Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 33




Tiếc là hôm nay tâm tư của ta không đặt ở đây, liền tiếp tục hỏi thăm mọi người ở Tây Uyển có khoẻ không lại thấy Nam Kha Du nhíu mày: “Gần đây trong đám hạ nhân phủ ta đều có lời đồn đại, nói là phụ thân…. coi trọng một nha đầu bên cạnh Nhị Nương.”

“Hả?” Ta tỏ vẻ lơ đãng, “Nha đầu bên cạnh Nhị Nương không phải hôm trước mới đánh chết một đứa sao? Thế nào lại còn không bớt việc đi nữa?”

“Ta cũng không biết, nha đầu kia ta đã gặp, nhìn nhu nhu nhược nhược không giống như kẻ có tâm kế.” Nam Kha Du nói, “Với lại ta cũng không tin mấy lời đó. Đáng giận là lời đồn vẫn không hề ngừng lại. Dường như ngay cả Nhị Nương cũng tin, bà ấy không cho phép nha đầu kia rời khỏi Tây Uyển, lại càng không cho phép rời khỏi tầm mắt mình. Có một đêm tỉnh dậy không thấy người đâu, còn hô hoán kêu náo loạn hơn nửa đêm. Ta cũng không dám để cho gia gia biết. Cũng dặn dò hạ nhân không được phép để lộ ra khiến gia gia phiền lòng.”

“Phụ nữ mang thai thường nhạy cảm, khó tránh khỏi. Huynh cũng giúp khuyên nhủ phụ thân để ông ấy mọi việc đều châm chước cho Nhị Nương một chút.”

“Ai… cũng chẳng phải là nhạy cảm gì. Mấy ngày trước lại kêu trên người khó chịu, ban đêm đổ mồ hôi trộm, ban ngày thì cả người kêu đau. Hiện giờ ngay cả giường cũng không dám xuống, chỉ sợ sảy thai.” Nam Kha Du vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Chẳng lẽ…. Có người động tay động chân làm gì đó?” Ta chỉ điểm huynh ấy một câu.

“Không hề,” bất đắc dĩ trên mặt Nam Kha Du liền biến thành không kiên nhẫn, nghĩ đến vị Nhị Nương này động tĩnh quả là không nhỏ. “Đều đã tra xét qua, tất cả vật dụng trong phòng như túi hương, lư hương, ngăn tủ, giường, gối chỗ nào cũng đều kiểm tra hết, thuốc và phương thuốc đều không có vấn đề gì… Chẳng lẽ đều là do nữ nhân nhạy cảm quá gây nên.”

“Để tứ muội khuyên nhủ, đôi khi nam nhân quả thực không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nữ nhân.” Ta hảo tâm nhắc nhở

Thế nhưng Nam Kha Du nghe xong lại khoát tay phủi đi: “Thôi miễn nhắc tới nha đầu kia đi!”

“Làm sao vậy?” Lần gần đây nhất nghe được tin tức của Nam Kha Tương đã là ba ngày trước. Mặc Thảo nói càng tới gần ngày thành hôn nàng càng không biết an phận, suốt ngày đều không thấy mặt trong phủ, hôm nào cũng đi ra ngoài không biết làm chuyện gì.

“Hôm đó nàng đột nhiên nói với phụ thân rằng Tứ công tử nhà Lại Bộ Thượng thư là một con ma ốm, sống chết không chịu gả đi.”

Ta cúi đầu mân mê hoa văn trên viền tay áo, cười nói: “Ma ốm… nói vậy cũng quá nghiêm trọng rồi. Không phải nghe nói là mấy năm nay đã khá hơn nhiều sao? Nữ nhân tóc dài mà kiến thức ngắn, chỉ biết nghe đồn đại lung tung, chẳng biết đã nghe được chuyện cũ từ đâu. Đại ca, huynh cần phải nói rõ ràng với phụ thân một chút đi. Người nhà chúng ta đều phải như vậy, hứa hôn rồi mới được thành hôn. Sao có thể đòi hủy hôn liền hủy? Phụ thân cũng đừng có hồ đồ mà mất chủ kiến đấy.”

“Ta cũng nói như vậy. Chỉ có điều tổ phụ và phụ thân dường như có vẻ bị thuyết phục, có ý muốn là bên nhà chúng ta bịa ra vài tin đồn rồi hối hôn, vậy thì quả thực không ra thể thống gì nữa.”

“Huynh là đích trưởng tử, có một số việc huynh có thể thay gia gia bọn họ quyết định. Nhưng tuyệt đối không thể do dự được.” Hoa văn thêu trên viền áo gấm trùng điệp tinh tế, ta mê mải nhìn kỹ đến cả ngữ khí cũng hạ thấp mềm dẻo đi rất nhiều.

Nam Kha Du được ta cổ vũ, lúc trở về ngay cả giọng nói cũng lớn hơn mấy phần. Dường như đã quên mất lúc trước chúng ta đã vì hai vị hoàng tử mà tranh luận gay gắt một trận.

“Hừ… Bụng dạ khó lường.”

Ta ngoảnh đầu lại nhìn quả nhiên là Bách Nha. Chẳng biết hắn đã đến gần từ bao giờ, vẻ mặt khinh khỉnh cười cùng ta nhìn qua bóng lưng Nam Kha Du xuống núi.

“Huynh ấy chính là người thành thật đệ nhất thiên hạ.” Ta mỉm cười nhìn hắn.

“Cho nên mới bị kẻ mưu mô âm hiểm như ngươi lừa sạch sẽ.” Ánh mắt hắn từ phía trước dời tới trên mặt ta, cùng ta đối mắt.

