Vào lúc bốn giờ chiều chủ nhật Cố Thanh phải đến nhà ông chủ thử việc, Ngô Hạo tính đi cùng cậu, nhưng vì tuần sau có trận đấu, đội bóng rổ phải tăng cường huấn luyện, cho nên cậu ta đành để Cố Thanh đi một mình, may là có chị họ Ngô kỳ đi theo, hắn cũng yên tâm không ít.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự.
Đứng ở trước cánh cổng màu trắng bạc, Cố Thanh nhân cơ hội đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh.
Xa xa có núi, rừng xanh bao quanh, chim chóc bay lượn, nắng chiều phía tây xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống con đường rải đá, vẽ lên một khung cảnh rất đẹp lại ấm áp.
Ngô Kỳ nghe điện thoại, quay cửa kính xe xuống, đưa một tấm danh thiếp cho Cố Thanh, sau đó phân phó nói: “Công ty có việc bận đột xuất, chị không thể vào với em, em cứ cầm danh thiếp này vào đưa cho người trong đó xem là được.”
Cố Thanh gật đầu, hướng đối phương cười biểu đạt lòng biết ơn, nhìn theo xe của chị ấy, cho đến khi biến mất ở ngã rẽ trên con đường đá.
Cửa rất nhanh được mở ra, một con chó Shepherd cao khoảng một thước từ bên trong chạy ra.
Sắc mặt Cố Thanh bỗng trở nên trắng bệch, thứ cậu sợ nhất chính là chó, chỉ cần vừa nhìn thấy chó là trong trí nhớ lập tức hiện lên cảnh cậu bị con chó hoang ven đường truy đuổi rồi hung hăn cắn lên đùi làm cậu chảy máu không lâu trước đây. Cố Thanh cảm thấy thân mình đang run rẩy, gắt gao cắn môi dưới của mình.
Ngay khi Cố Thanh cho là mình không chịu được nữa mà bỏ chạy, một giọng nữ vang lên làm cậu thức tỉnh từ trong sợ hãi.
“Có phải Ngô tiểu thư đó không?” Phía sau cổng là một đại thẩm hơn 40 tuổi, mặc đồng phục màu trắng.
Cố Thanh nhịn xuống sợ hãi, cẩn thận vòng qua con Shepherd kia, đem danh thiếp trong tay đưa cho đại thẩm, sau đó lại vội lui về sau vài thước, run run thuyết minh cho đối phương về tình huống của mình.
Đại thẩm cầm danh thiếp nhìn một chút, lại cao thấp đánh giá Cố Thanh thêm một lúc, mới tránh người qua một bên cho cậu đi vào, hiển nhiên con Shepherd kia cũng bị dắt đi. Lúc này Cố Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực một cái, rồi vội vàng đi theo. Sau khi cậu đi vào, cánh cổng liền tự động đóng lại.
Cố Thanh luôn khống chế bước đi của mình, không dám tới gần vị đại thẩm dẫn đường, nhân cơ hội này cẩn thận quan sát tòa biệt thự.
Nhìn kiến trúc và màu sắc bên ngoài, hiển nhiên biệt thự này đã được xây cách đây khá lâu, không còn mới, nhưng điều đó cũng không tổn hại gì tới vẻ đẹp của nó, hơn nữa, bởi vì lâu năm, ngược lại tăng thêm một phần cảm giác mông lung cho nó, không lộ vẻ phù hoa xa xỉ, ngược lại tạo cảm giác thanh nhã u lệ.
Cố Thanh có chút thích thú đối với tòa biệt thự này, cậu vốn cho là kẻ có tiền là người khoe của cùng lắm lời, nhưng hôm nay xem ra, mình suy nghĩ có phần nông cạn rồi, trong lòng không khỏi đem hình tượng chủ nhà đổi khác, từ một ông chú trung niên tai to mặt lớn, bụng bự đáng khinh đổi thành một ông lão đầu bạc, dáng vẻ đường hoàng, khuôn mặt hiền lành, quanh thân đều tỏa ra phong độ của người trí thức.
