Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 29: 29: Đồng Giường Cộng Chẩm





Mặc dù lúc Trần Lê nằm viện, Ngụy Sâm ngày đêm không rời ở phòng bệnh của Trần Lê chăm sóc Trần Lê, nửa tháng đó cũng đều ở cùng một phòng bệnh, nhưng vì lại có thêm một cái sô pha đủ người trưởng thành ngủ, cũng không tính là chung chăn gối.

Nhưng hôm nay không giống thế, họ đã lãnh giấy kết hôn, trong phòng của Ngụy Sâm ở Ngụy gia cũng chỉ có mỗi một cái giường hai người, hơn nữa Trần Lê đến một hoàn cảnh mới, Ngụy Sâm cũng không thể ném Trần Lê đi, không để ý tới cảm xúc của Trần Lê, mình lại định đi qua phòng khách ngủ.

Cũng bởi vậy, chung chăn gối, là vấn đề mà Ngụy Sâm và Trần Lê đêm nay sẽ phải cùng đối mặt.

"Lê Lê, đêm nay tụi mình ngủ chung được không?" Sau khi giục Trần Lê thay áo ngủ, Ngụy Sâm xoa xoa tóc Trần Lê, quyết định nói.

Trần Lê nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, cặp mắt trong suốt, không chứa bất kỳ tạp chất nào, lúc này Ngụy Sâm mới phát hiện có chút thất bại, chung chăn gối gì đó, chỉ có Ngụy Sâm y cảm thấy có vấn đề thôi.

Trần Lê tâm tư thuần khiết, có lẽ căn bản còn không biết loại chuyện đó.

Nghĩ như vậy, tất cả cảm giác tội lỗi trong lòng Ngụy Sâm liền biến mất, đúng vậy, chỉ đơn thuần ngủ ở trên một cái giường, thật sự không cần phải rối rắm gì hết.


"Ngủ.

" Ngụy Sâm vừa nói, vén chăn lên để Trần Lê nằm xuống, Trần Lê nghe lời nằm xuống, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm Ngụy Sâm.

Cũng không biết vì cái gì, Ngụy Sâm lại nhìn thấu cảm xúc mới lạ trong mắt của Trần Lê, suy nghĩ một chút, cũng phải, chắc đây là lần đầu Trần Lê ngủ chung với người khác.

"Nằm nhích sang bên kia chút, anh muốn lên giường.

"
Trần Lê vừa lên giường liền chiếm vị trí giữa của cái giường đôi, ánh mắt liền nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, không có ý định nhìn những thứ khác.

Nghe được lời Ngụy Sâm, Trần Lê nghe lời nhích sang bên, ánh mắt vẫn còn dừng lại ở trên người của Ngụy Sâm.


"Anh tắt đèn.

" Ngụy Sâm dứt lời, liền nhấn chốt mở bên trên gối đầu, nhưng mà chớp mắt tiếp theo, thân thể của Ngụy Sâm cứng đờ, đúng là có chút luống cuống tay chân.

Thì ra trong bóng đêm, Trần Lê lăn một vòng, lăn đến bên người của Ngụy Sâm, thậm chí còn thậm chí còn vén chăn của Ngụy Sâm lăn vào trong chăn của Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, cánh tay có chút cứng ngắc vắt qua hông của Trần Lê, rõ ràng là da của Trần Lê không quá nóng, mà Ngụy Sâm lại cảm thấy chỗ da xuyên qua quần áo ngủ kia như là bàn ủi, nóng bỏng, trực kích ngực của y, cả ngực lập tức đều nóng cả lên.

Lúc sau, hai người không có nói gì nữa, trong bóng tối cùng nhau nhắm hai mắt lại, không biết có phải là vì nguyên nhân có Trần Lê trong ngực không mà từ sau khi Ngụy Sâm sống lại trở về, hội nghị hàng đêm quấy nhiễu Ngụy Sâm không chịu nổi kia lại không tiếp tục quấy nhiễu giấc ngủ của người khác nữa.

Một đêm này, Ngụy Sâm một đêm không mộng, chỉ cảm thấy đảo mắt đã bình minh rồi.

Lúc Ngụy Sâm tỉnh, Trần Lê vẫn chưa dậy, Trần Lê lúc tỉnh lúc nào cũng buộc chặt thần kinh so với lúc này không thể nghi ngờ là sự buông lỏng nhất của Trần Lê.

Có lẽ là cậu cực kỳ tin tưởng Ngụy Sâm, cho nên mới ngủ say trước mặt của Ngụy Sâm, cũng mới hiện ra một mặt buông lỏng nhất trước mặt của Ngụy Sâm, tuy rằng tư thế ngủ lúc này của Trần Lê có thể nói là quy quy củ củ, nhưng cả người đưa lại lưng về phía Ngụy Sâm, khom lưng rụt trong lòng của Ngụy Sâm, vô cùng yên tâm giao phía sau lưng cho Ngụy Sâm.

Nhận thức điều này, làm cho tâm tình của Ngụy Sâm vui mừng, trong mắt chứa đầy ý cười.