Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 37: Như phi sẩy thai




Edit: Ngũ Ngũ

Cười xong, ta chậm rãi ngồi dậy từ trên người Trác Văn Tĩnh, sau đó thấp giọng mở miệng nói: “Bãi giá Tức Phượng điện.”

Trác Văn Tĩnh cũng ngồi dậy, nhìn ta nói: “Hoàng thượng, vi thần cùng người đi được chứ.”

Nghe hắn nói xong, ta trầm thấp cười ra tiếng nói: “Ngươi đừng tham gia vào chuyện này, cứ ở đây đợi trẫm trở về.” Trác Văn Tĩnh định nói thêm gì đó, ta nhìn hắn lắc đầu nói: “Có một số việc ở tại nơi này không tiện nói ra, cũng đừng mở miệng nói, một khi ngươi đã mở miệng mặc kệ là chuyện gì, cuối cùng cũng là ngươi sai, cho nên chỉ cần ở một bên đứng nhìn là tốt nhất.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, lông mày nhíu chặt, ta liền đứng dậy chậm rãi ly khai Giao Thái điện.

Ngồi trên ngự liễn, trong lòng ta một mảnh lạnh buốt, đầu cảm thấy đau nhức, có lẽ là mấy đêm nay hứng gió lạnh quá nhiều, cơ thể có chút phát nóng, e rằng đã nhiễm bệnh.

Ngồi bên trong ngự liễn, ta hỏi: “Đã thỉnh ngự y chưa?”

“Hồi bẩm… Hồi bẩm Hoàng thượng, đã phái người đi thỉnh.” Nguyên Bảo thở hổn hển trả lời. Ta ‘ân’ một tiếng, cũng không hỏi thêm gì khác.

Đến Tức Phượng điện, bên trong một mảnh bận rộn, nội giam cùng cung nữ vội vàng đi tới đi lui. Bước xuống loan kiệu, ta tiến vào nội điện, thì thấy Nhược Lan đang quỳ gối trên đại điện khóc nức nở, còn bọn người Trương Đình Ngọc thì đứng một bên lo lắng. Những người này nhìn thấy ta liền vội vàng hành lễ, ta nhíu mày liếc nhìn Nhược Lan hỏi: “Như phi ở đâu?”

Nhược Lan ngẩng đầu nhìn ta đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương đang ở bên trong nội phòng, không cho người đi vào, cũng không để ngự y đến khám.”

Nghe nàng nói xong, ta phất ống tay áo đi vào. Bên trong điện, thì thấy Tiết Như Ngọc đang ngồi trên giường khóc đến liệt tâm liệt phế, ta thất thần nhìn một vũng máu trên giường.

Hài tử này thật sự không còn rồi. Nhắm lại hai mắt, ta thở dài, bước đến đầu giường nhìn thần sắc ‘hoa lê đái vũ’ của Tiết Như Ngọc, sau đó hướng Nguyên Bảo quát: “Còn đứng đó làm cái gì, kêu bọn người Trương Đình Ngọc tiến vào đây.”

“Hoàng thượng…” Sắc mặt Tiết Như Ngọc tái nhợt nhìn ta nức nở nói: “Hoàng thượng xin người hãy để thần thiếp một mình.”

Ta nhìn nàng thấp giọng nói: “Đừng như vậy, trước hết cứ để cho ngự y khám cho nàng, xem có bệnh gì không.”’

Tiết Như Ngọc nắm lấy vạt áo của ta, khóc không ra hơi, Trương Đình Ngọc cùng bốn tên ngự y khác tiến vào bắt mạch cho Tiết Như Ngọc, ta ngồi bên cạnh trầm mặc không lên tiếng.

Sau khi Trương Đình Ngọc bắt mạch cho Tiết Như ngọc xong, liếc nhìn ta, sau đó lui xuống, các ngự y khác cũng lần lượt tiến lên, ta ngồi ở chỗ kia quan sát động tác của bọn họ.

Sau khi ngự y bắt mạch xong, ta nhìn Trương Đình Ngọc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Như phi nương nương lần này bị sẩy thai, e rằng nguyên nhân là do thức ăn có vấn đề.” Trương Đình Ngọc ngừng một chút đứng trước mặt ta thấp giọng đáp.

Nghe ông ta nói xong, trong lòng ta tức thì run lên, trong phòng ngoại trừ tiếng khóc nức nở của Tiết Như Ngọc, hết thảy đều im lặng. Đang lúc ta định mở miệng nói chuyện, bên ngoài truyền đến thanh âm Thái hậu giá lâm.

