Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 9




Thật ra thì trong bốn tháng qua cuộc sống của ta cũng không tệ lắm. Trong thời gian đó Vân Xuyên có tới Quốc công phủ một lần, cùng Nam Kha Linh rời cung sau khi hết giờ học, nói là đến xem bệnh tình của ta.

Đến phủ rồi dĩ nhiên hắn sẽ bảo Nam Kha Linh không cần đi theo. Nam Kha Linh cũng chỉ đành vâng lời lui đi còn hắn thì mang theo tiểu thái giám Phong Nhi một mạch đi tới tiểu viện tìm ta: “Mấy ngày nay ngươi đi theo Thái Phó. Vừa tan lớp liền chạy mất, ta chỉ có thể đến quý phủ để gặp ngươi.”

“Bộ dạng thần như vậy… Không muốn ở bên ngoài lâu.” Hắn tới, ta liền cẩn thận hầu hạ. Hắn ngồi thì ta đứng, “Cho dù thần ở trong phủ này cũng không thường xuyên ra khỏi viện tử của mình”

“Trước đây ngươi thích ra ngoài như vậy. Ở trong phủ một khắc cũng không chịu được. Thích nhất là chạy đến cung của ta” hắn khẽ mỉm cười, trong giọng nói có chút ý tứ hoài niệm, “Ngươi khi đó nói là thư đồng của ta mà nhưng chuyện làm cho ta so với Phong Nhi còn nhiều hơn.”

—— Ngươi cũng biết sao?

“Điện hạ nói đùa, Phong Nhi xấu hổ đấy.” Ta lắc đầu bật cười.

“Phong Nhi, ngươi lui ra.” Vân Xuyên dựa vào ghế, thần sắc tự tiếu phi tiếu lên tiếng. Quả thật so với Hoàng đế ít nhiều cũng có chỗ rất giống.

“Điện hạ có việc gì cần phân phó?” Phong Nhi lui ra ngoài, ta nhướng mày nhìn về phía hắn.

“Đã lâu không ở riêng một chỗ cùng ngươi. Hôm nay khó khăn lắm ta mới đến, muốn cùng ngươi nói mấy câu thân thiết thôi.” hắn cười thực đẹp mắt. Dù là ánh dương quang sau giờ ngọ ngoài cửa sổ cũng không rạng rỡ được như thế. Bị nhìn như vậy, khuôn mặt che dưới lớp khăn của ta cũng nhịn không được mà đỏ lên. Cũng may là hắn không nhìn thấy. Vậy cũng tốt, trong lòng ta ngoại trừ có chút chua xót thì không bao giờ còn có chút rung động nào nữa.

“Ngươi ngồi xuống nói chuyện đi.” Hắn lôi kéo tay ta, đem ta kéo đến gần bên người.

“Điện hạ không buông tay, thần làm sao ngồi được chứ?” Khóe miệng ta nhếch lên cười nhạt nhưng hắn nhìn không thấy.

“Ở đây không có người khác, ngươi còn một câu một câu điện hạ cái gì” tiếu ý của hắn dần ảm đạm, “Ta hoảng hốt cho là chúng ta dường như thật sự xa lạ rồi…”

Ta không đáp lời. Trong lòng trống rỗng chẳng nghĩ được gì.

“Kỳ thực ngày đó ở Văn Anh điện bởi vì có Tam ca cũng ở đấy nên ta không thể làm gì. Ta thấy…” Tay hắn lại nâng lên, ta đương nhiên đã hiểu rõ hắn không phải là muốn đánh ta, nhưng cũng không có động tác khác, chỉ chờ hắn nói ra. Bàn tay hắn rốt cuộc dán lên khuôn mặt ta. Cách một tầng lụa trắng ta cảm nhận dược vết chai quen thuộc trong lòng bàn tay ấy. Đó là do quanh năm tập võ lưu lại. Tuy có chút thô ráp nhưng lòng bàn tay còn rất ấm áp.

“Khi đó ta thật muốn ôm ngươi vào lòng.” người ôn nhu như vậy, thanh âm động lòng người như vậy nhưng đều không phải thuộc về ta. Tuy ta không khổ sở nhưng trong ngực không kìm được thấy đáng tiếc, “Kỳ, ngươi biết ta sẽ không để ý mặt của ngươi. Vậy ngươi vì sao lại không muốn làm thư đồng của ta nữa? Không phải ta nói đệ đệ của ngươi không tốt, chỉ là tâm của ta…”

Tâm của ngươi… Ngươi chỉ biết tâm của ngươi. Còn ta chẳng lẽ không có tâm? Ngươi bởi vì tâm nên đem ta ép đến bước đường kia. Giờ đây ta đem mặt của mình rạch ra trút giận cũng không được sao?

Ngươi không phải vì khuôn mặt ta ư? Chẳng nhẽ là ta tự mình để ý khuôn mặt này lớn lên cực kỳ giống bệnh Thái tử kia chắc?

Nói chung bây giờ ta còn nhỏ, khuôn mặt này cùng Vân Định đang lúc còn có vài phần dáng dấp giống nhau. Nhưng hai vết sẹo này vẽ xuống thì sẽ không còn giống khuôn mặt trước đây. Ta cũng không còn là ta ngày trước nữa rồi.

