Trọng Sinh Chi Chí Tôn Tiên Lữ

Chương 19: Lột da hổ




“Đại ca!” Yến Thiên Ngân nhìn thấy Lận Huyền Chi đang đứng ở cửa, lập tức kêu một tiếng, đẩy nhanh tốc độ chạy tới, cười tủm tỉm nhìn hắn nói: “Ta đem A Bạch từ trong sơn động ra nè.”

A Bạch lập tức theo ống quần Yến Thiên Ngân bò lên trên, Yến Thiên Ngân một tay đem A Bạch ôm vào trong ngực, thân mật mà dùng cằm cọ cọ cho A Bạch xù cả lông đầu, nói: “Làm sao vậy? Đây là đại ca ta a, chẳng lẽ ngươi không quen biết hắn?”

A Bạch vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm hai cái ở trên cổ Yến Thiên Ngân, sau đó ngẩng đầu lên, hướng về phía Lận Huyền Chi gầm nhẹ hai tiếng.

Yến Thiên Ngân có chút xấu hổ, nói: “Đại ca, A Bạch trước kia không phải như thế, đại khái là bởi vì…… Nó ở trong cái sơn động nhỏ hẹp kia nghẹn khuất suốt đêm, cho nên tâm tình không được tốt lắm.”

A Bạch lập tức nhẹ nhàng mà cào Yến Thiên Ngân một cái: Mới không phải nguyên nhân này!

Lận Huyền Chi đã hiểu thấu đáo, thờ ơ nói: “Đây là Bạch Hổ yêu thú, tuy rằng còn chưa hoàn toàn mở linh trí, sẽ không hóa hình, nhưng trí tuệ nó hiện giờ xấp xỉ bằng một hài đồng, A Bạch tất nhiên biết rằng ngươi bởi vì ta cho nên đem đệ đệ nó đi bán, cho nên nó mới đối với mà ta nhe răng nhếch miệng.”

“Ngao ngao ——” A Bạch kêu hai tiếng, ánh mắt màu tím ươn ướt, toàn thân tỏa ra nồng đậm khí tức khổ sở bi thương a.

Yến Thiên Ngân sửng sốt một chút, bĩu môi, ở trên đầu A Bạch xoa xoa, nói: “Thực xin lỗi A Bạch, là ta muốn đem Hổ Phách đi bán, không liên quan tới ca ca.”

Đầu A Bạch rũ xuống dưới: Không, chính là hắn sai!

Lận Huyền Chi nhìn thấy A Bạch như thế, ngược lại trong lòng cao hứng.

Yêu thú sở dĩ là yêu thú, đó là bởi vì chúng nó chẳng những có nhân tính, còn đặc biệt trung tâm hộ chủ.

Đời trước sự tình mà hắn hối hận nhiều đếm không xuể, một trong đó là đem hai chỉ linh vật hổ con đưa cho người khác.

Năm đó Hàn Ngọc Nhiên lấy được hai chỉ hổ con, liền đối với chúng nó hạ khế ước cưỡng chế, trước kia hai chỉ hổ con đối Yến Thiên Ngần thập phần trung tâm, nhưng dưới uy áp cùng khế ước ràng buộc, chúng nó cuối cùng vẫn là quên Yến Thiên Ngân, trở thành tay đấm cho Hàn Ngọc Nhiên.

Hàn Ngọc Nhiên bởi vì có hai con linh sủng này, liền tương đương với nhiều thêm hai tên bảo vệ.

Ở mười mấy năm sau, hai con linh sủng nghiễm nhiên đã thành hai con yêu thú xuất sắc, có chúng nó hộ tống, Hàn Ngọc Nhiên một đường thuận buồm xuôi gió, thời điểm chiến đấu chính hắn đều không cần phải ra tay, liền có hai con linh sủng này thay hắn đem địch nhân giải quyết.

Cuối cùng, Lận Huyền Chi vẫn là hao phí không ít tinh lực, mới giải quyết được Hàn Ngọc Nhiên, đương nhiên, trước khi giải quyết y, hắn đã phải chính tay gϊếŧ hai con Bạch Hổ yêu thú mà Yến Thiên Ngân đã nhớ thương cả đời.

Đời này, Lận Huyền Chi vô luận như thế nào cũng sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn vì người khác mà may áo cưới này.

Hai chỉ hổ con này, cho dù có chết, cũng phải chết vì bảo hộ Yến Thiên Ngân!

Lận Huyền Chi vươn tay, nhéo da lông sau cổ của A Bạch rồi nâng nó lên, đem tiểu hổ con đang giãy giụa, bốn chân đá loạn không ngừng ở giữa không trung bỏ vào trong ngực.

Tiểu hổ con siêu hung mà hướng móng vuốt về phía mặt Lận Huyền Chi.

“A Bạch!” Yến Thiên Ngân kêu một tiếng.

Nghe tiếng kêu, móng vuốt nhỏ của Tiểu hổ con liền dừng lại cách mặt Lận Huyền Chi đúng một tấc.

Tiểu hổ con hướng về phía Lận Huyền Chi nhe răng.

Nhưng mà này đối với Lận Huyền Chi mà nói, quả thực là không hề lực sát thương.

Lận Huyền Chi búng một cái ở trên đầu tiểu hổ con, nhìn tiểu hổ con bị búng cho ngốc, nói: “Ta hôm nay liền đi giúp ngươi tìm đệ đệ về.”

Tiểu hổ con phun ra đầu lưỡi, đôi mắt sáng lung linh mà nhìn Lận Huyền Chi.

- Ngươi không gạt ta? Không gạt ta đi?

Lận Huyền Chi nói tiếp: “Bất quá, ta muốn ngươi cùng đệ đệ ta định ra khế ước, từ nay về sau hắn chủ, ngươi phó, lúc hắn chịu nguy hiểm ngươi phải xông lên bảo hộ hắn, không được phản bội, hắn muốn ngươi sống ngươi liền sống, còn nếu ngày nào đó hắn muốn da hổ để quàng cổ —— ha hả, ngươi cũng phải cam tâm tình nguyện mà để hắn lột da của ngươi.”

Tiểu hổ con bị lời nói của Lận Huyền Chi làm cho sợ tới run rẩy cả thân hổ: Đây là lời nói mà đại ma đầu mới có thể nói a!

Lấy da nó để quàng cổ? Nó mới không thèm!