Trên thực tế, trước đó, Cố Thanh cũng không biết nhiều về thân phận của ông chủ trong miệng chị họ Ngô Hạo ra sao. Ngô Kỳ không nói cho cậu biết là vì Cố Thanh là người do em họ mình là Ngô Hạo giới thiệu cho, ngầm thừa nhận là người em họ này đã đem chuyện công ty mình nói cho đối phương biết, mà trên thực tế, chẳng qua là do Ngô Hạo nhất thời say rượu, sau khi mọi người gặp mặt đều chỉ chú ý tới khẩu vị cùng sở thích của ông chủ, đối với cái khác hoàn toàn không có chú ý.
Vào cửa nhà, đại thẩm liền trực tiếp mang Cố Thanh đến bếp. Khác với phong cách bày trí cổ xưa ở phòng khách, phòng bếp được trang bị rất hiện đại, nhờ đời trước là đầu bếp, cho nên Cố Thanh đối với mấy dụng cụ làm bếp này hiển nhiên cũng không xa lạ, bằng không, chỉ sợ thật đúng là cần phải hỏi xem cách dùng chúng như thế nào rồi. Nhưng đại thẩm lại không biết điều đó, chỉ cảm thấy Cố Thanh là một cậu sinh viên nghèo đi làm thêm kiếm sinh hoạt phí, hẳn không thể biết dùng những dụng cụ hiện đại này, hơn nữa, bà đối với tướng mạo xuất sắc của Cố Thanh, cùng khí chất thuần phác kia cũng rất có hảo cảm, cho nên liền muốn giúp cậu một chút.
“Tủ lạnh ở đằng kia, thức ăn bên trong đều còn tươi, còn chỗ này, trước tiên cháu cứ. . . .” Đại thẩm định làm mẫu một lần.
Cố Thanh biết đối phương có ý tốt muốn giúp mình, nhưng thời gian có hạn, liền nhịn không được cắt đứt, “Dì, cám ơn dì, dì cứ để con làm cho.”
“Để con làm?” Đại thẩm hỏi.
“Dạ, trước kia con từng làm rồi.” Cố Thanh gật gật đầu cười, sau đó đưa người ra ngoài.
“Vậy được rồi, cháu tự mình làm đi, còn phải thử đồ ăn trước, nên đừng làm lâu quá.” Đại thẩm đứng ở cửa phòng bếp, không yên tâm quay đầu nhắc nhở, rồi mới rời đi.
☆☆☆☆☆
Hai bố con nhà họ Tần dùng bữa ở tầng dưới.
Tần Lực Dương ôm Tần Gia Bảo lên ghế cao bên tay phải, nhìn nhìn bốn món mặn một món canh trên bàn: cải trắng ngâm dấm, thịt bò hầm khoai tây, cá hấp chưng, sườn xào chua ngọt cùng canh đậu hủ đầu cá, đều là những món ăn của những gia đình bình thường, nhưng trông cũng không tệ.
Tần Gia Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, hai cánh tay be bé vẫy vẫy, cố gắng hít sâu mấy hơi, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn cùng chờ mong.
“Thiếu gia, đây là do đầu bếp mới do Ngô tiểu thư giới thiệu đến làm.” Bác giúp việc đứng ở một bên giải thích.
“Ừ”.Tần Lực Dương nhấc đũa, liếc nhìn bốn món trên bàn sau, ánh mắt liền dừng lại ở trên dĩa sườn xào chua ngọt đang tỏa ra sắc bóng màu đỏ nhạt, gắp một miếng để vào miệng, nhai nhai, thịt heo tươi ngon, chua chua ngọt ngọt, hương vị vô cùng tốt, nhịn không được lại gắp thêm một miếng.
Tần Gia Bảo mới ba tuổi, ngày thường đều do bảo mẫu giúp gắp đồ ăn, sau đó mới tự mình ăn cơm, cho nên giờ phút này chỉ có thể mở to mắt, ngoan ngoãn ngồi chờ đại thẩm gắp thức ăn cho nó, khác với ba ba mình, nó thích nhất là canh đậu hủ đầu cá kia, đậu hủ trơn mềm, màu trắng sữa và thịt cá thơm mà không ngấy, ngon cực kỳ.
