Edit: Ngũ Ngũ
Người hôm nay ta muốn triệu đến là Trác Luân, Tiết Thanh đại khái đến đây là để xem náo nhiệt, về phần Vương Hưng có thể thực sự là có chuyện.
Nói đến Vương Hưng, trong lòng ta có chút buồn cười cùng bất đắc dĩ. Hắn vốn là người Huy Châu, lúc còn nhỏ thì cha mẹ đều đã chết, gia cảnh vô cùng bần hàn, khi vào kinh thành lại có duyên trùng hợp làm đệ tử dưới trướng Tiết Thanh.
Khi đó phụ hoàng vẫn còn tại vị, thế lực của Tiết Thanh cũng không có bành trướng như hôm nay, đối với Vương Hưng tướng mạo thông minh cũng rất chi thưởng thức.
Điện thí* năm đó Vương Hưng trong một lần thi đã đoạt giải nhất, về sau bởi vì tính tình vô cùng ngay thẳng mà bị hạch tội, phụ hoàng liền điều hắn đi nơi chi địa xa xôi, đảm nhiệm chức Huyện lệnh hai năm sau đó được chuyển về kinh thành nhậm chức tại Lại bộ.
*Điện thí: thi đình (kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì).
Sau đó ta đăng cơ, hắn ở trên triều đường nhiều lần bởi vì lời nói quá mức trực tiếp khiến cho nhiều người đỏ mặt tía tai, mà bản thân hắn lại không có cảm giác được. Đương nhiên hắn cũng từng mạo phạm đến ta, nhưng ta cũng không truy cứu. Thứ nhất bởi vì hắn là đệ tử của Tiết Thanh, không nhìn thầy tu cũng phải nể mặt Phật. Thứ hai, hắn tuy nói chuyện khó nghe, nhưng khi nhìn người khác bộ dạng xấu hổ như vậy, trong lòng ta có chỗ thoải mái không nói nên lời, đây đại khái gọi là hứng thú của ác nhân đi.
Tóm lại không thể không nói Vương Hưng trên triều đình là một sự tồn tại đặc biệt, cho dù thập phần không thích hắn thì Tiết Thanh cũng không nghĩ muốn bỏ qua hắn, cái người này rất thú vị… Nếu ta tóm được y, chỉ cần xử lý thỏa đáng, có thể đối với ta có chỗ dụng…
Nghĩ như vậy đến khi nghe thấy tiếng ba người ở trong điện bẩm báo, sau đó tiến vào Ngự Thư phòng. Thứ ta đang cầm chính là tấu sớ của Trác Luân dâng lên ngày hôm trước, ta giả vờ rất nghiêm túc nhìn qua, ba người hành lễ xong sau đó tách ra ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, đôi bên đều trầm mặc. Ta đem tấu chương đặt trên ngự bàn, trong lòng âm thầm tính toán.
Trác Luân là ta cho truyền ông ấy đến, nhưng ông ta không biết gọi đến vì việc gì, đoán không ra ý của ta cho nên không mở miệng, điều này ta có thể hiểu được.
Tiết Thanh là đại khái nhàn rỗi không có việc gì muốn tới nơi này tìm hiểu tin tức, hoặc nói tốt hơn là gia tăng tình cảm giữa chúng ta, chuyện này ông ta làm rất thường xuyên, ta cũng hiểu rõ.
Trong ba người, người ta đoán không ra ngược lại là Vương Hưng rồi, hắn rất ít khi đến đây cầu kiến. Lúc này đến rồi lại ngồi ở chỗ kia làm bộ bí ẩn khiến người ta phát bực, không biết trong lòng hắn muốn cái gì, quả thật làm người khác có chút khó chịu, loại cảm giác này thập phần không tốt.
Vì vậy ta nhìn Vương Hưng lên tiếng hỏi: “Vương ái khanh, hôm nay đến đây là có việc gì?”
Vương Hưng đứng dậy nhìn ta sau đó lại rũ mắt xuống cứng nhắc đáp: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vốn là có chuyện, nhưng hiện tại lại không có.” Hắn tuổi trẻ đã lập nghiệp, chính trực tao nhã, thế nhưng bộ dạng lúc nào cũng bình bình đạm đạm, nhất thời làm cho người khác không đoán được tuổi thật của hắn…
“Vương đại nhân, trước mặt Hoàng Thượng, há lại để cho ngươi làm càn như vậy.” Bất quá ta còn chưa lên tiếng thì Tiết Thanh đã đứng dậy nói. Lời nói này của ông ta mang theo sự phẫn nộ, tựa hồ Vương Hưng vừa phạm vào tội ác tày trời.
