Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 79: Phiên ngoại về tiểu bánh bao




​*Tiểu bánh bao được một tuổi.

​Thời điểm tiểu bánh bao được một tuổi, hoàng đế ban tên là Tuấn, nhũ danh là tiểu Hầu Tử. Đến lễ cúng mụ (lễ thôi nôi), đây là sự kiện đầu tiên hoàng đế tổ chức cho tiểu bánh bao, vì thế phá lệ long trọng. Cùng ngày, lúc hoàng đế đến thăm tiểu bánh bao ở Giao Thái điện, không biết bởi vì tâm tình tốt, hay thích xem náo nhiệt, hoàng đế tuyệt bút vung lên, mời Tể tướng đương triều cũng chính là nhạc phụ Trác Luân của mình, đại cữu tử Trác Nhiên, cùng các thần tử được sủng ái như Vương Hưng, Chung Dung cùng Ngôn Chi Chương đều bị hắn mời đến tham dự. Thậm chí ngay cả Du vương gia bị giam lỏng trong cung về tình về lý đều không thích hợp cũng bị thỉnh đến, bất quá, Nguyên Bảo phụ trách đi mời Thái hậu thì nói bà đang ở trong phật đường niệm kinh, cho nên không đến được, hoàng đế nhàn nhạt ‘ân’, ánh mặt đảo qua Nguyên Bảo hết mực trung thành trong suốt một năm qua, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Nguyên Bảo, hắn mới nhẹ nhàng câu dẫn khóe miệng, không nói gì thêm.

​Thời cơ đã đến, thảm hồng trên mặt đất xếp đủ loại đồ vật, có quý báu, cũng có kỳ lạ quý hiếm, Trác Luân với Trác Nhiên không hổ danh là phụ tử, thả xuống hai khóa trường mệnh, hoàng đế nhìn thấy ánh mắt không khỏi có chút tán thưởng đối với hai cha con nhà này, may là hai cái khóa trường mệnh kia hoa văn bất đồng, bằng không thì thật đúng là không phân biệt rõ là của ai… Đương nhiên cũng có mấy người đem đến đồ vật rất đặc biệt, tỷ như vì Vương Hưng thuộc lễ bộ, cho nên thả xuống chính là ống đốt pháo hoa, Chung Dung là chỉ huy cấm vệ quân, cho nên thả xuống chính là thẻ bài của chính mình (tuy rằng không hợp lý, nhưng hoàng đế vui vẻ là được, hoàng đế là lão đại, lão đại vui vẻ là tốt rồi, trong nội tâm Chung Dung lệ rơi đầy mặt nghĩ), Ngôn Chi Chương xuất thân là tướng lĩnh, vì vậy đưa tới là binh phù mô phỏng, hoàng đế nhìn, nội tâm có chút cao hứng, âm thầm gật đầu, trong lòng tán dương Ngôn Chi Chương có tâm ý, binh phù nha, nắm giữ trong tay rất tốt, tuy chỉ là phỏng chế, nhưng nếu tiểu bánh bao cầm lấy, đây chính là điềm tốt a. Hoàng đế như vậy tưởng tượng, trong nội tâm hận không thể đem mấy thứ tốt đó đặt hết vào tay của tiểu bánh bao…

​Đương nhiên hoàng đế là chủ nhân của thiên hạ rộng lớn này, trong cung dạng bảo bối gì mà không có, cho nên những người còn lại đều tặng hầu bao mà thôi. Tất cả mọi người đều nghĩ có lòng là tốt rồi, mấu chốt là hoàng đế coi tiểu bánh bao này như bảo bối, nghe đâu hoàng đế rất cưng chiều a, nếu không sai biệt lắm thì đứa bé này chính là hoàng đế tương lai đấy, cho nên ánh mắt của mọi người sáng như tuyết, tất cả bọn họ đều muốn đến ôm chân tiểu bánh bao này, chọc cho tiểu bánh bao vui vẻ chẳng khác nào lấy được miễn bài tử, ai không thích?