Ăn xong, hai bố con ăn thật sự rất ngon, Tần Gia Bảo dùng hai tay nhỏ bé trắng noãn đan nhau khoát lên trên bụng nhỏ đẫy đà của mình, cảm thấy mỹ mãn dựa vào phía sau ghế dựa.
“Dì Trần, dì mời người nấu ăn ra đi.”
Tần Lực Dương đối với bữa ăn hôm nay rất vừa lòng, nghĩ rốt cục đã tìm được đầu bếp thích hợp cho mẹ, tảng đá vẫn treo ở trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Mẹ Tần Lực Dương là điển hình của người phụ nữ nội trợ truyền thống, hai mươi tuổi gả cho ba của Tần Lực Dương, Tần Nhật Chiêu, từ đó trở đi đều chuyên tâm ở nhà giúp chồng dạy con, làm một người nội trợ hiền thục. Nhưng Tô Mẫn cũng không phải là người phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng, yếu đuối vô năng, tương phản, thủ đoạn của bà rất cứng rắn, tính tình lại kiên nghị, chỉ vì yêu Tần Nhật Chiêu nên mới cam tâm ở phía sau, đem việc nhà xử lý thỏa đáng, lặng lẽ giúp đỡ chồng tiêu trừ phiền não. Lúc còn trẻ, mặc dù Tần Nhật Chiêu không đến mức giống kẻ có tiền khác, đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng là đàn ông, rất cuồng công việc, cho nên đặt nhiều thời gian cùng tinh lực lên công việc, dĩ nhiên không chú ý tới vợ con. Nhưng ở phương diện này Tô Mẫn biểu hiện rất là rộng lượng, cũng không vì thế mà oán thầm đối phương, ngược lại ủng hộ tinh thần hết mình cho ông. Có thể nói, Tần gia có thể đi đến ngày hôm nay, công ty thuận lợi, gia đình mỹ mãn, không thể bỏ qua công lao của Tô Mẫn.
Trong hoàn cảnh gia đình như vậy, thứ mà mỗi ngày Tần Lực Dương tiếp xúc nhiều nhất dĩ nhiên là người mẹ hiền lương thục tuễ kia, cho nên, ở trong lòng hắn, nếu như nói ba là tấm gương học tập đầy kiêu ngạo, thì mẹ anh chính là sự ỷ lại sâu sắc trong tâm linh từ nhỏ đến lớn của anh. Đêm khuya yên tĩnh, Tần Lực Dương có đôi khi nhịn không được sẽ nghĩ, đời này mình chỉ khát vọng một phần tình yêu giản dị, không màng danh lợi như thế, hướng tới một gia đình đơn thuần hạnh phúc, có lẽ chính là do bị mẹ mình ảnh hưởng mà ra.
Khi vị đại thẩm đến phòng bếp gọi cậu ra gặp thiếu gia, hơn nữa ngầm ám chỉ thiếu gia cùng tiểu thiếu gia rất hài lòng thức ăn cậu làm, trong lòng Cố Thanh muốn nhảy nhót không thôi, dù sao phần công việc này vốn rất quen thuộc với cậu, không cần phí sức không nói, hơn nữa tiền lương còn thật sự rất cao, chỉ làm một tháng là được bốn ngàn, đối với Cố Thanh đang lâm vào “khủng hoảng tài chính” mà nói, tuyệt đối là tin tức tốt nhất mấy ngày nay.
“Anh gấu lớn?”
Cố Thanh bước vào phòng khách, Tần Lực Dương ngồi trên ghế sô pha, đưa lưng về phía cậu, trong tay đang cầm một ly trà, thật ra hai người đều không phát hiện ra đối phương, nhưng Tần Gia Bảo ngồi ở phía đối diện thì thấy rất rõ Cố Thanh.
Giọng nói đặc biệt chỉ có ở trẻ con vang lên trong phòng khách.
Tần Lực Dương dừng uống trà, không dám tin xoay người lại, đứng phía sau dì Trần không phải Cố Thanh thì còn là ai!
“Anh gấu lớn, anh tới thăm Bảo Bảo phải không?” Tần Gia Bảo sớm giành trước ba mình, từ trên ghế salon nhảy xuống, nhấc hai cái chân nhỏ chạy tới trước người Cố Thanh, hai cánh tay vươn ra, ôm lấy đùi Cố Thanh.