Ta cười phất phất tay nói: “Thái sư, không sao đâu. Trẫm biết tính tình của Vương ái khanh khác người, cho nên sẽ không trách tội. Vương khanh, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”
Vương Hưng liếc nhìn ta chậm rãi nói: “Thần sợ nói ra làm Hoàng Thượng mất hứng.”
Nghe lời hắn nói xong ta lấy làm thích thú, hỏi: “Vậy ngươi không nói sẽ không sợ trẫm mất hứng?”
“Thần không dám, nếu Hoàng Thượng đã cho phép thần mở miệng, vậy thần xin phép nói thẳng.” Vương Hưng rũ mắt xuống đáp lại đâu ra đấy. Trong lòng ta cười thầm, rõ ràng là muốn nói mà lại hết lần này tới lần khác làm bộ dáng như là ta đang bắt buộc hắn, cũng không biết tính tình như thế từ đâu mà rèn ra.
“Hoàng Thượng, chuyện vi thần tấu chính là có liên quan đến khoa cử. Triều ta tổ chức khoa thi ba năm một lần, kỳ Điện thí này vốn là cử hành vào năm trước, nhưng mà bởi vì năm trước hoàng hà phát sinh nạn lũ lụt, Hoàng thượng thương cảm dân chúng, tâm vô tạp niệm, cho nên Điện thí bị hoãn lại đến nay. Bây giờ đã vào thu, không biết khi nào thì tổ chức Điện thí trở lại.”
Nghe xong lời của hắn ta chìm vào im lặng, những năm qua tổ chức thi cử đều do Tiết Thanh chủ trì, ông ta từ bên trong sắp xếp thân tín của mình cộng thêm tiếp nhận hối lộ, đại khái là hưởng không ít lợi lộc, lúc này Vương Hưng mở lời có lẽ chính là ý của ông ta.
Nếu như Tiết Thanh luôn một mực khống chế những quan viên kia, thì trên triều đình này lời nói của ta há có phân lượng gì? Ý nghĩ này làm lòng ta cả kinh, sau đó đem chuyện này giấu dưới đáy lòng. Vừa vặn lấy chuyện tấu sớ của Trác Luân áp chế Tiết Thanh, tuy có hơi lợi dụng một chút, nhưng trước mắt phải âm thầm làm suy yếu thế lực của ông ta.
Nghĩ tới đây ta hạ lệnh cho Vương Hưng ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Tiết Thanh mỉm cười hỏi: “Thái sư định như thế nào?”
“Hoàng Thượng, tổ chức thi cử ba năm một lần, mà năm trước Điện thí đã không thể cử hành đúng thời hạn, các sĩ tử khắp nơi đã tụ ở kinh thành một năm, có vài sĩ tử vì chuyện này mà chán nản đã bỏ cuộc, hiện tại lẽ ra nên tổ chức vào mùa thu này hoặc là thông cáo hủy thi để các sĩ tử quay về quê nhà.” Tiết Thanh đứng lên cung kính trả lời.
Ta nhẹ gật đầu cười nói: “Thái sư nói có lý, nay đã vào thu cũng không còn đại nạn nữa, vậy cứ làm theo ý của Thái sư, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ cho Lại bộ chiêu cáo thiên hạ khi thu về sẽ cử hành Điện thí.”
“Hoàng thượng anh minh.” Tiết Thanh đáp lời.
Ta cười nói: “Vậy Vương khanh cứ đi chuẩn bị.”
“Vâng.” Vương Hưng vẫn bộ dạng không biểu tình hành lễ chậm rãi ly khai.
Chờ hắn đi rồi, Tiết Thanh nhìn ta muốn nói gì đó, ta liền bất động thanh sắc chuyển hướng nhìn Trác Luân, cầm lấy tấu sớ trên bàn nói: “Trác ái khanh, hôm nay trẫm triệu ngươi đến đây là vì chuyện trong tấu sớ này, Thái sư cũng đang ở đây, ngươi hãy đem sự tình nói rõ, không được giấu diếm chỗ nào.”
Trác Luân đứng lên nói: “Vi thần tuân chỉ.” Dứt lời, rũ mắt xuống đem chuyện đã trải qua nói ngắn gọn lại một lần.
Sau khi ông ta nói xong, ta cười cười nhìn Tiết Thanh hỏi: “Thái sư, tuy việc này là Thừa tướng tấu tại chỗ, cũng có thể xem như là tình huống cáo ngự rồi, trẫm cũng không có thiên vị. Thế nhưng Tiết Song này có phải là người trong gia tộc của ngươi?”
Tiết Thanh sắc mặt không đổi, cung kính nói: “Hoàng thượng thánh minh, người tên Tiết Song này thần mới nghe thấy lần đầu, trong gia tộc không có người này.”
“Nếu không phải người trong nhà vậy thì dễ rồi.” Ta cố ý lạnh mặt nói: “Dưới chân thiên tử vậy mà xuất hiện loại người này, còn không đặt trẫm vào mắt.”