Ta vội vàng đứng dậy chuẩn bị nghênh giá, bởi vì lúc nãy tức giận, cho nên đầu đột nhiên thấy choáng váng, trong ngực cũng nhói lên, Nguyên Bảo vội vàng đỡ ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, xin ngài bảo trọng long thể.”

Hắn vừa nói xong câu đó, thì mẫu hậu cũng vừa bước vào. Ngay cả liếc nhìn ta mẫu hậu cũng không thèm, lập tức đi thẳng đến bên giường ôm Tiết Như Ngọc vào lòng đau xót nói: “Đứa trẻ đáng thương của ta a, sao ngươi lại mệnh khổ như vậy.”

Nhìn hai người ôm nhau khóc lóc, đầu của ta bị tiếng khóc của các nàng làm đau nhức một trận. Sau một hồi, mẫu hậu biến sắc nhìn thái y trước mặt hỏi: “Nói, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôn tử của ai gia vì sao lại gặp chuyện không may? Nếu không nói được, hôm nay các ngươi cũng chôn cùng tôn tử của ai gia luôn đi.”

Trương Đình Ngọc tiến lên định mở miệng, thì Lữ ngự y lại vội vã quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Thái hậu, nương nương sẩy thai, dường như gặp chuyện gì kinh hãi, té ngã.”

Trương Đình Ngọc nghe xong sắc mặc kinh hãi, vội vàng quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Thái hậu, nương nương sẩy thai, nguyên do là đã dùng quá nhiều quả sơn trà mang tính hàn.”

Trong phòng nhất thời một trận cãi vả, Trương Đình Ngọc thì nói nguyên nhân chính là do quả sơn trà, còn Lữ ngự y lại nói là do gặp chuyện kinh hoảng, tức thì bên tai của ta toàn là tiếng ong ong.

“Đủ rồi.” Mẫu hậu tức giận ngắt lời bọn họ, sau đó nói: “Nhược Lan, ngươi tới đây, ngươi là do chính ai gia lưu lại hầu hạ Như phi, hiện tại ngươi nói cho ai gia nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhược Lan vội vàng quỳ xuống đáp: “Hồi bẩm Thái hậu nương nương, lúc Như phi nương nương trở về từ Quỳnh Lâm yến, khi đang bước đến giường thì chợt cả người mềm nhũn, không còn nhìn thấy bất cứ vật gì xung quanh nữa, bởi vậy nên vấp ngã, thỉnh… Thỉnh Thái hậu nương nương phân xử vì Như phi nương nương a…”

Nhược Lan vừa dứt lời, liền quỳ trên mặt đất khóc nức nở. Ta nhíu mày, nếu nàng nói như vậy, thì rõ ràng chính là muốn nói Như phi bị sẩy thai là do kinh hãi mà ra. Nếu sự thật là thế, để mẫu hậu truy cứu, chẳng phải là muốn nói rằng có người trong cung đang sử dụng cổ thuật gì sao?

Nghĩ tới đây, ta hỏi: “Những ngày này Như phi có từng ăn qua quả sơn trà hay không?”

“Cái này…” Nhược Lan nhìn mẫu hậu sau đó lại quay sang nhìn ta, sắc mặt do dự.

“Nói.” Ta lạnh lùng quát.

“Chưa từng.” Nhược Lan dập đầu trên đất trả lời.

“Hoàng thượng, ý ngươi là gì?” Mẫu hậu nhìn ta tức giận nói: “Lữ ngự y đã nói rõ, Như phi sẩy thai là do bị kinh hãi. Hơn nữa hôm nay chính là ngày Kinh Chập*, sợ là trong nội cung này có kẻ ghen ghét, cho nên làm chút chuyện không sạch sẽ đấy.”

*Ngày Kinh Chập: vào ngày 5 hoặc ngày 6 tháng ba, Kinh Trập có nghĩa là thời tiết chuyển ấm nên đây là thời gian sâu bọ thức dậy sau kì nghỉ đông

Mẫu hậu nói xong hết những lời này, ta bật cười, nhìn bà nói: “Mẫu hậu, nhi thần hiểu rõ ý của người, nhưng sử dụng thuật Vu Cổ là điều nghiêm cấm trong cung, ái phi sẩy thai, nhi thần biết mẫu hậu rất đau lòng, mà trong lòng trẫm cũng không dễ chịu gì, nhưng mẫu hậu lại không thể vì thế mà tin lời đồn thổi, tùy tiện vu oan người khác.”