Cố Thanh thật không nghĩ tới, thế giới này làm sao lại nhỏ như vậy, trong một tuần, cậu gặp phải tổng tài của tập đoàn Tần thị cùng con của anh đến hai lần.
“Tần tiên sinh, ngài khỏe chứ, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Nhìn thấy Tần Lực Dương đứng lên, vòng qua sô pha đi về phía mình, nếu không phải trên đùi còn đang bị một cậu bé đáng yêu quấn lấy, Cố Thanh cảm giác mình thực sự có thể sẽ nhịn không được mà lui về phía sau, vì che đậy sự luống cuống của mình, cậu chỉ có thể lựa chọn nắm bắt tình huống trước, lễ phép chào hỏi.
Tần Lực Dương không đáp lời, đi thẳng về phía Cố Thanh, cho đến khi cách cậu hơn mười cm mới dừng bước, hướng dì Trần vẫy tay, ý bảo đối phương đi xuống, cúi đầu nhìn thẳng về phía Cố Thanh.
Mắt phượng híp lại, lông mi hẹp dài nhíu chặt, bị người trắng trợn nhìn như vậy, Cố Thanh cảm thấy cả người nóng lên, có chút không được tự nhiên, nhưng nghĩ chính mình không làm gì sai, liền không cam lòng yếu thế, ngửa đầu nhìn lại đối phương.
“Sao tôi lại không biết là cậu biết nấu ăn nhỉ?” Tần Lực Dương đột nhiên hỏi, một người cho dù mất trí nhớ, tính tình đại biến, cũng không đột nhiên mọc ra mấy cái bản lĩnh a.
Tim bình bịch nhảy dựng, hai tròng mắt trong nháy mắt hiện lên sợ hãi cùng khẩn trương, Cố Thanh kích động cúi đầu xuống, tự hỏi Tần Lực Dương và Cố Thanh trước kia đến tột cùng là có quan hệ gì, vì sao đối phương giống như rất hiểu cậu.
“Anh gấu lớn. . . .” Tần Gia Bảo ngửa đầu, nhìn chăm chú vào Cố Thanh, thấy sắc mặt anh trai không tốt lắm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra lo lắng.
“Sao cậu lại tới nhà tôi nhận lời làm đầu bếp?” Tần Lực Dương làm sao lại không phát hiện thần sắc bối rối của Cố Thanh, chỉ là anh nghĩ, trước kia Cố Thanh chỉ ham hưởng lạc, đi theo mình có ăn có mặc, như thế nào lại nguyện ý đi nấu cơm để gây phiền toái cho bản thân.
“Tôi không biết đây là nhà của Tần tiên sinh.” Cố Thanh vội giải thích, trong lòng vô cùng tiếc nuối, phần việc này, e là không xong rồi, thật sự là đáng tiếc, tiền lương mỗi tháng tới bốn ngàn đồng.
Tần Lực Dương nghe xong, nhíu mày, trong lòng không thể tiếp thu, ý Cố Thanh muốn nói là, nếu cậu ta sớm biết rằng đây là Tần gia, thì sẽ không nguyện ý đến đây sao?
“Đừng quên ngày kia đến đúng giờ.”
“A?” Như thể không tin những gì mình vừa nghe, Cố Thanh há to miệng.
“Anh gấu lớn, trông thật ngốc.” Tần Gia Bảo đung đưa bàn tay Cố Thanh, xoa xoa nói, “Ba ba nói là ngày kia anh phải tới nhà đúng giờ để nấu cơm.”
Lúc này Cố Thanh mới trừng lớn hai mắt, vẫn là vẻ mặt khó mà tin được.
Tần Lực Dương đột nhiên cảm giác tâm tình mình khá lên một chút, bước lên một bước, cúi đầu kề sát Cố Thanh, sau đó đưa tay kẹp chặt cái miệng có thể nhét cả quả trứng gà vô kia, thuận tay lại sờ soạng hai má bóng loáng trắng nõn của đối phương, sau đó ôm lấy Tần Gia Bảo.
Bùm, mặt Cố Thanh đỏ lựng.
Đây là, cậu đang bị trêu ghẹo?!