Edit: Ngũ Ngũ
Người nữ tử đâm vào trong ngực ta, thân mặc y sam tím nhạt, dung nhan xinh đẹp vẫn còn ửng hồng bởi vì chạy trước đó, khóe miệng tươi cười vẫn chưa kịp thu lại liền mang theo ba phần kinh ngạc, sau khi quan sát ta, biểu tình sửng sốt, sau đó cuống quít thối lui, tiếp theo cung kính hành lễ nói: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Thấy nàng như vậy, mấy nữ tử phía sau nàng cũng bề bộn quỳ xuống thỉnh an, trong giọng nói mang theo một chút kinh hãi cùng kính sợ, hoàn toàn không giống với sự điềm tĩnh thoải mái của nữ tử trước mặt này.
Kỳ thật với loại thủ đoạn này trong cung ta nhìn cũng quen rồi, hiện tại ngay lúc này, với tư cách là tú nữ, há có thể đi lại trong hoàng cung, còn xuất hiện đúng lúc ta đang đi ngang… Nếu là trước đây ta rất thích loại mỹ nhân chủ động như vậy, dù sao nhìn qua tư sắc của những người trước mắt này hoàn toàn đủ năng lực có được một vị trí tại hậu cung.
Chỉ là đã có một Tiết Như Ngọc như vậy, ta thà rằng ở bên cạnh những nữ tử không có tâm địa gian xảo còn hơn, cho nên đối với nữ tử vừa rồi không có sắc mặt tốt, nhàn nhạt liếc nhìn các nàng, ta nhìn Nguyên Bảo hỏi: “Quy củ trong nội cung lúc nào lại biến thành như vậy?”
Nguyên Bảo đứng ở một bên cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Nàng kia nghe xong lời của ta đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc bối rối, nhìn qua mang theo ba phần mỏng manh yếu đuối, chỉ là ba phần nhan sắc này lại còn không bằng Tiết Như Ngọc, hơn nữa loại biểu cảm này hiện giờ ta lại chán ghét nhất, vì vậy ta hừ lạnh một tiếng phất tay áo ly khai.
Loại tâm tình này kéo dài đến lúc ta đến Giao Thái điện nhìn thấy Trác Văn Tĩnh thì chấm dứt.
Lúc nhìn thấy Trác Văn Tĩnh, hắn đang ở bên trong tiền đình thắp hương, ngoái đầu nhìn thấy ta liền khẽ mỉm cười, dung nhan mang theo phần tuấn nhã không nói nên lời.
Ta cũng mỉm cười nhìn hắn, những ngày này sống chung với nhau, ta với hắn cũng bớt đi mấy lễ tiết rờm rà, ngược lại thân mật hơn nhiều.
Ta đi đến trước mặt hắn nói: “Việc này để cho mấy nội giam làm là được rồi, ngươi tự mình vất vả làm gì.”
Trác Văn Tĩnh đem thú lô cất kỹ đáp: “Không có gì phiền phức hết, chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên tìm chút việc làm cho vui mà thôi.” Tuy hắn chỉ vô tình nói ra những lời này, nhưng mà ta nghe được trong nội tâm lại khẽ động.
Mấp máy miệng ta nhìn hắn có chút không vui mà nói: “Nếu như cảm thấy nhàm chán, để cho Trác Nhiên vào cung ở cùng ngươi hai ngày được không?” Cái cảm giác không vui này cũng không có gì khác, chỉ là cảm thấy mỗi lần hắn với Trác Nhiên gặp mặt là có nhiều chuyện muốn nói, làm cho ta rất không thoải mái mà thôi.
Trác Văn Tĩnh nghe lời này của ta vội đáp: “Hoàng Thượng, tuy Trác Nhiên là hoàng thân nhưng cũng là thần tử, vào cung nhiều lần, sẽ bị người khác chỉ trích, nếu như ở lại trong nội cung này, cũng không thích hợp.”
Ta nghe xong làm như không sao cả mà nhún vai. Sau đó đỡ Trác Văn Tĩnh đến ngồi xuống ghế.
Chỉ là mới đi được hai bước, Trác Văn Tĩnh liền hắt hơi một cái, sau khi ngồi xuống lại liên tiếp hắt hơi hai tiếng, nhìn chóp mũi ửng đỏ của hắn, ta ở một bên cười có chút gian manh.
Trác Văn Tĩnh đẩy bả vai của ta, lui ra phía sau hai bước, giương mắt nhìn ta, chân mày hơi nhíu lại, sắc mặt có chút khó coi.
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, ta vội vàng thu lại nụ cười hỏi: “Văn Tĩnh, ngươi làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu?” Nói xong ta đi về phía trước hai bước, Trác Văn Tĩnh thấp giọng nói: “Đừng tới đây.” Thanh âm kia rất nhẹ nhưng lại thập phần lạnh lùng, hơn nữa lúc này ánh mắt của hắn vậy mà hiện lên một tia hung ác… Ta bởi vậy mà không khỏi dừng chân lại, không tiến lên một bước nào nữa.
Loại khẩu khí mệnh lệnh này của hắn làm ta rất không thích ứng được, trong mắt của ta Trác Văn Tĩnh luôn luôn ôn hòa, thời điểm trở nên hung ác như vậy… Lại làm cho người ta thật sự cảm thấy kinh sợ.
