Ta nghĩ rằng ta đã không còn quan tâm, ta vốn tưởng rằng ta có thể thờ ơ nhìn Nam Kha Kỳ trước đây dần tiêu thất trong trí nhớ của tất cả mọi người.
Hoá ra không thể làm được.
Sở dĩ ta nỗ lực duy trì hình tượng cũ ở trước mặt gia gia, hay đối với Diệu Thưởng Ngâm Tình vẫn nói cười như trước… Bởi ta không muốn bọn họ nghĩ rằng ta đã thay đổi. Hoá ra ta đang sợ hãi, sợ những người yêu quý ta trước đây không còn thương ta nữa.
Thế nhưng người này….
“Ta nghe nói ngươi đập đầu ở trên thềm đá.”
Ta hơi nghiêng thân tránh né, tâm tình phức tạp, chỉ lạnh lùng liếc hắn.
“Đá nhọn cứa phải?”
Ta thu hồi ánh mắt, trong lòng muốn rời đi nhưng chân cứ bất động, tự đông cứng tại chỗ. Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, hắn mạnh mẽ đem ta kéo lại gần: “Nếu chỉ đơn giản như vậy tại sao thái y còn giữ miệng kín như bưng hả?”
Ta sửng sốt quên cả rút tay về, trong lòng hoảng hốt. Thế nào cũng không ngờ tới lão thái y kia thông minh quá lại bị thông minh hại, chỉ nghe hắn vẫn còn tiếp tục truy vấn: “Khám đi khám lại không ít lần, vết sẹo cũng chưa tiêu… Thái y nói không cẩn thận bị cào xước, nhưng ngay cả một câu cũng không dám nhiều lời, chỉ nói còn phải chữa trị thêm. Chỉ là đá nhọn rạch xước mà cũng khó chữa đến như vậy à!”
Thật là trăm triệu lần cũng không ngờ tới rằng rắc rối lại đến từ bên lão thái y. Ta vừa nghĩ liền tưởng tượng ra được vẻ mặt rối rắm của lão, bộ dạng thần bí hề hề biểu thị ‘Một câu cũng không dám nói lung tung’
Cũng may hiện giờ hắn chỉ nghi ngờ, mà cho dù hắn biết là ta tự mình ra tay rạch mặt thì sao? Ta cam tâm tình nguyện giày vò bản thân mình. Có đều nếu cứ như vậy nói cho hắn biết thì trong lòng ta rất khó chịu, cũng không đảm bảo rằng hắn sẽ không nói ra rước lấy thị phi.
“Ngươi thực sự muốn biết?” Lòng ta trấn định lại, nâng tay lên một lần nữa đeo mặt nạ vào, nghiêng mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Hắn không đáp lời, chỉ chuyên chú nhìn ta chằm chằm.
“Kỳ thực cũng chẳng có gì, ta và đại ca mỗi người theo một vị hoàng tử, quá gây chú ý. Đại ca là trưởng tử, người khác không dám động đến huynh ấy, chỉ có thể đem ta ra trút giận.”
“Ngươi là nói…?!” Nguyễn Trúc Thanh gắt gao nhăn mày, cắn răng nói, “Quả nhiên là như vậy!”
Thấy hắn tin tưởng, ta rời mắt, tự tiếu phi tiếu nói: “Ta đã nói rồi, đây là chuyện của ta, là chuyện nhà của Quốc công phủ, ngươi không can thiệp được.”
“Là Thái phó không tin ngươi, cho nên ngươi không dám nói cho ông ấy biết, hay là Văn Trang Công ông ấy…”
“Gia gia không biết những việc này,” Ta cúi đầu vuốt lại vạt áo, mím môi, “Cha ta thực ra cũng không phải là không tin ta, chỉ là ông ấy có nổi khổ riêng…A!” ta còn chưa nói hết câu thì đột nhiên đụng vào một khuôn ngực ấm áp, nửa người trên được một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt không thể động đậy. Ta dở khóc dở cười muốn vùng thoát ra, người nọ lại đem cằm đặt lên đỉnh đầu ta, không nói lời nào mà cứ đứng như vậy.
Hiện giờ đã khuya lắm rồi, ta sợ bị binh lính nhìn thấy, vội vàng tránh khỏi hắn, cau mày nói: “Ngươi đã biết nguyên nhân, sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Ta sẽ lấy muội muội Lan Ất của ngươi, ta và ngươi không phải là bằng hữu, sẽ chỉ là thân thích mà thôi.”
Hắn quả nhiên đối với ta có tâm tư, cũng chỉ có thể giải quyết sạch sẽ, miễn cho sau này phiền phức không ngừng.
“Ngươi sẽ không đợi nàng, ngươi không thể lấy nàng.”