“Hoàng thượng bớt giận.” Tiết Thanh cùng Trác Luân quỳ trên mặt đất hô.
Ta nhìn hai người làm như không vui mà nói: “Đã như vậy, chuyện này giao cho Thái sư tiến hành điều tra, nếu tra ra là thật, loại ác nhân này nên dùng cực hình để chiêu cáo thiên hạ.”
“Vi thần cẩn tuân Hoàng thượng dạy bảo.” Hai người bái lễ nói.
Nhìn hai người trên mặt đất, ta nghĩ chuyện này tuy nhỏ, nhưng Tiết Thanh luôn chú ý đến thanh danh của mình cũng sẽ trung thực kiểm chứng, về phần chuyện thi cử kia, ông ta cũng không dám tùy tiện làm bậy. ‘Xao sơn chấn hổ’, bốn chữ này thường dùng rất tốt.
Ta định nói thêm vài câu, Nguyên Bảo bên cạnh đột nhiên lặng lẽ đi ra Ngự thư phòng, ta đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy một khuôn mặt nội giam mới đang ghé vào lỗ tai hắn thì thầm gì đó.
Nguyên Bảo cau mày, nhẹ gật đầu, để cho người nọ ly khai, sau đó không tiếng động đi đến trước mặt ta nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu.”
Hoàng hậu? Trác Văn Tĩnh? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Dù cho trong lòng đầy hoài nghi, nhưng giờ phút này ta cũng không tiện biểu hiện ra. Dằn xuống nội tâm lo lắng, mở miệng cho phép Tiết Thanh với Trác Luân đứng lên, ta thuận thế chậm rãi ngáp một cái, một bộ dáng hôn quân nói: “Cứ như vậy đi, chuyện thi cử bên kia Thừa tướng nên chú ý nhiều hơn một chút. Đều lui xuống hết đi, nhanh làm sáng tỏ những chuyện linh tinh này, đừng để cho tâm trẫm thấy phiền.”
Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn ta, Trác Luân cũng quan sát ta, nhìn ra hai người đều có chút nghi hoặc. Bất quá đều là những lão hồ ly lăn lộn nhiều năm trong quan trường, cho dù hoài nghi cũng sẽ không tùy tiện mở miệng, chỉ là cảm tạ hoàng ân.
Xong xuôi, ta tùy ý tìm cớ đuổi bọn họ rời đi. Đợi bọn họ đi khỏi, ta nhìn về phía Nguyên Bảo hỏi: “Trác Văn Tĩnh đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng Thượng, ngài đừng vội, cũng không phải chuyện gì lớn.” Nguyên Bảo đuổi hết người bên cạnh ta sau đó thấp giọng nói: “Nghe nói lúc ở tại cung Phượng Nghi chọc giận Thái hậu, là do những kẻ mới tới không hiểu chuyện, liền báo đến đây.”
“Chọc giận mẫu hậu?” Ta nhíu mày, không chú ý đến Nguyên Bảo bên cạnh.
Mẫu hậu gần đây không thích Trác Văn Tĩnh, không kiếm chuyện tới hắn là may rồi, Trác Văn Tĩnh lại không phải kẻ ngốc, ở đâu có chuyện đi chọc giận vào.
Đây là muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do, bất quá dù sao cũng là mẫu thân của ta, thân làm nhi tử thật không dễ mở miệng. Nhưng nghĩ lại, Trác Văn Tĩnh tính tình ôn hòa lại không cùng nói chuyện với người khác, chắc hẳn những năm này đã chịu nhiều đau khổ rồi. Huống chi trong lòng mẫu hậu vô cùng yêu thích Tiết Như Ngọc, không chừng nàng ở sau lưng xúi giục mẫu hậu đối phó với Trác Văn Tĩnh, bởi như vậy trong lòng ta có chút rối loạn. Còn nếu tình huống không có gì nguy cấp, thì nội giam đã không dám đến Ngự thư phòng tìm Nguyên Bảo…
Nghĩ như vậy, ta gấp rút đứng lên nói: “Bãi giá cung Phượng Nghi.”
“Vâng.”
Sau khi đến cung Phượng Nghi, nội thị trong cung đứng hai bên hành lễ bẩm báo, Nguyên Bảo vịn ta bước xuống hoàng liễn.
Vừa mới vào chánh điện cung Phượng Nghi, liền nhìn thấy mẫu hậu đang ngồi thượng vị, trên mặt tràn đầy thịnh nộ. Tiết Như Ngọc đứng thẳng một bên giúp bà đấm vai, trên mặt đất ngoài Trác Văn Tĩnh đang cúi đầu quỳ còn có một tiểu hài tử gầy yếu.