít nhất hắn phải cho người trong thiên hạ thấy, hắn là dựa vào bản lĩnh của mình."
"Chỉ như vậy, khi Thái Sử Cục viết về ngươi, mới có thanh danh hiền đức."
"Người cũng đã chết, còn cần thanh danh gì nữa chứ."
Lưu Nga thở dài một hơi, nói: "Binh lính ở các Châu đều là quân già yếu, thân mạnh nhánh yếu.


Quân đội trong tay hắn chính là đội quân tinh nhuệ nhất cả nước, đủ để đối phối phản quân rồi.

Trước khi xuất phát ta cũng đã dặn dò Tào tướng quân, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ phò mã bình an trở về, như vậy, ngươi đã yên tâm chưa."
Đã sống hai đời, người thật lòng thật dạ đối xử tốt với nàng, ngoại trừ Lý Thiếu Hoài, cũng chỉ có Thánh nhân Đại Tống.

Triệu Uyển Như rưng rưng nước mắt: "Con gái...!cảm tạ mẫu thân."
Lưu Nga vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Từ khi ở Giang Nam về tính tình ngươi đại biến, trải qua nhiều chuyện như vậy cũng làm ta suy nghĩ cẩn thận.

Nếu cứ nghe lời một cách mù quáng, sẽ không thay đổi được gì, sau này sẽ không ai có thể uy hiếp mẹ con chúng ta, cho dù là cha ngươi cũng không thể."
Triệu Uyển Như nhào vào lòng mẫu thân, vẫn ấm áp như thế.

Cũng trong lúc này, khoái mã đưa tin từ tiền tuyến về.

Tháng tám, phản quân chia làm hai đường, thuỷ và bộ, Tượng Châu bị bao vây.

"Tây Nam gặp mưa to, Úc Giang lũ lụt, Thành Kiều bị ngập, Tượng Châu lâm nguy!"
"Đại quân bình loạn đâu?"
"Dự là đến tháng chín mới có thể đến Tượng Châu."
"Tháng chín, còn phải chờ đến tháng chín, đến lúc đó chẳng phải phản quân đã hạ được Tượng Châu, gây hại đến bao nhiêu bá tánh vô tội nữa?" Người mặc hoàng bào ngồi trên long ỷ đã cực kỳ giận dữ.

Khởi Cư Xá Nhân vẫn luôn ghi lại lời nói và việc làm của thiên tử.

Trận bạo loạn ở Quảng Nam lần này nhất định sẽ bị ghi vào sử sách.

Địa phương tạo phản, đồng nghĩa với lòng dân không ổn, lỗi lầm này nhất định sẽ được tính lên đầu Hoàng đế.

"Từ kinh đô đến Quảng Nam phải hành quân mấy ngàn dặm, Quảng Nam lại nhiều sông nhiều núi, kỵ binh đi không được, bộ binh nhanh nhất cũng chỉ đi được trăm dặm một ngày." Xu Mật Viện báo cáo tình hình hành quân, lại nói: "Phản quân thế lớn, chỉ trong vòng mấy tháng số lượng đã tăng từ ngàn người lên đến vạn người, binh lực các Châu không đủ, chi viện khó khăn."
"Thúc giục Tào Lợi Dụng chi viện!"
"Vâng!"
Đại quân đến Kinh Hồ, Nam Lộ.

Mưa to ở Tây Nam vẫn luôn kéo dài đến lộ Hồ Bắc, nước ở hai bên bờ Trường Giang dâng cao.

Để kịp thời chi viện cho Tây Nam, đại quân đã rút ngắn thời gian nghỉ ngơi xuống tối thiểu, lặn lội từ thành Đông Kinh đến giờ binh sĩ đã hoàn toàn kiệt quệ.


Ngoài doanh trại đơn sơ, một con ngựa miệng sùi bọt mép nằm co giật dưới đất.

"Toàn bộ Liễu Châu đã bị phản quân chiếm đóng, hiện Tượng Châu bị vây, xin trấn an quân nhanh chóng nhổ trại chi viện!" Binh sĩ cưỡi khoái mã phá vòng vây từ Tượng Châu chạy đến cầu cứu, cố hết sức nói.

"Người đâu, người đâu!" Tào Lợi Dụng nghe tin cực kỳ khiếp sợ.

Vốn cho rằng phản quân chỉ là một đám ô hợp, hiện giờ lại liên tiếp đoạt được mấy thành trì.

