Cửa trường học.
Thiệu Mục Vân tựa vào thành xe, một tay vòng quanh ngực, kính râm màu trà che đi hai mắt, không ngừng nhìn quanh sân trường, sợ bỏ qua người mình muốn gặp, bật lửa màu bạc trên tay liên tục đóng mở, mà hắn tựa hồ không ý thức được động tác này của mình.
Hắn đang lo Sơ Vân không muốn gặp hắn.
Tách ra mấy ngày, người đã quên mất quá khứ kia, trở nên không giống Luyến Y trước đây, nhưng sự thật là không muốn ở bên hắn? Mà hắn cũng mơ hồ nhận thấy từ lúc Sơ Vân chủ động chuyển khỏi nhà, thậm chí là sớm hơn, từ lúc cậu vừa tỉnh dậy, liền tránh né hắn thân thiết.
Thiệu Mục Vân thở nhẹ một hơi, đẩy đẩy kính mắt.
Đột nhiên, thân ảnh khéo léo quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, là Sơ Vân. Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nổi lên sắc vàng nhu hòa, khiến cậu thoạt nhìn càng tinh xảo như búp bê.
Thu hồi cái bật lửa, Thiệu Mục Vân đi lên, khẽ gọi, “Tiểu Vân.” Không tự giác nâng mi, nhìn cậu thật sâu, khá tốt, Sơ Vân vẫn khỏe mạnh.
Nhìn thấy người đàn ông đi tới, Sơ Vân nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ chào hỏi. Cậu không biết nên gọi Thiệu Mục Vân là gì, gọi cha hay ba ba, cậu không thể nói ra miệng, mà gọi Mục Vân cũng không được, bởi vậy dứt khoát im lặng.
“Yết hầu còn đau sao?” Thiệu Mục Vân có chút bận tâm khom người nhìn cổ Sơ Vân, nhớ rõ lần trước nghe cậu nói chuyện rất thô, qua lâu như vậy, hẳn là tốt hơn một chút nhỉ?
Sơ Vân rũ mắt, lắc đầu, nói nhỏ, “Không đau.”
“Vậy là tốt rồi.” Thiệu Mục Vân âm thầm thở dài, nghe vẫn thô, so với giọng thiếu niên thì khàn hơn rất nhiều.
“Chúng ta đi bây giờ, hay trở lại ký túc xá cất những thứ kia trước?” Thiệu Mục Vân nhẹ nhàng nói, trưng cầu ý kiến của Sơ Vân.
Cực lực nhịn xúc động muốn vuốt ve gò má cậu, cũng tận lực làm thanh âm của mình thật tự nhiên, hắn không muốn bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người vẫn duy trì từ sau lần thảo luận kia càng trở nên xấu đi.
“Bây giờ.” Không biết tại sao, Sơ Vân lại không muốn để hắn biết mình đổi phòng, tuy sớm muộn gì cũng lộ, nhưng có thể kéo dài đến đâu thì kéo.
“Được.” Khóe miệng Thiệu Mục Vân giương nhẹ, có chút vui vẻ. Đi đến bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ, đợi Sơ Vân ngồi lên, hắn mới đóng cửa thật kỹ, đi sang bên kia, bước vào ghế lái, thuần thục đưa xe rời đi.
Mà ở phía sau bọn họ, trong góc tối của tòa nhà, có một bóng người đang đứng, từ đầu đến cuối chăm chú nhìn, thẳng đến khi xe đi xa, bóng người vẫn như trước, thật lâu không nhúc nhích……
……
Thiệu Mục Vân vừa lái xe, vừa lặng lẽ quan sát Sơ Vân.
Thấy cậu quay đầu ra ngoài cửa sổ, đôi mắt khẽ khép lại, lông mi thật dài tạo thành bóng đen dưới viền mắt, yên tĩnh như một pho tượng búp bê lưu ly, trong lòng Thiệu Mục Vân lại lần nữa hiện lên cảm giác quen thuộc.
Lúc này, Sơ Vân rất giống Liêu Y Phàm năm đó, không chỉ diện mạo tương tự, mà cả hơi thở quanh người.
Bất quá, không có khả năng, người kia đã…… Mất!
Vì ý nghĩ của mình mà buồn vô cớ, Thiệu Mục Vân nói khẽ, “Tiểu Vân, ở trường học đã quen chưa? Có theo kịp bài giảng không?”
“Khá tốt, giáo viên có giúp tôi học bù.” Sơ Vân lạnh nhạt trả lời, thực tế cậu không cần.
“Thật sao……” Thiệu Mục Vân bất đắc dĩ, không biết nên nói gì nữa, câu nói đầu tiên của Sơ Vân liền khiến hắn bế tắc.
Trong xe trở nên yên tĩnh, có lẽ, còn chút xấu hổ.
Lẳng lặng nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ, Sơ Vân cảm giác mình như sủng vật đổi qua rất nhiều chủ nhân, lăn lộn mãi, cuối cùng vẫn phải trở về với chủ nhân đầu tiên.