​Đế lượt hoàng đế, hắn thả trên mặt đất chính là khối mỹ ngọc mang theo bên mình từ nhỏ, trong nội tâm hoàng đế nghĩ chính là, khối ngọc này ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy, có linh khí lại có long khí che chở, quỷ thần bình thường cái gì đó cũng đều sẽ không dám xâm phạm đến tiểu bánh bao, huống chi đứa nhỏ này của lúc sinh ra không được thuận lợi cho lắm, coi như đã tránh được tai nạn lớn (cái tai nạn này chính là suýt chút nữa bị Lữ ngự y lén lút lấy kim đâm chết —- còn chưa đủ lớn?), dùng ngọc này để ngăn cản tai nạn cũng tốt. Hơn nữa trong mắt hoàng đế, tiểu oa nhi này nhất định rất có phúc khí, bình thường không phải đều nói đại nạn không chết tất được hạnh phúc đến cuối đời sao? Hoàng đế tin chắc như thế, cho nên ban đầu hắn định cầm ngọc tỷ đưa tới, nhưng sau khi suy nghĩ lại, ngọc tỷ quá nặng, tiểu bánh bao cầm không nổi, cho nên lấy khối mỹ ngọc thay thế.

​Còn Trác Văn Tĩnh thả trên đất một quyển sách đơn bạc, bên trên viết một chữ ĐỘC lớn, bên dưới đề là thiên hạ chi độc đều ở trong cuốn sách này.

​Hoàng đế nhìn văn tự kia, lông mày anh tuấn khẽ nhíu, sau đó thừa dịp không có người chú ý hỏi khẽ với Hoàng hậu: “Quyển sách đó để làm gì? Trong nội cung của ngươi chẳng lẽ không có bảo bối gì sao? Hơn nữa sách đó nặng như vậy, chỉ sợ tiểu hầu tử cầm lên không nổi a.”

​“Hài tử này lúc sinh liền gặp tai nạn, ta sợ sau này nó bị người khác hạ độc, bởi thế, chi bằng cho nó nghiên cứu một chút về độc dược trước, ngày sau nếu bị người khác hạ thủ, nó có thể phân biệt được đó là loại độc gì, sau đó lấy độc đó đem độc chết những kẻ hạ độc, cũng tốt hơn chính mình trúng độc.” Trác Văn Tĩnh thấp giọng vừa vụng về vừa bình tĩnh hồi đáp.

​Hoàng đế nghe xong, sững sờ, sau đó vỗ tay cười nói: “Chủ ý này rất tốt, không hổ là hoàng hậu của trẫm.” Trác Văn Tĩnh nhìn thoáng qua vẻ mặt cười tươi như hoa đào của hoàng đế, cũng không đáp lại, chỉ là cảm thấy bên tai nóng lên, có chút hồng, hoàng đế nhìn thấy, mắt phượng chợt tối sầm lại, sau đó híp híp không nói gì, chờ tới buổi tối rồi nói sau.

​Lúc này, giờ lành đã đến, hoàng đế vội vàng ôm lấy tiểu bánh bao mập mạp từ trên tay nhũ nương đặt xuống thảm đỏ, cười híp mắt sờ lên đầu tiểu bánh bao nói: “Đi bắt a, bắt được cái gì, phụ hoàng sẽ đều ban thưởng, nhưng mà tốt nhất nên bắt được ngọc bội của phụ hoàng, bằng không nếu bắt được những vật khác, phụ hoàng sẽ không thể cho ngươi được rồi, phải sung vào công quỹ…”

​Mọi người ở một bên nghe được cái gì gọi là trắng trợn uy hiếp, trên trán không khỏi nổi gân xanh, còn đại tổng quản Nguyên Bảo được hoàng đế sủng ái để bên cạnh thì tại góc hoàng đế không nhìn tới nhếch miệng, nhỏ giọng nói thầm: “Đây là uy hiếp trắng trợn a.” Bọn họ đều coi như không nghe thấy lời uy hiếp của hoàng đế, nhao nhao nhìn về phía tiểu bánh bao, mà ngay cả Du vương gia bị nhốt trong hoàng cung một năm, cũng không khỏi chăm chú nhìn vào tiểu oa nhi.

​Khuôn mặt của tiểu oa nhi thập phần tuấn tú, có vài phần giống như hoàng đế bây giờ, bất quá so với vị hoàng đế quanh năm đều là dáng vẻ trầm tư kia, lại nhiều thêm vài phần nho nhã, hơn nữa một năm này nuôi dưỡng nó vô cùng tốt, tuyệt không giống như bộ dáng gầy gò lúc nhỏ của hoàng đế, thậm chí bởi vì ăn quá nhiều, nên trên mặt hài nhi có chút nọng thịt.

​Bởi vậy mỗi lần hoàng đế nhìn thấy bộ dáng như vậy của tiểu bánh bao, trong nội tâm liền hết sức kích động, nghĩ thầm, may mà mình là hoàng đế, của ngon vật lạ trong thiên hạ này muốn ăn cái gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, mới đem hài tử nuôi thành mập luôn rồi, bằng không nếu trở thành một hài tử gầy ốm như con khỉ, thì sẽ bị nhiều người xỉ vả. Bất quá lời này, hoàng đế vẫn nén lại trong lòng không dám nói ra.