"Nguyên soái!" Đinh Thiệu Văn giữ chặt tay hắn: "Không thể."
"Tượng Châu cũng bị vây rồi, nếu còn chậm trễ, Tượng Châu chắc chắn bị chiếm, đến lúc đó Quan gia sẽ hỏi tội ta!"
"Phản quân đương lúc thế mạnh, còn chúng ta từ kinh thành đến đây cũng chỉ mang theo mấy vạn cấm quân, mà hiện giờ binh sĩ lại mệt mỏi suy yếu, nếu còn ép buộc lên đường, chiến lực sẽ giảm.

Chi viện chậm, dù sao cũng tốt hơn bại trận!"
Tào Lợi Dụng nhìn cánh tay đang bị nắm của mình, xua tay thở dài nói: "Ai!"
"Trần Tiến này rốt cuộc là có bản lĩnh gì mà lại đoạt được vô số thành trì như thế!"
Đinh Thiệu Văn lắc đầu nói: "Không phải Trần Tiến có bản lĩnh gì, mà là một phán quan ở Tây Nam, tên là Lư Thành Quân."
Tào Lợi Dụng ngạc nhiên: "Lư Thành Quân?"
"Người này làm quan mấy chục năm nay, chủ trương lấy đức phục nhân, đối xử tử tế với quân dân, nhờ vậy mà danh tiếng ở địa phương rất lớn, rất được bá tánh kính yêu."
"Người đâu!" Cho đến nay nội loạn đều diễn ra ở đất Thục.

Đất Quảng Nam quá mức xa xôi, bọn họ không quen thuộc địa hình, nếu lúc này mù quáng đến đó thật sự quá bất lợi: "Truyền lệnh xuống, rút ngắn thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày xuống nửa canh giờ, sáng và tối chỉ được nghỉ tạm một canh giờ."
Lệnh vừa truyền ra, bên ngoài soái trướng liền có tiếng ồn ào.

"Tướng quân, ngài không thể vào, nguyên soái đang nghỉ ngơi."
Lý Thiếu Hoài xông vào lều, cả giận nói: "Tại sao trấn an không cử binh chi viện cho Tượng Châu?"
Tào Lợi Dụng nhìn thoáng quan Đinh Thiệu Văn, chợt nhăn mày lại nói: "Ngươi không thấy những binh sĩ bên ngoài kia mệt mỏi thế nào sao?"
"Mệt?" Lý Thiếu Hoài nghi ngờ hỏi: "Chậm trễ chiến cơ, đến cứu viện muộn, trấn an có biết sắp có bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng?"
"Bản quan làm tướng mấy chục năm nay, trải qua mấy chục trận đánh lớn nhỏ, mà phải cần một tên tiểu tử mới ra đời như ngươi dạy bảo sao? Quân địch vây thành có vạn người, quân ta bất quá cũng chỉ ngang hàng, bôn ba mệt mỏi làm sao nghênh địch? Ngươi có biết lượng sức mà làm?"
"Mặc dù không thể lập tức giao chiến, nhưng đại quân đến đó có thể tăng khí thể cho Tượng Châu, tạm hoãn thời gian phản quân vây thành!" Lý Thiếu Hoài tiến lên một bước, khuyên nhủ: "Binh quý vì tinh, không quý vì nhiều, quân của chúng ta là quân tinh nhuệ nhất nước, chỉ trong vài tháng Trần Tiến đã liên tiếp xuất binh đánh hạ vài thành, hiện giờ vây Tượng Châu chứng tỏ hắn đã cạn kiệt lương thực, hắn muốn chiến toàn bộ Quảng Nam làm bàn đạp tạo phản!"
Tào Lợi Dụng giơ tay: "Người tới, đưa Lý phó sử ra ngoài."
"Ngươi!"
"Phò mã, bản quan đã hứa với Thánh nhân, phải bảo vệ an toàn cho ngươi..."
Lý Thiếu Hoài bị hai bên binh sĩ nhấc lên, đỏ mắt cả giận nói: "Đây là đang đánh giặc, là ở chiến trường, không phải thành Đông Kinh, cũng không phải Khôn Ninh Điện của Thánh nhân!"

Sau khi Lý Thiếu Hoài bị đưa đi, Tào Lợi Dụng dùng sức đấm lên sa bàn một cái: "Tức chết ta, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch chưa ra chiến trường như hắn lại dám dạy bảo ta?"
"Muốn dụng binh phải biết dùng người, tướng quân không nên làm tổn thương hoà khí, dẫu sao trong tay Lý Thiếu Hoài cũng có một bộ phận kỵ binh!"
Lời nói như vô tâm của Đinh Thiệu Văn lại giống như đang nhắc nhở Tào Lợi Dụng.