Trác Văn Tĩnh đại khái cũng nhận ra khẩu khí không tốt của mình vừa rồi, vì vậy nhìn ta lộ ra nụ cười nói: “Làm Hoàng Thượng giật mình… vi thần… vi thần chỉ là đối với phấn hoa có chút dị ứng mà thôi.” Nói thật nếu hắn không lộ ra nụ cười vô cùng gượng gạo kia, thì trong lòng của ta vẫn còn xoắn xuýt với biểu lộ của hắn vừa rồi đây này.
Bất quá sau khi nghe xong lời của hắn, ta nói: “Thì ra là như vậy, vậy bây giờ trẫm đi tắm là được.”
Trác Văn Tĩnh đưa mắt nhìn ta.
Hô Nguyên Bảo kêu hắn chuẩn bị nước, sau đó ta liền đi vào thông phòng tắm rửa, kì cọ kỹ càng một phen.
Lúc mặc xong y phục ra bên ngoài, Trác Văn Tĩnh đứng cạnh giường nhìn ta nói: “Hoàng Thượng, gần đây trong nội cung đang có tin vui sao?”
Thái độ của hắn có chút lãnh đạm, ta nghe xong lời này tức thì kỳ quái nói: “Không có việc gì vui.”
Trác Văn Tĩnh cúi đầu xuống cười khẽ hai tiếng nói: “Ta cho rằng Hoàng Thượng đang muốn phong phi đây này.”
“Làm sao có thể.” Ta không cho là đúng nói: “Sau này trẫm cũng sẽ không phong phi.”
“Vậy mùi thơm trên người của Hoàng Thượng là từ đâu?” Trác Văn Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu hỏi, đôi mắt của hắn không còn ôn hòa như ngày xưa mà lại lộ ra một chút lạnh lùng.
Mà ta bởi vì câu hỏi có ý trách móc của hắn mà ngây ngẩn cả người…
Nhưng ta cũng chỉ thoáng sửng sốt rồi thôi, sau đó khẽ nhíu mày, đem chuyện xảy ra ở Ngự hoa viên nói qua một lần, nói ra câu cuối cùng ta cười lạnh tổng kết nói: “Các nàng cho rằng trẫm không nhìn ra một chút thủ đoạn đó sao, cho rằng chỉ dựa vào khuôn mặt liền có thể một bước lên trời, đều xem rằng trẫm là một thằng ngốc nhất thiên hạ này sao?”
Sau khi dứt lời, ta nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt thập phần quỷ dị nhìn ta, tựa như cười mà không phải cười, lại tựa hồ mang theo một vòng bi thương, làm ta không khỏi sửng sốt, nhìn hắn trầm mặc không nói.
Sau một hồi, Trác Văn Tĩnh nhìn ta nở nụ cười nói: “Hoàng Thượng, là vi thần nghĩ nhiều.”
Sau khi nói ra những lời này, hắn liền im lặng, chẳng biết tại sao, ta có cảm giác giờ phút này khoảng cách giữa chúng ta vô hình bị kéo dài ra rồi. Điều này làm ta có chút giật mình.
Nghĩ nghĩ, ta đi đến bên cạnh Trác Văn Tĩnh thấp giọng hỏi: “Trác Văn Tĩnh, gần đây tính tình của ngươi không được tốt, muốn để cho Trương Đình Ngọc kê vài đơn thuốc hạ nhiệt cho ngươi không?”
Trác Văn Tĩnh nghe xong lời này đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ta, trong con ngươi vừa mới che giấu vẻ sắc bén lại xuất hiện lần nữa, sau một hồi hắn nhìn ta khẽ cười hỏi: “Hoàng Thượng, ở trong lòng của người, ta có vị trí gì?”
Nghe xong câu hỏi của hắn, ta không chút suy nghĩ đáp lại: “Vị trí Hoàng hậu.”
Trác Văn Tĩnh đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, ta có cảm giác hiện tại hắn không muốn ta đi theo, cho nên ta vừa đi được một bước liền ngừng lại, có vài phần bối rối nhìn hắn.
Sau một lúc Trác Văn Tĩnh quay đầu lại, thần sắc trong đôi mắt đã khôi phục lại trầm tĩnh như trước đây, sau đó hắn nhìn ta thấp giọng hiểu ah một tiếng: “Hoàng Thượng, xin thứ cho vi thần vừa rồi vô lễ.”
Ta phất phất tay rộng lượng nói: “Không sao.” Chỉ là cảm thấy âm thanh chưa đủ khí thế lắm, thậm chí có hơi khô khan.
Mà Trác Văn Tĩnh nghe ta trả lời xong, đôi mắt rũ xuống.
Bất quá nhìn hắn hình như cũng không sao rồi, cho nên ta cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Lại về sau, đã xác định được thời gian mẫu hậu hồi kinh, Trác Văn Tĩnh vẫn trầm lặng như vậy…
*Ngũ Ngũ lảm nhảm: Haizz Hoàng Thượng à sao đối với chuyện tình cảm ngài chậm tiêu quá vậy…