“Ta?”

“Từng câu ngươi vừa mới nói đều đang giăng bẫy chờ hắn, ngươi cho rằng ta nghe không hiểu hả?”

À. Ta im lặng dời tầm mắt.

“Ngươi cũng đừng đắc ý quá. Ta có thể nhìn ra thì tất nhiên có người cũng có thể nhìn ra được. Về sau ngươi muốn giở trờ ấy mà, nhớ nhìn kỹ bên ngoài còn ai khác rồi hẵng mở miệng nhé.” Bách Nha làm bộ thở dài, vỗ vai ta một cái rồi tự quay về chỗ của hắn.

Thật ra ta làm sao lại không biết? Đêm trung thu hôm đó, bên ngoài Phượng Thanh cung ta dụ dỗ Nam Kha Du ra ngoài cùng Vân Uyển bí mật gặp gỡ, lại bán cho Vân Uyển một cái nhân tình đều bị hắn* phát hiện.

*hắn này là Vân Uyển nhé.

Về phần Vân Xuyên… chỉ cần có thể gạt được người này thì còn ai ta không lừa được?

Đáng tiếc ở trước mặt hắn, chỉ ứng phó với một mình hắn thôi cũng khiến ta phải dốc hết sinh lực.

Dược lão đầu đối với ta rất hài lòng. Theo lời lão nói, vốn dĩ lão dự định vò mẻ cho sứt thêm đem tất cả y bát truyền thừa theo cùng xuống mồ. Ai ngờ tên nhóc con phá hoại ta đây năm ấy sống chết gì cũng không chịu cùng lão đến Yên Sơn ‘Ăn khổ’, cuối cùng vẫn thành đệ tử của lão.

“Bởi vậy mới nói đã là phúc thì không thể thành họa. Duyên phận thầy trò giữa ta và ngươi đã được số mệnh định trước rồi.” Lão vừa cười hì hì vừa ném cho ta một chồng cuộn giấy, “Tuy thiên phú của ngươi so với ta năm ấy tất nhiên là thua kém nhưng cũng tạm coi là rất tốt…”

E rằng là Yên Sơn quá tĩnh lặng thư thái nên trước đây trong mắt ta có lẽ hơi bị nhạt nhẽo vô vị. Hiện giờ đối với ta mà nói rõ ràng là phúc phận cầu còn không được. Bởi vậy hơn nửa năm trở lại đây phong thái cử chỉ của ta đều đã lơi lỏng không ít, nào còn dáng vẻ một đại gia công tử nữa —— ở nơi này số lần ta phải trợn mắt trong một ngày còn nhiều hơn so với một năm của ta lúc trước cộng lại.

Nhắc tới cũng sắp đến Tân niên, không đến ba ngày nữa chính là giao thừa rồi. Nếu không phải người khác nhắc nhở thì ta cũng quên mất luôn.

Thời gian như ngựa phi, hóa ra ta cũng đã ở Yên Sơn được nửa năm.

Gia gia sớm đã dặn dò với Dược lão vì sợ ta ngại phiền toái, muốn Dược lão phải tự mình đưa ta hồi phủ.

Vốn dĩ ta không muốn trở về nhưng Nam Kha Du lại đặc biệt đi một chuyến tới Yên Sơn nói bệnh đau đầu của gia gia tái phát, lần này có phần kịch liệt. Vừa nghe đến lời này ta sao còn ngồi đây được?

Quả nhiên khi trở về xem qua liền biết đây là do lão nhân gia tuổi cao mà gây nên. Thân thể đã không còn được như trước đây nữa.

Thiên địa hưng thịnh tất suy, phàm nhân ăn ngũ cốc lương thực chỉ có thể nỗ lực níu giữ bằng sinh hoạt điều dưỡng tốt. Nhưng dù ta biết nguyên nhân này thì trong lòng vẫn rất khó chịu.

Kiếp trước sau khi ta và Quốc Công phủ đoạn tuyệt, gia gia không đến hai ngày cũng bệnh nặng qua đời. Phụ thân ngay cả một lần cuối cũng không cho ta gặp mặt. Ta ngay cả làm một khách nhân đến phúng viếng cũng không được, chỉ có thể ở bên ngoài cửa phủ quỳ gối một đêm.

Vân Xuyên không muốn cùng phụ thân ta nảy sinh thêm nhiều khúc mắc nên cũng không muốn nhúng tay vào việc này.

Vậy cũng không sai, khi đó tiến cung là tự ta cam tâm tình nguyện, cũng là tự ta đoạn tuyệt với người của Quốc Công phủ.

Hắn thân là Hoàng đế không thể không cố kỵ đến Quốc Công phủ. Nếu như ép buộc phụ thân tiếp nhận ta hắn sẽ bị thế nhân chỉ trích.

Đêm đó gió tuyết không phải rất lớn, chỉ là lạnh, cái cảm giác sống lưng đầu gối đều đông lạnh đến vỡ nát, cái cảm giác nước mắt đóng băng trên khuôn mặt, khắc cốt ghi tâm, rành rành trước mắt…. Ta nghĩ trong khoảnh khắc đó, ta không hẳn không có một tia oán trách nào.

Trong lòng ta trắng đen luân chuyển, đêm tuyết rơi âm u tĩnh mịch, trên tay lại không chậm trễ mà nhanh chóng viết xong. Còn dặn dò Nam Kha Du là dựa theo phương thuốc của thái y mà dùng, bọn họ trước đó cũng không kê sai.

Thế nhưng sinh lão bệnh tử vốn không thuận theo ý con người, chỉ có thể đem số mệnh nắm chắc trong tay khi còn đang sống.