“Kỳ bộ dáng như vậy, chỉ khiến điện hạ mất mặt thôi. Linh Nhi là một hài tử rất cơ trí…”

“Vậy có phải chỉ cần thương thế của ngươi bình phục. Ngươi sẽ trở lại làm thư đồng của ta không?” Vân Xuyên trực tiếp cắt ngang. Người này sẽ không quan tâm đến tiền căn hậu quả là gì. Hắn chỉ chú trọng giải quyết vấn đề như thế nào. Không thể không nói, có rất nhiều điểm hắn đều cho thấy so với Vân ĐỊnh hắn thích hợp là người thượng vị hơn. So với Vân Định càng giống nhi tử của Hoàng đế hơn.

“Vết sẹo này rất tệ, ngay cả ngự y tốt nhất trong cung đều bó tay không có cách này.”

“Vậy ngoài cung thì sao? Khi ta xuất cung vân du cũng coi như có chút từng trải. Mấy năm nay bằng hữu trên giang hồ càng không phải ít. Chung quy cũng sẽ có biện pháp chữa lành khuôn mặt ngươi.” Ngữ khí Vân Xuyên ôn nhu nhưng kiên quyết, không cho ta chối từ. Hắn làm người kỳ thực tương đối chuyên quyền độc tài.

“Vậy…. Vậy xin đa tạ điện hạ.” Nếu ta cự tuyệt nữa chỉ sợ khiến cho hắn càng nghi ngờ. Ta cũng không rõ liệu lão thái y kia rốt cuộc có giữ chặt cái miệng của mình hay không, bởi vậy chỉ có thể tạm thời đáp ứng trước. Dù là đại phu cao minh cũng cần bệnh nhân nghe lời phối hợp. Tạm thời không nói đến việc hắn có thể vì một hàng giả như ta hao tâm hay không. Dù thật sự tìm một đại phu, ta mà không chịu uống thuốc thì hắn cũng không có cách nào bắt ta.

“Giữa ta và ngươi còn cần phải nói tạ ơn?”

Ta không đáp lời, chỉ ngôi yên. Hắn lại đợi một hồi, thấy tinh thần ta không tốt liền đứng dậy cáo từ.

Sau khi tiễn hắn rời phủ, trở về nghe thấy bọn hạ nhân nhỏ giọng nghị luận: Nhị nương bên Tây viện kia đang mắng chửi người đấy. Bị mắng là Nam Kha Linh, nói hắn làm nô tài cũng không làm nổi. Hầu hạ người khác cũng không biết. Bởi vậy chủ tử mới lạnh nhạt với hắn vân vân….

Tổ phụ, phụ thân và đại ca đều không ở nhà. Nam Kha Tương cũng khuyên không được. Ta âm thầm cười nhạo. Mấy lời chỉ cây dâu mắng cây hòe này, ta nghe thấy thì có thể làm sao? Cái khác không nói, từ trước tới nay hiểu biết của ta đối với lòng dạ của Vân Xuyên đương nhiên không ai so được. Tất nhiên cũng không phải ai cũng có nô tài hầu hạ tiện nghi tốt như ta đây.

Thời điểm bọn Vân Kiên khải hoàn hồi triều chính là vào đêm Trung thu. Trong cung trước giờ đều là các quý nhân trong cung bày gia yến ngắm trăng. Mà nay có được một việc vui như vậy, Hoàng đế liền nhân đó mở tiệc chiêu đãi quần thần vì đại quân tẩy trần. Quân dân cùng vui.

Diệu Thưởng và Ngâm Tình vui mừng khấp khởi thay y phục cho ta. Ta ngược lại rất miễn cưỡng. Kiếp trước khó có được lúc vui mừng như vậy, chỉ ước gì đem mình sửa soạn y như nam sủng, may ra được lắc lư tới trước mặt Vân Xuyên. Mà nay mặt ta đã che lại, chỉ hận từ nay về sau chết rục luôn trong phủ nửa bước không ra. Ở đâu còn hứng thú ngắm trăng cái quái gì chứ?

“Diệu thưởng, ngươi có biết vì sao ta đặt cho ngươi tên này không?” Nói đến ngắm trăng ta ngược lại cũng nhớ tới một chút chuyện cũ thật sự có ý nghĩa.

“Không biết a” Nha đầu này vừa hiếm thấy trả lời thành thật một câu,  vừa mặc cho ra một bộ đồ xanh đậm thêu chữ bằng chỉ bạc ngay cả hoa văn bên dưới tà áo trong cũng có.

“Ngươi không nhớ ngày ngươi mới tới trong phủ sao? Đúng là lúc Trung thu, đến vào ban đêm, ta nói với ngươi mặt trăng nhìn thật là đẹp…”

“Thiếu gia, vậy còn ta thì sao?” Ngâm Tình cười hì hì chỉ vào chính nàng hỏi ta.

“Tiếng hát của ngươi rất hay.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Đúng.”

Ngâm Tình trợn tròn mắt, không thèm nói chuyện với ta.

Ta bất cười, hai nha đầu này từ lúc mới bị mua về đã theo ta. Lúc mới tới trong phủ nhiều nhất chỉ có tám chín tuổi mà nay đều đã thành đại cô nương. Có thời gian phải nghĩ cách thả ra ngoài mới tốt, tránh làm trễ nải hai người các nàng.

Có điều chung quy cũng đã hầu hạ từ nhỏ đến lớn, dù ít hay nhiều cũng có phần luyến tiếc.