Thấy ta khó hiểu, Đại Thái giám khom người vỗ vỗ ta cười nói: “Tam Công tử văn chương tốt! ‘Giang Nguyên đông hành thiên’ của ngài Bệ hạ vô cùng thích, còn nói so với tám chương ‘Bái tô linh công di hành Giang Nguyên’ của Quốc Công gia còn hay hơn đấy!”
Đầu óc ta vẫn mơ hồ không hiểu ra sao, chỉ nghe Nguyễn Trúc Thanh nói: “Mấy ngày nay vì chuyện của Tam điện hạ, Long nhan không vui. May mà có biện pháp của Lục điện hạ, để người của Hàn Lâm Viện cùng Văn Uyên Các cùng nhau làm một đài thơ hội. Trong buổi tụ họp đó lại dâng lên bài thơ của công tử, bệ hạ quả nhiên vô cùng cao hứng.”
Ta bây giờ mới hiểu được: Lục điện hạ này quả thật là một diệu nhân a…. Thái tử quá cẩn trọng, Vân Xuyên lại quá dè dặt, Vân Kiên càng không cần phải nói tới. Vân Uyển lại thoải mái đem tài hoa ra thi triển lại không thiếu mất sự quan tâm tinh tế. Hoàng đế tất nhiên là yêu thích.
‘Giang Nguyên đông hành thiên’ kia quả thật là tùy bút được viết khi ta cùng với hắn trò chuyện trong rừng hôm ấy. Nhưng hắn làm sao tìm ra được thì ta quả thực không có chú ý tới.
Nghĩ đến chỉ bằng việc ta cứu Vân Xuyên hoặc nói riêng về văn chương thì vô luận thế nào cũng không đến mức thích hợp để được ban thưởng như vậy: Trước tiên, việc bảo hộ chủ tử đương nhiên là bổn phận. Sau lại bởi vì danh tiếng thủa nhỏ của ta có vẻ cũng chẳng có gì hơn người. Chẳng qua là hai chuyện vừa vặn đồng thời xảy ra, lại coi như có công khiến Hoàng đế vui vẻ. Vả lại một cái phong hào Chiêu Hoa Quân này tính ra cũng không có chỗ nào thực tế vậy nên Hoàng đế liền ban thưởng cho, người ngoài cũng không tiện nói gì.
Thật ra cũng may nhờ có Vân Uyển lần này thay ta dày công an bài ra chuyện đó. Có điều hắn vì lí do gì mà vô duyên vô cớ bán cho ta một cái nhân tình như vậy?
Ta lười ngẫm nghĩ, dứt khoát hỏi sang chuyện khác: “Không biết thích khách hôm đó….”
“Đã sớm bắt được!” Giọng nói the thé của Đại Thái giám quả là có liên quan đến chức nghiệp của bọn họ, “Chính là đào kép của Oanh Viên, tên là…. cái gì Ngọc Quan Nhi ấy.”
Ta giật nảy mi tâm, không chờ ta kịp mở miệng Nguyễn Trúc Thanh liền hừ lạnh nói: “Tam công tử còn muốn thương hương tiếc ngọc sao? Một kiếm kia của hắn chính là chưa từng niệm tình xưa nghĩa cũ với công tử a.”
Bất an trong lòng ta hắn nào có biết? Chỉ đành cố gắng vui vẻ phân phó đám người Mặc Thảo đem phần thưởng đều xem qua. Cuối cùng lại tiễn bước Tổng quản đại nhân kia cho tốt mới cùng hắn tính toán sau.
“Thế nào? Ta nói sai sao?” Thấy ta xoay người trong mắt đều là lãnh ý, Nguyễn Trúc Thanh cũng cười lạnh nói, “Chẳng lẽ Tam công tử không thích đào kép kia?”
“Hắn thừa nhận ám sát sao?”
“Kẻ cắp sao có thể thừa nhận mình ăn trộm?”
Ta im lặng không nói gì.
Trên thực tế, ta rất không có tư cách vì người của Ngọc Quan Nhi kêu oan.
Ta từng nghĩ bọn họ sẽ thế nào: Tìm không được người, đại khái thời gian dài sẽ buông xuống. Giờ thì không xong rồi, mấy tên quan viên xử lý chuyện này đều vô dụng không làm được việc. Cũng không ngờ tới Ngọc Quan Nhi vô tội bị dính vào. Hắn không có võ công, tìm hiểu liền biết. Cũng biết là có kẻ nào qua loa tắc trách vì bảo trụ chức quan của mình mà không tiếc coi mạng người như cỏ rác….
Ta thật sự không lường trước được… Không dám nói thực với ngươi, không dám nói Ngọc Quan Nhi là vô tội, không dám nói kẻ ám sát là người do ta nhờ Yên Sơn Tứ Lão an bài.
Ta căn bản không nghĩ tới Vân Xuyên sẽ có lúc sơ xuất. Ban đầu ta chỉ cần trong lúc hỗn loạn bị thương là tốt rồi. Đến lúc đó ta ‘thân thể yếu đuối bệnh tật’, tất nhiên có thể mượn cớ tìm cơ hội đi Yên Sơn dưỡng bệnh tránh họa Tây Lương.
Thế nhưng hắn tại sao lại chậm một chiêu kia?! Ta lại càng không nên đi quan tâm hắn!