​Nhớ ngày đó, sau khi tâm tình được buông lỏng, thời điểm lần đầu tiên chăm chú nhìn kĩ tiểu bánh bao này, chính mình bất chợt nói ra câu kia, lại làm cho sắc mặt của Trác Văn Tĩnh khó coi hơn nửa tháng, mà chính hắn ngủ một mình tại Bàn Long điện cũng đúng nửa tháng…

​Nghĩ tới đây, hoàng đế nhẹ ho hai tiếng cười hắc hắc, Trác Văn Tĩnh ở một bên nhàn nhạt nhìn về phía hắn, chỉ là cũng không nói gì. Dù sao thấy hoàng đế cười mờ ám như vậy, đại khái cũng đoán được, cái người này không biết tâm trí trôi đến nơi nào rồi.

​“Hoàng thượng, tiểu hoàng tửu đã bắt đầu.” Lúc này Nguyên Bảo nhỏ giọng nói một câu đánh gãy mộng đẹp của hoàng đế. Hoàng đế vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía hoàng hậu, lập tức hướng đến tiểu oa nhi đang ngồi xổm trên thảm mềm mại kia, chỉ thấy hai mắt đảo tròn của tiểu oa nhi, nhìn nhìn cái này, dùng cánh tay bụ bẫm giấu xuống dưới, nhìn cái kia cũng nắm lên đem giấu đi, hoàng đế trong lòng cảm thán, tiểu bánh bao không hổ là con của mình, cái gì cũng đều ưa thích, chỉ thấy tiểu oa nhi bắt đầu phát uy, nhấc tay ném đi ngọc bội, đẩy ngã binh phù, chân đạp lên khóa trường mệnh, chân đá ống đốt pháo… Cuối cùng dùng thân thể ục ịch, đẩy mọi thứ trên mặt đất, thẳng đến khi mọi đồ vật bên trên thảm cũng bị văng khỏi, tiểu oa nhi mới đưa mắt nhìn mọi người, bật cười khanh khách, thần sắc vui vẻ, hai tay cùng hay chân dang rộng ra, bắt đầu nằm trên thảm lăn qua lăn lại.

​Mọi người thấy sắc mặt của hoàng đế u ám nhìn ngọc bội dưới chân mình, không khỏi quay đầu làm như không thấy, Trác Văn Tĩnh thì rất bình tĩnh nhìn tiểu bánh bao đang lăn qua lộn lại, trong miệng còn cắn bản sách mình đưa cho…

​Trác Luân với Trác Nhiên liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời lui về phía sau một bước, Du vương gia tức thì ở một bên nhẹ giọng cười, tại thời khắc yên tĩnh này hắn cười có chút đột ngột, bất quá thực sự gây tiếng vang.

​Tiểu bánh bao nghe thấy Du vương gia cười, đột nhiên bất động lại, rồi đem giấy trong miệng phun ra, sau đó ra sức xoay người, trở mình, bò lấy bò để, một mực leo lên người Du vương gia, dùng bàn tay mập ú nhỏ bé bắt đầu túm lấy vạt áo của Du vương gia, vì vậy, trên bạch y của Du vương gia, xuất hiện dấu mười ngón tay vô cùng bẩn.

​Du vương gia vốn đang bảo trì bộ dáng tươi cười uyên thâm kia, bất quá giờ phút này, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo ba phần xấu hổ cùng bốn phần không liệu được, rủ mắt xuống đối mặt với tiểu bánh bao.

​“Tam ca, ngươi không chuẩn bị gì cho tiểu oa nhi này sao?” Lúc này hoàng đế mở miệng, ngữ khí có chút hậm hực, trong nội tâm không vui, sớm biết vậy không cho hắn đi ra…

​Du vương gia nghe hoàng đế nói xong, thần sắc dao động, sau cùng cười đáp: “Hoàng thượng thứ tội, chỗ đó của ta không có gì tặng được, cho nên không thể chuẩn bị, cũng không muốn tiểu hoàng tử chọn đồ của ta…”

​Hoàng đế nghe xong sắc mặt càng mất hứng, còn muốn nói điều gì, tiểu bánh bao đã nắm lấy y phục của Du vương gia mà lảo đảo đứng lên, mặc dù trong lòng Du vương gia không thích hoàng đế cho lắm, nhưng nhìn thấy tiểu bánh bao thì rất thích, vì vậy vươn hai tay đem tiểu bánh bao ôm lên. Tuy là lần đầu ôm hài tử mềm nhũn, hai tay trong ánh mắt của mọi người run rẩy ah run rẩy.