Ta đảo mắt một cái, vừa muốn phản bác thì hắn lại mở miệng: “Ngươi đã nói, người lấy chân tình dành cho ngươi, ngươi nhất định thành tâm báo đáp. Lan Ất làm không được, bất luận kẻ nào cũng làm không được. Thế nhưng ta có thể.”
Ta nhìn hắn như nhìn kẻ điên: Cả hai kiếp cộng lại, ta mới chỉ gặp hắn có một lần. Vậy mà ngày hôm nay vào lúc này đây, hắn nói hắn thành tâm chờ đợi ta? Hắn yêu ta?
“Cảm tạ.” Trừ câu này ra ta cũng không có lời nào để nói, cũng biết không nên nói thêm nữa. Bởi vậy không đợi hắn kịp phản ứng, vội vàng xoay người rời đi.
Ta quả thật là bị trận huyên náo này của hắn làm nhức hết cả đầu nhưng ta vẫn nhớ rõ mình còn chuyện phải làm nên dù đêm đã khuya ta vẫn tiếp tục đi về phía trưởng nghỉ của Vân Uyển.
Không nghĩ tới mới đi đến trước trướng, có một người ta sẽ không bao giờ ngờ được đang từ trong trướng đi ra, chính là Vân Xuyên.
Đức An bên cạnh Vân Uyển ra ngoài tiễn người, người hầu hạ bên cạnh hắn chỉ có một Phong nhi, ngoài ra không còn ai cả. Xa xa có mấy tên cấm vệ binh đi tới đi lui, ta không dám vọng động, chỉ ở nguyên trong bóng tối đứng thẳng bất động. Ánh sáng quá mờ nhạt nên ta nhìn không thấy biểu cảm trên mặt Vân Xuyên. Mắt thấy hắn đi xa mới dám tiến lên phía trước.
Đức An vừa thấy rõ là ta liền có chút kinh ngạc: “Tam công tử sao lại tới đây?”
“Mới vừa rồi thấy công công tiễn khách, nói vậy điện hạ chắc còn chưa nghỉ ngơi phải không?”
“À…. Điện hạ hôm nay vui vẻ, uống nhiều thêm mấy chén ai ngờ liền xông lên đầu, mới xuống tới liền nháo buồn ngủ. Thất điện hạ tới đây nán lại đến bây giờ, Tam công tử ngài xem canh giờ cũng….”
Ta nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút vẫn là thôi vậy: “Cũng được, chuyện không quá mức khẩn cấp, nhưng ngày mai điện hạ tỉnh dậy phiền công công bẩm với điện hạ một tiếng, nói ta đã tới đây.”
“Đó là tất nhiên, Tam công tử yên tâm.”
Thấy vậy ta đành phải trở về, đợi ngày mai tính tiếp.
Hoàng đế ngự giá săn thú, vì đề phòng đồng người lại lộn xộn nên gia quyến triều thần đi theo đều không thể mang theo hạ nhân của mình. Ta mới vội vàng ra ngoài, lại bị Nguyễn Trúc Thanh lằng nhằng bám theo, một kẻ hầu hạ cũng không mang, lúc này đi ở trên đường đêm trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm không yên, liền quên mất đường đi lúc tới, đơn độc hướng tới chỗ cấm vệ quân mà đi, thời gian tìm đường khó tránh khỏi lâu la.
Thật vất vả mới chịu đựng được về tới phía sau tẩm trướng của mình, mới định đi vòng lên phía trước để vào trong thì đột nhiên một cái bóng kéo dài ra từ phía sau lưng ta. Trong lòng ta giật thót. Tay phải lập tức sờ lên đoản kiếm trong tay áo, ngay sau đó cấp tốc rút kiếm ra đâm về phía sau một cái —–
Nhưng người nọ không né không tránh, chỉ dùng hai ngón tay vững vàng kẹp chặt lấy thân kiếm, tốc độ kia cực nhanh, ta từ trong bóng tối suýt chút nữa hoàn toàn không nhìn thấy!
“Ta chờ ngươi đã lâu.”
“….. Là ngươi?!” Ta còn chưa tỉnh táo lại, nhất thời quên mất tôn ti, còn không nhớ thay đổi xưng hô.
“Ngươi đã đi đâu vậy?”
Ta vừa định mở lời nhưng không khỏi ngưng lại, chậm rãi nhìn thẳng vào hắn cẩn thận quan sát: Hắn lúc này có điển kỳ lạ. Ngữ khí nhàn nhạt, thanh âm trầm thấp nghe không ra tâm tình, nhưng không khỏi khiến cho người ta nổi lên một trận hàn ý ướt sống lưng. Ta hiểu rõ tính tình hắn, nhất định là không biết ta lại làm gì chọc hắn tức giận rồi.