Nhưng nếu như hắn thực sự bị thương… vậy thì tất cả những người có mặt ở đó sẽ không thoát khỏi liên can, thẩm tra lên cũng sẽ không đơn giản như bây giờ. Nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu đứng sau màn. Đến lúc đó không chỉ Yên Sơn gặp tai họa, ngay cả Quốc Công phủ cũng phải bị liên lụy!
Trận này bố trí ngay từ đầu đã sai một bước rồi…
Ngọc Quan Nhi vô tội bị liên lụy, quả là người định không bằng trời định.
Thích khách không có lý do gì đi ám sát một kẻ không có tí tác dụng nào như ta. Nếu muốn hành thích, nhất định phải là một người hết sức quan trọng như Hoàng tử. Bởi vậy chuyện này từ khi bắt đầu đã định trước sẽ không thể qua loa được, là ta nghĩ quá đơn giản.
Vân Xuyên, ngươi quả nhiên là một tên sát tinh.
Ta vô lực ngồi xuống, hiện giờ nói gì cũng đã muộn. Xoa huyệt thái dương, ánh mắt lại quét tới băng gạc quấn trên tay phải Nguyễn Trúc Thanh: “Tay của ngươi làm sao vậy?”
“Bị dị ứng, sưng rất lợi hại,” Nguyễn Trúc Thanh vẻ mặt hoàn hoãn lại, ngồi ở trước tháp cùng ta đối diện.
“‘Bàn tính vàng’ không tính toán được nữa hả?” Ta hài hước liếc mắt nhìn tay phải hắn.
“Ta còn có tay trái,” Hắn hiếm có cười một tiếng, “Huống hồ ta vốn quen dùng tay trái hơn.”
Ta bĩu môi: Này có là gì? Ta cũng làm được.
“Thất điện hạ nói gì với ngươi, sau đó ngươi liền không dám tới?” Ta lại nhớ tới chuyện này.
“Vì sao nói không dám?”
“Hắn không muốn ngươi tới, ngươi dám tới sao?” Ta nghiêng người tựa lên tháp, nâng mày hỏi.
Cũng không biết ta đã nói sai cái gì, chỉ thấy người trước mắt một chút tiếu ý trên mặt nháy mắt không còn nữa, thần sắc lại là một bộ lãnh diện lãnh tâm.
“Ta tất nhiên không dám, đổi lại là ngươi, ngươi có dám không?” Nguyễn Trúc Thanh đen mặt nửa trào phúng nửa thật tâm hỏi.
Ta dám sao? Ta đặt tay lên ngực tự vấn, một kiếp kia ta đối với Vân Xuyên đào hết tim gan chờ đợi hắn ra sao, hắn nói cái gì thì tất nhiên là cái đó. Ta cam tâm tình nguyện vì hắn làm tất cả mọi chuyện.
Mà nay tình xưa đã tận, nhưng nếu hắn đem thân phận ra đè ép ta, ví dụ như lần này đi Tây Lương, ta vẫn không thể công khai làm trái ý hắn.
Nhưng chung quy lại ta cũng không để hắn được như ý. Hắn ép ta, dù chỉ là chơi đùa một trận, ta cũng không cho hắn thỏa mãn.
Nghĩ đến đây ta rất nhẹ nhõm, cũng rất nghiêm túc hồi đáp: “Ta đương nhiên dám.” Hơn nữa ta đã làm vậy rồi.
Tiễn bước Nguyễn Trúc Thanh, ta liền để Bạch Cần đi mời gia gia tới.
Gia gia trong lòng hiểu rõ, phía sau theo tới còn có lão nhân gia đã cứu tính mệnh ta kia, Sừ Dược lão đầu một trong Yên Sơn tứ lão.
Yên Sơn tứ lão “Âm dương dược tửu tăng”, chia ra chính là Thần toán đại năng Nghiễm Lăng Tử, Tửu lão quỷ, Thi Tăng Giảo Nhiên, còn có vị Sừ Dược lão này.
“Ngươi có phải nghĩ rằng ngươi đem mình dày vò đến chết thì ta vẫn có thể cứu ngươi trở về?” Vị Dược lão này mở miệng liền không tầm thường, một đôi mắt lóe sáng như lưỡi câu “Hừ” một tiếng.
“Lời này không kinh chết người không thôi. Dược lão quả nhiên gừng càng già càng cay, không kém gì năm xưa.” Ta giật giật khóe miệng.
“Ranh con, người đừng có ở đây khua môi múa mép với ta. Gia gia ngươi thật sự có chuyện muốn hỏi ngươi đấy.” Lão đột nhiên cười đến mức vô cùng hả hê. Lòng ta trầm xuống thoáng có chút bất an.
Trước đó ta chỉ nói với gia gia muốn thỉnh cầu Dược lão nhận ta làm đồ đệ, tránh một chuyến đi Tây Lương. Việc ám sát thì tuyệt đối không dám nói.
Yên Sơn Tứ Lão không phải dễ đối phó. Ngày thường bộ dạng muộn tao im hơi lặng tiếng ẩn cư làm thế ngoại cao nhân cũng thôi đi, lúc còn trẻ cũng làm không ít chuyện phóng túng. Hiện giờ chuyện kinh hãi thế tục gì bọn họ cũng không ngần ngại. Có thể là bọn họ gan lớn nhưng gia gia cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý để ta lao đầu ra thử kiếm như vậy. Thế nên, chẳng lẽ là gia gia nghi ngờ…?
“Kỳ, con nói thật cho ta,” Gia gia trầm giọng nói, “Mặt của con có phải là người của Tây Uyển làm bị thương hay không!”