​Tiểu bánh bao không để ý đến tâm tư của bọn họ, chỉ thấy mặt nó lập tức nở nụ cười như hoa, rồi sau đó bẹp một cái hôn lên gương mặt có chút tái nhợt của Du vương gia, lúc gò má của Du vương gia còn đang ửng đỏ, nó đứt quãng kêu lên: “Nương… Mẫu thân…”

​Mọi người lập tức hóa đá rồi, mà hoàng đế cùng Trác Văn Tĩnh thì nổi giận.

​Hoàng đế giận chính là, tiểu bánh bao này vậy mà gọi người khác là mẫu thân, ai dạy? Là ai dạy? Mà hoàng hậu giận chính là hoàng đế vậy mà muốn cùng với ca ca của mình loạn luân, còn đem tiểu bánh bao mình vất vả sinh ra gọi hắn là mẫu thân, không thể tha thứ, không thể tha thứ được.

​Mọi người nghĩ là, nhất định mình xuất hiện ảo giác rồi, thật là đáng sợ, cái hoàng cung này thật là đáng sợ.

​*Tiểu bánh bao được hai tuổi.

​Thời điểm tiểu bánh bao được hai tuổi, loáng thoáng có thể nghe hiểu được rồi, tuy thường xuyên không hiểu nhiều lắm, tỷ như vì sao phụ hoàng luôn luôn gọi mình là con khỉ, rồi vì sao lại muốn phụ thân sinh công chúa, sinh công chúa gì đó…

​Mỗi lần như thế phụ thân đều lạnh lùng trả lời: “Đi kêu Du vương gia sinh công chúa cho ngươi ấy.” Sắc mặt của phụ hoàng liền tối sầm xuống.

​Tiểu bánh bao biết rõ Du vương gia, lớn lên còn đẹp mắt hơn so với phụ hoàng, cười nhiều hơn phụ hoàng, chỉ là mỗi lần mình cùng ông ấy ở một chỗ, sắc mặt song thân đều rất khó coi… Phụ hoàng liền ở bên tai mình nói thầm, cái hoàng thúc kia rất xấu xa, muốn cướp đi vị trí của mình, sau đó là tàn bạo thế nào các loại. Thế nhưng tiểu bánh bao nghe xong, không cho là đúng, cảm thấy mỗi lần hoàng thúc cười cứng ngắc khi nhìn thấy mình rất khôi hài, cho nên, việc tiểu bánh bao thích nhất là mỗi ngày đến giày vò hoàng thúc…

​Hôm nay tiểu bánh bao lại lảo đảo đi đến đó, thần sắc của hoàng đế cùng Trác Văn Tĩnh dường như rất khó coi, bất quá việc này đã thành quen, không quen không được.

​Hoàng đế vươn tay ôm Trác Văn Tĩnh vào trong ngực: “Nếu không, chờ lúc nào đó hãy thả Tam ca ra thửu xem, hắn luôn ở trong cung, ảnh hưởng đến trẫm cùng với tiểu hầu tử bồi dưỡng tình phụ tử a.”

​Trác Văn Tĩnh nghe hoàng đế nói xong, nhàn nhạt nhìn hắn: “Chiến sự Nam quận đều không có kết quả, ngươi yên tâm để Du vương gia xuất cung? Không sợ hắn được cứu ra ngoài?”

​Hoàng đế nghĩ đến việc này có chút xoắn xuýt nhíu mày, sau đó thở dài nói: “Cũng đã hai năm rồi, chắc có lẽ chí khí của Tam ca cũng bị hoàng cung này mài mòn không ít, lại cộng thêm ta thường xuyên mang theo tiểu hầu tử đến khuấy động hắn, chắc hắn cũng không còn cái tâm tư phản kháng kia nữa rồi. Chỉ là Nam quận kia ngược lại vô cùng cứng rắn…” Nói tới đây, sắc mặt hoàng đế có chút khó coi, ánh mắt vốn vui vẻ, lại lập tức mang theo hai phần lệ khí nói: “ Thủ vệ trong thành đều là những kẻ vô dụng, một người lớn sờ sờ như vậy mà lại để cho hắn chạy thoát tới Nam quận, quả thực là đáng chết.”