Mà tự do tưởng rằng có thể vươn tay chạm đến, đối với cậu mà nói, vẫn là ảo tưởng xa vời.
Ngã tư, đèn đỏ.
Nhìn con số lập lòe, Thiệu Mục Vân đột nhiên rất bực bội, muốn đốt điếu thuốc, nhưng ngại Sơ Vân đang ở, không muốn cậu ngửi phải khói, đành nhịn xuống.
Tựa hồ, từ khi Sơ Vân, hoặc nên gọi là Luyến Y tỉnh lại, hết thảy liền trật khỏi quỹ đạo, hoàn toàn thay đổi. Mọi chuyện giữa hắn và Luyến Y trở thành số 0, phải bắt đầu lại, nhưng, hắn không biết nên bắt đầu thế nào. Dù hắn làm gì, Sơ Vân cũng không giống như trước, kề cận hắn, cười với hắn, hoặc làm nũng với hắn.
Nói thật, hắn có chút sợ hãi Sơ Vân hiện tại, sợ hãi đôi mắt có thể nhìn thấy hết thảy kia, giống như cái gương, có thể chiếu ra nội tâm đáng ghê tởm của hắn.
Nhưng, đồng thời, hắn lại tham luyến Sơ Vân hiện tại, Sơ Vân này thậm chí so với Luyến Y trước kia càng khiến hắn tâm động hơn, giống như kẻ nghiện thuốc, biết rõ không thể trầm mê, rồi lại khống chế không nổi mà sa vào, lần nữa hãm sâu.
Đèn xanh, Thiệu Mục Vân không tiếng động hít sâu một hơi, chậm rãi nhấn chân ga.
Đến nhà, Sơ Vân về phòng thay quần áo.
Từ sau khi vết thương chân tốt lên, phòng của cậu liền đổi thành tầng hai, đối diện phòng Thiệu Mục Vân.
Mở tủ quần áo, Sơ Vân phát hiện, y phục của mình lại đổi, thầm thở dài, cũng có chút cay đắng, đúng là Thiệu Mục Vân đối xử với thiếu niên “Thiệu Sơ Vân” này thật sự rất tốt.
Tùy tiện tìm một bộ thay, xuống lầu.
Trong phòng bếp, dì Lý đang làm bữa tối, hương thơm ngào ngạt. Sơ Vân không nhìn đến, mà đi xuống phòng khách, mở ti vi. Tuy tài nấu nướng của cậu không được xưng là đầu bếp đẳng cấp, nhưng so với Thiệu Mục Vân vẫn tốt hơn, chỉ là, “Thiệu Sơ Vân” có biết nấu cơm không a?
“Đang xem cái gì?” Thiệu Mục Vân ngồi xuống ghế sa lon, cầm đĩa trái cây qua, nhẹ nhàng gọt vỏ.
“Chỉ tùy tiện xem.” Sơ Vân rúc người trên sofa, đầu tựa trên thành ghế, tay ôm hai đầu gối.
“Đây, trước khi ăn bữa tối, ăn cái này tốt lắm!” Thiệu Mục Vân đẩy đĩa nhỏ qua, trái cây đã được gọt sạch, cát thành sáu miếng.
“Cám ơn.” Sơ Vân nhận lấy.
Nhìn trái cây cắt thành hình đóa hoa, không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên nhớ tới Tả Khiêm Lẫm, nếu là người đàn ông da mặt dày kia, chắc hẳn biết cách ép cậu ăn một đống hoa quả, cho dù bữa tối cũng phải ăn như thế!
Nghĩ vậy, bên môi Sơ Vân hiện lên vui vẻ, cười khẽ một tiếng.
“Tiểu Vân, đừng khách khí với ta.” Thiệu Mục Vân đang lau dao gọt nên bỏ lỡ nụ cười kia, nếu không, hắn sẽ nghi ngờ lo lắng.
Sơ Vân thu lại vui vẻ, nhìn về phía ti vi, bên trong đang truyền tin du lịch vòng quanh quốc gia. Trước kia, cậu không có cơ hội tham quan, không biết kiếp này có thể đi hay không?
Mà nhìn Sơ Vân trầm tĩnh xem ti vi, Thiệu Mục Vân lại lần nữa cảm thấy sự thất bại sâu sắc trỗi lên trong lòng. Muốn tiếp cận, lại không biết đến gần thế nào, hiện tại hắn như đang đối diện với một ly thuốc độc?
Biết rõ hai người ở cạnh nhau không được tự nhiên, lại muốn rút ngắn khoảng cách mà nhìn cậu, trông nom cậu, đồng thời, cũng mặc cho khát vọng không ngừng kêu gào nơi đáy lòng, xé rách lý trí của hắn!
“Ta đi xem chị Lý chuẩn bị thế nào.” Thiệu Mục Vân đứng dậy, đi đến phòng bếp, cảm thấy không khí trong phòng khách cao thấp không ổn, dễ dàng xung đột gây ra nổ mạnh.
Sơ Vân nghiêng đầu liếc bóng lưng kia, nhẹ nhàng khép mắt.