Mẫu hậu nghe xong lời của ta giận dữ nói: “Hoàng thượng, ngươi muốn nói là ai gia vu oan, hay là trong lòng của Hoàng thượng căn bản là không muốn đứa nhỏ này?”

“Mẫu hậu.” Ta nhíu mày lớn tiếng quát, sắc mặt của mẫu hậu tái nhợt đứng lên nhìn ta nói: “Nếu như ai gia quả thật tra ra được chuyện này thì sao.”

Nếu quả thật có chuyện này, thì đó cũng là do người cùng Tiết Như Ngọc bắt tay dàn dựng. Ta vô cùng giận dữ, thiếu chút nữa đứng tại đó rống lên những lời này, nhưng cuối cùng vẫn còn sót lại một tia lý trí mà nhẫn nhịn không nói ra.

Hít sâu một hơi, chịu đựng cơ thể mệt mỏi, lạnh lùng nhìn mấy tên ngự y trước mắt, lại liếc nhìn Nhược Lan, ta mở miệng nói: “Nếu mẫu hậu đã muốn truy cứu chuyện này, thì hãy truy cứu đến cùng đi, nói đến thuật Vu Cổ, trẫm tuyệt đối không bao giờ tin.”

“Hoàng thượng có bằng lòng đem toàn bộ hậu cung này để ai gia điều tra?” Mẫu hậu cũng lạnh lùng mở miệng nói.

“Có thể.” Ta vuốt vuốt cái trán nói: “Nhưng mà, nếu như vậy, thì trẫm sẽ là người phải điều tra cái Tức Phượng điện này rồi… Nhược Lan, ngươi đã đi theo hầu hạ bên cạnh mẫu hậu từ lâu, hôm nay trẫm hỏi ngươi một câu, chuyện Như phi sẩy thai rốt cuộc đã có từng ăn quả sơn trà hay không?”

Nhược Lan quỳ ở nơi đó im lặng không trả lời, đột nhiên Tiết Như Ngọc khóc lóc nói: “Hoàng thượng, theo ý của Hoàng thượng, chẳng lẽ thần thiếp mới là người làm sai? Đã như vậy, chi bằng thần thiếp chết đi thì hơn.”

Dứt lời liền muốn đứng dậy, mẫu hậu vội vàng đỡ nàng, nhìn một màn như vậy, trong phòng lại là một trận ồn ào, dưới tình cảnh hỗn loạn như vậy, ta hung hăng vỗ mạnh xuống bàn, trong phòng lập tức yên tĩnh. Ta nhìn Tiết Như Ngọc nói: “Đủ rồi, rốt cuộc các người muốn thế nào? Có phải muốn trẫm thừa nhận trong hậu cung này sử dụng thuật Vu Cổ thì các ngươi mới vừa lòng hay không? Mới có thể ngừng lại? Như phi, mặc kệ lần này nàng sẩy thai vì nguyên nhân nào, cuối cùng vẫn là nàng không biết giữ mình, còn không biết hối cải, lại ở trước mặt mẫu hậu thêm mắm dặm muối, rốt cuộc là có mục đích gì? Tốt, nếu nàng đã không biết đúng sai, thì hiện tại trẫm sẽ cho nàng một lời giải thích, Nguyên Bảo, ngươi lập tức dẫn người đi điều tra, xem bên trong nội điện này nếu có thừa dù chỉ là cái hột của quả sơn trà, thì đừng trách trẫm vô tình.”

Nguyên Bảo nghe xong lời nói của ta liền vội vàng lĩnh chỉ, chờ sau khi hắn rời đi, ta nổi giận đùng đùng đứng ở đó, còn mẫu hậu với Tiết Như Ngọc cũng không lên tiếng nào.

Kỳ thật ta cũng không muốn làm nghiêm trọng chuyện này như vậy, nhưng mà ta thừa biết, nếu thật sự bọn họ điều tra thuật Vu Cổ, thì mẫu hậu sẽ đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu của Trác Văn Tĩnh. Ở trong hoàng cung này nếu ngươi muốn chứng minh mình trong sạch là chuyện không dễ dàng gì, thế nhưng nếu muốn vu hãm một người thì lại dễ như giết chết một con kiến.

Nghĩ tới đây ta nhắm hai mắt lại.