​Trác Văn Tĩnh liếc nhìn hoàng đế: “Ngươi đừng tức giận, ai có thể ngờ được tên Trần Kiến Quang kia vậy mà ở kinh thành nam cải nữ trang, sau cùng còn dựa vào thân phận nữ nhi kia mà chạy khỏi kinh thành, đừng nói là hai năm, khi mọi người đã buông lỏng, mà nếu ngay từ đầu, ai cũng không thể nhận ra hắn.”

​Hoàng đế nghe xong hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa, sâu trong mắt phượng ẩn ẩn ba phần lo lắng…

​Trác Văn Tĩnh nhìn thấy, trong lòng thở dài một tiếng, hắn biết hoàng đế rất hận Trần Kiến Quang, tuy không rõ vì lý do gì, nhưng lại có thể cảm nhận được đó chính là mối thù khắc cốt ghi tâm… Nghĩ thầm như vậy, trong nội tâm của Trác Văn Tĩnh không biết dâng lên cái gì, tóm lại là phức tạp cực điểm. Bất quá hắn cũng không hỏi nhiều.

​Đêm nay, hoàng đế ôm Trác Văn Tĩnh vận động xong lại không chịu đứng dậy, khuôn mặt Trác Văn Tĩnh ửng hồng nhìn hoàng đế nói: “Đã được hai năm rồi, Thẩm Du cũng đã lớn, ta muốn đi Nam quận… Ân… Đừng.”

​“Lúc này, đừng nói chuyện mất hứng.” Hoàng đế tiếp tục nằm trên người Trác Văn Tĩnh trừu động lấy, khàn giọng nói: “Sinh cho trẫm hai công chúa nữa, trẫm sẽ cho phép ngươi đi…”

​“Ngươi… Ân…” Trác Văn Tĩnh muốn nói cái gì, chỉ là chỗ bên trong cơ thể bị hoàng đế giày vò, trong nháy mắt khoái cảm ập đến, hắn liền cái gì cũng không nói ra được, chỉ có thể nâng hai chân kẹp lấy thắt lưng hữu lực của hoàng đế, theo động tác của hắn mà nhấp nhô cao thấp.

​Sau hồi lâu, hoàng đế ghé vào trên người hắn thở dốc, Trác Văn Tĩnh hít một hơi thấp giọng nói: “Trước kia là trước kia, nhưng mà hai năm qua ngươi cũng đã thấy thái độ của Du vương gia, mặc dù nhuệ khí của hắn bị mài mòn, nhưng tâm trí lại chưa từng hối cãi, dùng hòa bình để giải quyết với Nam quận sợ là không thể rồi, bây giờ Trần Kiến Quang lại trở về Nam quận… Mối hiểm họa Nam quận này, chung quy sớm tiêu diệt thì tốt hơn.”

​Nghe hắn nói xong, hoàng đế thấp giọng cười hai tiếng: “Ngươi bận tâm làm gì, Nam quận hiện tại, đâu còn như xưa, cho dù Trần Kiến Quang trở về, còn có bao nhiêu người sẽ tin tưởng hắn, việc này, trong lòng ta đã có dự tính, ngươi đừng quan tâm…”

​Trác Văn Tinxhh không nói gì nữa, con ngươi dần trở nên thanh tỉnh, hoàng đế nhìn thấy, thấp giọng nói: “Xem ra ngươi còn chưa mệt, chúng ta tiếp tục…”



​*Tiểu bánh bao năm tuổi.

​Tiểu bánh bao được năm tuổi đã trở thành đại bánh bao, năm này rốt cuộc Trác Văn Tĩnh cũng khoác lên chiến giáp rời khỏi kinh thành, đem tiểu bánh bao thứ hai vừa tròn một tháng giao lại cho hoàng đế, tiểu bánh bao thứ hai sinh ra rất thuận lợi, không có xuất hiện chuyện gì lớn như lúc sinh tiểu bánh bao thứ nhất, sinh ra rất khỏe mạnh, chỉ có điều tiểu bánh bao thứ hai này lại là một hoàng tử, tuy trong lòng hoàng đế cũng rất yêu thương, nhưng trên mặt vô tội nói: “Văn Tĩnh a, trẫm nghĩ việc trọng điểm ở đây là, trẫm muốn một công chúa, chứ không phải hoàng tử a, nếu không thì sinh thêm một công chúa, rồi một công chúa nữa.” Trác Văn Tĩnh cười tươi như hoa nhìn hoàng đế, mấp máy miệng, nói: “Nếu ngươi muốn công chúa, vậy ngày sau đem tiểu hầu tử này gả ra ngoài vậy không phải đã trở thành công chúa rồi sao.”