Cậu nhớ sự náo nhiệt trong ký túc xá, mặc dù có chút nguy hiểm lại khiến người ta phát điên, những đàn anh tiểu quỷ kia rất thích đùa dai, nhưng, cảm giác thật thoải mái, không biết mệt mỏi.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên.
Lấy ra mở xem, là tin nhắn của Lãnh Tuyệt Dật gửi tới:
[Sơ Sơ, cậu về nhà à? Nhất định phải ăn nhiều cơm! Tôi ở trong ổ, buổi tối không trở về, còn ông chú kia cũng đi luôn. Đúng rồi, hiện tại A Nguy đang ức hiếp Thanh Giáo]
Sơ Vân cười khẽ, đã có thể tưởng tượng ra cảnh Tịch Nguy ứ hiếp Trì Thanh Giáo, rồi sau đó giả tức giận đảo loạn tóc oa oa kêu to, bọn họ đúng là một đôi oan gia.
[Đã nhận, các cậu nhớ chú ý ăn cơm nghỉ ngơi] Sơ Vân trả lời xong, thu hồi điện thoại, vùi mặt vào sofa. Thật nhớ bọn họ, cậu làm sao vậy chứ, đột nhiên khát vọng như thế!
……
Ban đêm.
Thiệu Mục Vân lăn lộn khó ngủ, nghĩ tới Sơ Vân ở phía đối diện, liền ma xui quỷ khiến lẻn vào phòng Sơ Vân, ngồi bên giường, gần như tham lam nhìn người đang say ngủ kia.
Ánh đèn mờ nhạt nhu hòa, khuôn mặt tinh xảo, môi hồng khép mở, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng quy luật, tất cả đều hấp dẫn hắn. Thiệu Mục Vân nắm chặt hai tay, mới cực lực nhịn xuống khát khao muốn vuốt ve.
Đêm đã khuya, trên trời đêm ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao.
Thiệu Mục Vân biết mình nên rời đi, chính là, lại không thể di chuyển.
Sơ Vân của ta, Luyến Y của ta……
Hắn nỉ non trong lòng, đột nhiên, nhìn Sơ Vân trước mặt bỗng trở nên mơ hồ. Hắn vội vàng xoa xoa mắt, ấn mi tâm, nhìn lại, hết thảy không hề khác thường, là ảo giáo của mình…… A?
Nhưng, trong lòng lại dâng lên sợ hãi cùng bối rối, thật giống như Sơ Vân muốn biến mất, tựa Y Phàm vĩnh viễn biến mất vậy! Không được!
“…… Em là của ta, Tiểu Vân……” Thiệu Mục Vân nói nhỏ, chậm rãi kề sát khuôn mặt Sơ Vân, ấn xuống trán cậu một nụ hôn.
Ngay tại lúc hai người tiếp cận, đã có thể giao hòa hô hấp, Sơ Vân đột nhiên rên rỉ một tiếng, mi khẽ động, xoay người sang một bên.
Có tật giật mình, Thiệu Mục Vân nhanh như chớp đứng thẳng người, lui về phía sau hai bước, kinh hoảng nhìn Sơ Vân đã quay lưng lại, cảm thấy lồng ngực phập phồng.
Chờ giây lát, không có chút động tĩnh nào, Thiệu Mục Vân thở phào một cái. Lại nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Sơ Vân lần nữa, hắn không dám lại gần, mà chậm rãi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tựa vào tường cạnh cửa, Thiệu Mục Vân ôm mặt, thở dài.
Mà khi cửa phòng khép lại, Sơ Vân mới chậm rãi mở to mắt, trong lòng phức tạp.
Kỳ thật, cậu không ngủ sâu, theo lý thuyết, đây là nhà cậu, phòng của cậu, nhưng, cậu ngủ không an ổn, lúc tỉnh lúc mơ.
Khi ý thức mông lung, cậu đột nhiên phát giác có người nhẹ nhàng mở cửa, liền vươn tay bật đèn đầu giường. Trong nhà này, trừ cậu và Thiệu Mục Vân thì không còn ai khác, vậy đang ngồi bên giường của cậu, chỉ có thể là Thiệu Mục Vân.
Chỉ là, cậu không ngờ sau khi Thiệu Mục Vân đi vào cũng chỉ ngẩn người nhìn cậu, gần nửa ngày không nhúc nhích. Ngay tại lúc cậu định “Tỉnh lại”, chợt nghe Thiệu Mục Vân nói nhỏ, sau đó hơi thở ấm áp dần dần tiếp cận.
Sơ Vân lập tức cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng đứng lên, bất đắc dĩ, cậu đành giả bộ xoay người, tránh được Thiệu Mục Vân. Như cậu sở liệu, Thiệu Mục Vân cũng nhanh chóng tránh né.
Cuộn người trong chăn, Sơ Vân cắn cắn môi, thầm nghĩ, đối với Thiệu Mục Vân, cậu thật sự đã không còn yêu? Nếu còn một chút tình yêu, thì sao cậu phải cảm thấy khó chịu như thế chứ?
Thật muốn rời khỏi nơi này, rất xa……