Không bao lâu, Nguyên Bảo quay trở lại, trong tay cầm một quả sơn trà cùng mấy loại quả chua ngọt khác, ta phất tay lật đổ mâm trái cây rơi xuống đất, nhìn Nhược Lan đang quỳ trên mặt đất ta hừ lạnh một tiếng nói: “Không phải ngươi đã nói Như phi chưa từng ăn qua quả sơn trà hay sao? Chỉ là một cung nữ nho nhỏ, mà lại có tâm kế như vậy, quả thực là làm càn, tội nặng khó tha.” Ta còn muốn mắng kẻ ném đá giấu tay này một lúc nữa, lại cảm thấy đau đầu choáng váng, sau đó nghe được tiếng Nguyên Bảo hét lên, trước mắt ta chợt tối sầm, té xỉu…

Đầu của ta nặng trịch, nhưng lại cảm giác cả người mềm nhũn, trên người rất lạnh, như có gió đang thổi bên tai, còn bên trong lại rất nóng. Sau đó mông lung nghe được có tiếng người nào đó đang thấp giọng nức nở, cũng nghe loáng thoáng ngự y nói rằng, cái gì mà bị phẫn nộ công tâm cùng nhiễm phong hàn các loại.

Ta nghĩ lần này mình thật sự là ngã bệnh rồi, như thế cũng tốt. Ngã bệnh, thì những loại chuyện thất loạn bát tao kia sẽ không quấy rầy nữa, nghĩ như vậy trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rồi.

Ta bị một trận bệnh như vậy, đã nằm trên giường vài ngày, ngoài uống chút nước ra cũng không dùng gì, ngay cả thuốc cũng nuốt không trôi. Cũng không biết qua bao lâu, ta cảm giác được Trác Văn Tĩnh đang ở bên cạnh, khí tức của hắn rất đặc biệt, rất ấm áp, hắn đút thuốc cho ta, ta vốn không muốn uống, nhưng lại nghĩ tới dáng vẻ của hắn, liền nhẫn nhịn thuốc đắng nuốt xuống.

Tuy đang mê mang, thế nhưng ta biết rõ những ngày này hắn luôn ở bên cạnh chăm sóc ta, chỉ là ta vẫn chưa tỉnh lại, cũng không muốn tỉnh.

Hôm nay cảm giác có chút lạnh, sau đó là nghe được tiếng mưa rơi, cả người phát lạnh mở mắt ra. Lúc tỉnh lại, ta nhìn Trác Văn Tĩnh đang tựa bên cạnh giường ngủ rồi, lông mày anh khí khẽ nhíu lại, dung mạo nhu hòa, chỉ là dường như gầy đi đôi chút.

Lúc muốn đưa tay ra vuốt ve gương mặt của hắn, ta chợt ngưng lại. Sợ đánh thức hắn tỉnh.

Cẩn thận đứng dậy, sau đó ôm người đặt lên giường, còn mình thì khoác thêm y phục đứng tại cửa sổ, nhìn mưa rơi bên ngoài, âm thanh tí ta tí tách vang lên.

Gió thổi qua có chút lạnh, ta kéo y phục kín lại, nhìn mưa phùn rả rích chợt nhớ ra cuối cùng thì mùa thu cũng đến rồi.

“Hoàng thượng…” Lúc ta đang nghĩ ngợi lung tung, Trác Văn Tĩnh đột nhiên lên tiếng, ta quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn đã ngồi dậy nhìn ta, thần sắc kinh hỉ.

Ta nhìn hắn cười nói: “Tỉnh.”

Trác Văn Tĩnh ‘ân’, xuống giường đi đến bên cạnh ta đưa tay đóng cửa sổ lại, sau đó nhìn ta nói: “Hoàng thượng, thân thể của người vừa khỏi, nếu bị gió thổi lạnh sẽ lại bị cảm lần nữa đấy.”

Ta nhẹ gật đầu, lúc sau nói: “Trẫm không sao rồi, ngươi trở về đi.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, ánh mắt chợt lóe lên, sau đó thấp giọng nói: “Nếu tâm tình của Hoàng thượng không tốt, có thể nói ra cho vi thần nghe.”

Ta nhàn nhạt ‘ân’ một tiếng, Trác Văn Tĩnh hành lễ ly khai. Chờ hắn đi rồi, ta phân phó nội cung pha chút nước ấm để tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi đến miếu đường.

Đi miếu đường để chuộc tội.