​Hoàng đế nghe xong, mặt mũi cả kinh, nói: “Văn Tĩnh, lời này sao có thể nói ra, hài tử của trẫm chỉ có thể lấy, sao có thể gả?”

​Trác Văn Tĩnh đang có chút lo lắng mình nhất thời lỡ miệng, nghe được hoàng đế nói lời này, trong lòng có chút không vui, nhìn bộ dạng của hoàng đế như vậy, tựa hồ như đối với việc gả nam tử thập phần chán ghét, vậy có phải hay không xem mình… Nghĩ đi nghĩ lại, lông mày của Trác Văn Tĩnh nhíu lại. Tức thì hoàng đế ở một bên nhìn hắn hô lên: “Văn Tĩnh, ngươi đang nghĩ cái gì đấy? Mau tới ôm tiểu hầu tử này, nó tè…”

​Trác Văn Tĩnh nhìn hoàng đế vẫn là bộ dáng không hiểu phong tình như trước, thở ra một hơi, đem hài tử ôm vào trong ngực, thuần thục để cho nó tiếp tục đi tè.

​Mà đương lúc trong hoàng cung đang có chuyện mừng, Ngôn Nhất đang ở biên giới Nam quận uống rượu giải sầu.

​Nam quận bởi vì Du vương gia còn bị nhốt ở kinh thành nên cứ luôn khiêu chiến nửa vời, năm thứ nhất nhân tâm tề tựu, nói muốn đánh tới kinh thành để cứu Du vương gia, lại bị Ngôn Nhất chặn đánh lại, hắn cũng không quá dốc sức liều mạng với bọn họ, nhưng nếu ngươi muốn đi, hôm nay hắn nhất định sẽ hạ độc vào nguồn nước của ngươi, ngày mai sẽ cho hỏa thêu lương thảo của ngươi, Ngôn Nhất ở biên quan cũng không làm gì khác, chỉ là đem người kéo trở lại… Kéo tới kéo lui, binh lính Nam quận liền không còn tâm tư đi nữa, năm thứ nhất Ngôn Nhất thắng.

​Năm thứ hai, mọi người trong Nam quận tụ tập lần nữa, tiếp tục đánh, tiểu hầu gia Ngôn Nhất thì đem vị hoàng đế kia hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận hắn vì sao lại để Trần Kiến Quang trở lại Nam quận rồi.

​Tình thế Nam quận lập tức thay đổi, đối với Trần Kiến Quang có hoài nghi có ủng hộ, nhưng chỉ đến đây, về phần chiến sự, nội bộ có nhiều người không muốn đánh, ý kiến bắt đầu không hợp, chuyện tiến đánh tạm thời buông xuống, tiểu hầu gia Ngôn Nhất vui cười tiêu sái…

​Năm thứ ba, năm thứ tư, Nam quận rất yên tĩnh, loại cảm giác này có điểm giống như trước bão táp là yên lặng, đương nhiên cảm giác đó không sai, hiện tại là năm thứ năm, Trần Kiến Quang lợi dụng di chiếu của tiên hoàng nói Nam quận là của Du vương gia, hoàng đế lại vi phạm ý chỉ của tiên hoàng, giam lỏng Du vương gia ở kinh thành, thậm chí muốn phát động tấn công Nam quận.

​Lần này xem ra, Nam quận đã dốc hết toàn bộ lực lượng rồi, tiểu hầu gia Ngôn Nhất vất vả chống đỡ, âm mưu quỷ kế đều lôi ra hết, nhưng thật sự là không chịu được rồi, liền dâng tấu lên triều đình, thỉnh cầu trợ giúp.

​Lúc hoàng đế nhận được mật báo, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, mà sắc mặt của văn võ bá quan cũng không tốt hơn là bao, đang lúc Ngôn Chi Chương muốn phụ tử xuất binh, thì Trác Văn Tĩnh đi ra xin thỉnh chiến.

​Hoàng đế giận dữ nhìn hắn, mà vẻ mặt của Trác Văn Tĩnh bình tĩnh.

​Cuối cùng, hoàng đế trừng hoàng hầu một cái, buộc lòng phải vung bút, đồng ý để cho hoàng hậu xuất chinh… Trong nội tâm Ngôn Chi Chương thầm cảm thán, ít nhất lão già mình không cần lên chiến trường rồi…

​Chỉ là sau khi hoàng hậu mang ba quân xuất phát, không khí bên trong hoàng cung lập tức trở nên quỷ dị.

​Sắc mặt phụ hoàng thật khó xem, đây là đại bánh bao nghĩ, còn tiểu bánh bao thì đang cắn đầu ngón tay của chính mình.