"Đất Quảng Nam nhiều sông nhiều nhiều núi, kỵ binh..." Hắn nhìn Đinh Thiệu Văn, chợt lắc đầu: "Không thể, xung quanh Tượng Châu đều là sông nước, tác dụng của kỵ binh không lớn, huồng hồ ta còn phải bảo vệ an toàn cho hắn."
"Nhưng chúng ta đang đánh giặc..."
Tào Lợi Dụng lắc đầu: "Ai bảo hắn là phò mã chứ!"
Đinh Thiệu Văn nhìn ngoài trướng câu miệng cười.

Sau khi Lý Thiếu Hoài ra ngoài vốn định tự mình dẫn một bộ phận kỵ binh đi trước.

"Ngươi định dẫn theo mấy ngàn người đi đánh mấy vạn người, hay là mấy con chiến mã què quặt đó?" Vân Yên không ngăn cản nàng, chỉ là ở sau lưng nói những lời lạnh lùng này.

"Tượng Châu bị bao vây bất ngờ, bá tánh còn chưa kịp rút lui, nếu phản quân không cho cơ hội thở dốc trực tiếp công thành, bá tánh Tượng Châu..."
"Nhưng ngươi đi thì có ích gì?"
"Ngươi không có võ công, ta có thể ngăn cản ngươi, nhưng ta sẽ không làm vậy.

Ngươi phải hiểu bá tánh mặc dù quan trọng, nhưng với cô nương mà nói, ngươi còn quan trọng hơn cả thiện hạ này!"
Lý Thiếu Hoài chân trái vừa bước ra chợt dừng lại, thất thần nói: "Chết sống là quyết định của ta, người chết không phải nghĩ ngợi gì, nhưng người sống sẽ phải chịu khổ vì mất đi, mất đi còn đau đớn hơn cái chết."
Lý Thiếu Hoài không phải là nàng, không thể thờ ơ với thiên hạ, nàng nhắc nhở nói: "Trong tình cảnh gian nan này, bên ngoài không thể chi viện, nhưng có thể động từ bên trong."
"Tri châu Tượng Châu?"
"Cô nương nói, nếu tình hình phía Nam có biến, có một người có thể dùng."
"Ai?"
"Đô tuần kiểm sử, Tào Khắc Minh!" Vân Yên lại nói: "Tào Khắc Minh đang tuần tra bảy Châu, hiện giờ hẳn là ở Quảng Nam!"
"Cuối năm ngoái ta không ở trong triều, Ung Châu bị người man xâm lấn, là do hắn giải quyết sao?"
"Là hắn."
"Có cách nào gửi thư đến cho hắn trong vòng một canh giờ không?"
"Đương nhiên."
————————
Thành Đông Kinh.

"Tam tư phó sử Lâm Đặc hiến sách "Ghi chép kế toán Cảnh Đức" cho Quan gian nói rõ các khoản thu chi của Tam Tư vào năm Cảnh Đức là do Đinh Vị giám sát, quyển sách ghi chép này cũng là do Đinh Vị viết, Quan gia hạ chiếu khen Đinh Vị, đồng thời đề bạt Lâm Đặc làm Tam tư sử."
"Hai người này cấu kết với nhau cũng không phải chuyện một hai năm nay.

Thu nhập từ thuế mấy năm nay thế nào?"
Trương Khánh mở sách sao chép ra, đọc: "Tam Tư ra bố cáo, năm Cảnh Đức thứ ba có 300.000 hộ gia đình mới, 4.000 hộ vô gia cư, cả nước quản lý tổng cộng 7.417.570 hộ, tổng cộng hơn 16.280.000 người, thu nhập từ thuế từ các hộ tổng cộng 63.730.000 quán, thạch, thất, cân."
"Ta nhớ rõ các năm trước cũng không có nhiều người như vậy?"
Trương Khánh gật đầu: "So với số liệu năm Hàm Bình thứ sáu, đã tăng thêm tổng cộng 553.410 hộ, với 2.002.214 người, thu nhập từ thuế tăng 3460.000 quán, thạch, thất, cân."
"Ba năm..."
"Tuy dân số và thu nhập từ thuế đều tăng, nhưng thần cho rằng so với các năm Hàm Bình khác, là đang xuống dốc."
Triệu Uyển Như hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Trương Khánh.