​Hoàng thượng đã không ngủ ngon vài ngày rồi, Nguyên Bảo ở một bên thở dài.

​Tinh thần hoàng đế rất kém, mắng rất nhiều người, đây là Bồi Tú ở ngoài điện trầm tư nghĩ.

​Trên triều đình, văn võ bá quan càng nơm nớp lo sợ, mỗi lần có việc liên quan đến Nam quận được đưa lên, nếu là tin tốt, hoàng đế sau khi cười rồi mắng, nói là chỉ tạm thời yên ổn nên đừng có sớm vui mừng các loại, nếu là tin xấu, gương mặt của hoàng đế thâm trầm nổi giận mắng, rằng một chuyện tốt cũng không có, có phải muốn chết hay không các loại.

​Tóm lại trên triều, thường xuyên nghe được tiếng rống giận của hoàng đế, khoảng tầm một tháng sau, có tin tức hoàng hậu đã tới biên giới Nam quận.

​Trong nháy mắt, mọi người đều thấy hoàng đế tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, sau đó còn chưa chờ mọi người kịp xả hơi, liền thấy sắc mặt hoàng đế u ám nhìn Ngôn Chi Chương, âm dương quái khí nói: “Ngôn ái khanh, Ngôn Nhất cũng đi được 4-5 năm rồi a.”

​Ngôn Chi Chương vội vàng đáp lời, hoàng đế trầm mặc nói: “Đã như vậy, vì cái gì không định hôn sự cho hắn.”

​Trong nội tâm Ngôn Chi Chương sững sờ, nhìn bộ dáng rất nghiêm túc của hoàng đế, trong lòng khổ không nói nên lời, cả cái kinh thành này có ai mà lại nguyện ý gả cho một tướng lĩnh 4-5 năm còn chưa trở về, nói dễ nghe là, không chừng rồi năm nào sẽ trở lại, còn nói khó nghe là, vạn nhất về sau không trở về, chẳng phải sẽ làm chậm trễ người ta…

​Nghĩ tới đây, Ngôn Chi Chương càng khóc không ra nước mắt.

​Hoàng đế nhìn chằm chằm vào gương mặt không nói nên lời của Ngôn Chi Chương, híp mắt, sau đó cười nói: “Trẫm sẽ giúp hắn an bào tốt chuyện hôn sự, yên tâm, yên tâm đi.” Dứt lời, hoàng đế phất tay quyết định.

​Vẻ mặt mọi người khiếp sợ, trầm mặc hồi lâu, sau đó nhao nhao mang theo tâm tình phức tạp chúc mừng Ngôn Hầu gia, còn Ngôn Hầu gia thì bảo trì im lặng, bảo trì im lặng. Sau cùng Trác Luân vỗ vỗ bờ vai ông ta nói: “Ngôn Hầu gia, yên tâm đi, Hoàng thượng vừa ý người ai, nào có kém cỏi, yên tâm đi.”

​Ngôn Chi Chương nhìn Trác Luân, thầm nghĩ, đó là, do hoàng hậu xuất chinh, hoàng đế đây là lấy Ngôn gia khai đao a, ánh mắt kia của hoàng đế, chính là ngắm trúng được bia đỡ đạn a.

​Không nói đến gia đạo của Ngôn Chi Chương như thế nào, chỉ nói riêng về hoàng đế sau khi hạ triều, trầm mặc về tới Bàn Long điện, sau đó đột nhiên đứng lên, kêu người mang theo bánh bao lớn bánh bao nhỏ cùng đến chỗ Du vương gia.

​Lúc này Nguyên Bảo bước lên phía trước bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nhị hoàng tử đã ở chỗ Du vương gia rồi.”

​Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, tự mình nghe xem tam hoàng tử ngủ trong phòng đã thức hay chưa rồi mới tiến đến chỗ Du vương gia.

*Cho ai thắc mắc thì nhắc lại là: Thẩm Vân là đại hoàng tử nhé.

​Thời điểm tới, thấy bánh bao lớn đang quấn quýt đòi Du vương gia kể chuyện cho nó, sắc mặt của Du vương gia khó coi, thần sắc có chút hoảng hốt. Thậm chí thời điểm nhìn thấy hoàng đế tới còn nhẹ nhàng thở ra.

​Hoàng đế nhìn thoáng qua bánh bao lớn, bánh bao lớn mím môi, đứng lên, trên mặt thập phần cung kính, bất quá thỉnh thoảng lén đưa mắt nhìn hoàng đế, cái mặt đó cùng với gương mặt khi còn bé của hoàng đế giống như từ trong một khuôn đúc ra. Nguyên Bảo thầm nghĩ.

​Hoàng đế nhìn Du vương gia, sau đó nở nụ cười, xốc vạt áo lên, ngồi đối diện với Du vương gia, bắt đầu kể về sinh hoạt của tiểu bánh bao, kể hoàng hậu rời kinh hắn thấy nhớ thương thế nào, tiểu bánh bao rất ồn ào ra sao các loại.

​Nói đi nói lại, thần sắc Du vương gia vẫn bất động, vì vậy hoàng đế nâng cằm nhàn nhạt mở miệng: “Tam ca, trẫm nhớ rõ đã nói với Ngôn Nhất không dưới hai mươi lần rồi, bên cạnh hắn không có người hầu hạ, trong lòng trẫm thập phần lo lắng.”

​Tay của Du vương gia khẽ động, sau đó lập tức nhìn hoàng đế bình tĩnh cười: “Vậy sao? Vi thần ngược lại không nhớ rõ những thứ này.”

​“Tam ca là quý nhân hay quên những chuyện vụn vặt.” Hoàng đế nhìn Du vương gia cười vẻ mặt thành khẩn nói: “Hôm nay lúc thượng triều Ngôn Hầu gia có nói tới chuyện này, nói Ngôn Nhất cũng đã trưởng thành rồi, quyết định để cho trẫm ban hôn cho hắn, trẫm cảm thấy chuyện này rất có lý, cũng không thể bởi vì Ngôn Nhất đang ở bên ngoài, mà trong phòng lại không có người trông coi, Tam ca cảm thấy thế nào?”

​Sắc mặt Du vương gia lạnh nhạt đáp: “Hoàng thượng anh minh.”

​Hoàng đế nhìn gương mặt hờ hững của hắn, hai tay không tự chủ siết chặt lại một chỗ, trong nội tâm hết sức hài lòng, vì vậy lại nói mấy câu, về công tử nhà này, nữ nhi nhà kia, tựa hồ đã suy xét từng nhà để chọn một mối tốt nhất cho Ngôn Nhất, nói xong, hoàng đế có chút hưng phấn, Nguyên Bảo ở một bên thầm nói, hoàng đế đây là lo lắng cái gì a, cũng không phải tuyển phi cho mình… Đương nhiên còn có một người nghĩ như vậy đó chính là bánh bao lớn, bánh bao lớn nhìn phụ hoàng mình, sắc mặt như có điều suy nghĩ.

​Hoàng đế không chú ý đến biểu cảm của hai người này, một mực hưng phấn mà nói, nói đến cuối cùng sắc mặt của Du vương gia có chút ảm đạm, hoàng đế mới mỹ mãn cảm thấy nên hồi cung cho tiểu bánh bao uống sữa rồi.

​Rất lâu đó về sau, khi Trác Văn Tĩnh đã hồi kinh, bánh bao lớn cầm thư tín mình viết hàng ngày đưa cho Trác Văn Tĩnh, Trác Văn Tĩnh mở ra liền thấy ghi: “Ngày nào tháng nào năm nào đó, phụ hoàng đi vấn an hoàng thúc, hàn huyên với nhau về mấy công tử ngoài cung, đại khái muốn thừa dịp phụ thân không có ở đây, để cho bọn họ tiến cung…”

​“Ngày nào tháng nào năm nào đó, phụ hoàng với hoàng thúc đều cùng một chỗ triệu kiến rất nhiều công tử cùng giai nhân, phụ hoàng nói rất tốt rất tốt, tiểu đệ ở một bên, cũng gật đầu, ô ô ô, đại khái là, rất tốt rất tốt…”

​“Ngày nào tháng nào năm nào đó, nghe được phụ thân thúc ngựa ngày mai tới kinh thành, phụ hoàng lại cùng hoàng thúc đánh cờ, ngẩng đầu nhìn cung nữ đang phục thị bên cạnh hoàng thúc, một mực thấp giọng nói, rất tốt, rất tốt…”

​Trác Văn Tĩnh nhìn thư tín trong tay, sau đó nhìn vẻ mặt cười hề hề của hoàng đế còn chưa biết rõ tình hình, nói: “Vi thần vừa hồi cung hai ngày, đêm nay thật sự rất mệt mỏi, mời Hoàng thượng hồi trở lại Bàn Long điện nghỉ ngơi.”

​Vẻ mặt của hoàng đế ( □ o □) ah!

​Vì cái gì?

​Vì cái gì?