Trương Khánh quỳ một gối xuống: "Thần không phải muốn nói Quan gia..."
"Ngươi đừng căng thẳng." Triệu Uyển Như quay đầu, đứng dậy xoa xoa bụng dưới đã hơi nhô lên: "So với các năm Hàm Bình khác, Quan gia xác thật chậm trễ."
"Thần nghe nói vì phản loạn ở phương Nam mà Quan gia càng ngày càng lo lắng hãi hùng.

Vương Khâm Nhược lấy cớ quốc khố đầy đủ, xúi giục Quan gia xây cung điện cầu phúc."
"Xây Ngọc Thanh Chiêu Ứng cung sao?"
"Sao điện hạ biết..."
"Muốn xây thì để hắn xây đi.

Ngăn cản, làm sao để thiên hạ biết được những việc gian tà của hắn.

Tiền tiêu hết có thể kiếm lại, nhưng giang sơn để người đoạt đi rồi thì thật sự cái gì cũng không còn." Nàng lại hỏi: "Phía Nam thế nào rồi?"
"Mới đến Thiệu Châu, với tốc độ này phải mất vài ngày nữa mới có thể đến Tượng Châu, nhưng..."
Trương Khánh do dự làm nàng lo lắng, quay đầu lại vội hỏi: "Nói!"
"Quảng Nam thuỷ quân chiếm đa số, Trần Tiến từng làm Trưởng quân thuỷ quan, cô nương đã từng nghe nói đến cái tên Lư Thành Quân chưa?"
"Lư Thành Quân?" Triệu Uyển Như nhíu đôi mày đẹp: "Phán quan Nghi Châu, là trọng thần dưới thời Thái Tông."
"Vâng, dưới thời Thái Tông Lư Thành Quân bị triều thần xa lánh, sau khi bị điều đến địa phương người này chủ trương cai trị nhân từ, được nhiều đời Tri châu ở đây xem trọng, hơn nữa còn được bá tánh vùng này kính yêu cực kỳ."
"Ta chỉ biết, hắn là người ủng hộ Sở Vương."
"Vâng, trước đây hắn cũng là một trong số những người phản đối lập Quan gia làm trữ quân.

Lúc Thái Tông còn sống từng sinh ra bất mãn với Quan gia, Lư Thành Quân nhân cơ hội nhắc đến Sở Vương, hy vọng Thái Tông triệu hồi Sở Vương một lần nữa vào triều, cuối cùng là do Khấu Chuẩn ra mặt bảo vệ vị trí Thái tử cho Quan gia, cũng là vào lúc này Lư Thành Quân bị biếm đến Tây Nam, dưới sự ủng hộ của Khấu Chuẩn, Thái tử thành đương kim thánh thượng hiện giờ."
Lời này của Trương Khánh còn có ngụ ý, sau những năm Hàm Bình hoàng đế trở nên ngu ngốc, năm đó về vị trí trữ quân, Thái Tông từng hỏi Khấu Chuẩn Đoan Vương có thích hợp không, Khấu Chuẩn đã trả lời khẳng định.

Vậy mà hiện giờ Thái tử đăng cơ lại vì lời gièm pha của sủng thần mà điều người từng có ân với mình ra khỏi Đông Kinh, thật sự không phải hành động của minh quân.

"Có vấn đề gì sao?"
Trương Khánh nhìn Triệu Uyển Như, nói nhỏ: "Được lòng dân, nhất hô vạn ứng."
"Ban đầu chỉ có hơn ngàn người, hiện giờ đã phát triển lên đến mấy vạn người, lực lượng tương đương với binh lực triều đình." Tầm mắt Trương Khánh không dám rời khỏi Triệu Uyển Như, thật cẩn thận nhìn nàng, quan sát biến hoá trên mặt nàng, lại vội nói: "Binh quý vì tinh, không quý vì nhiều, cấm quân từ kinh thành đến mạnh hơn quân địa phương nhiều." Trương Khánh muốn nói thêm gì nữa.

Triệu Uyển Như lại giơ tay ngăn cản: "Không sao, nàng thục đọc binh thư, thiện dùng binh, ta tin nàng!"
Cho đến nay, Trương Khánh vẫn còn rất nhiều nghi vấn trong lòng.

Theo lý, phò mã chỉ là một người trẻ tuổi hơn hai mươi, tuy đọc nhiều sách, nhưng chưa từng thật sự ra chiến trường, đánh giặc cũng không phải trò đùa, sao công chúa lại tự tin như vậy?
Tóm lại, công chúa luôn nói những chuyện vượt lẽ thường, nhưng hầu như, đều đoán trúng.

Chỉ mong, lần này cũng vậy.

- -- Hết chương 120 ---.