Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 88




---•---
Lục chuyển Tống Ngọc Trạch vào phòng VIP một người, đặc biệt yên tĩnh, trên ban công rũ xuống mấy bông hoa màu tím nhạt, dưới ánh mặt trời ở phía Đông tản ra hương thơm thanh lãnh, trên cánh hoa cũng phủ lên một vầng sáng ấm áp.
Tống Ngọc Trạch ngồi trên giường, dựa vào một cái đệm mềm nhìn chậu hoa kia đến xuất thần. Quần áo của bệnh viện đều là một gam màu nhạt thống nhất, mặc vào người càng khiến cho Tống Ngọc Trạch thêm gầy yếu đơn bạc. Miệng vết thương trên đầu của y được quấn băng gạt trắng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo vì bị thương mà tái nhợt khiến người nhịn không được thấy mềm lòng.
Lục mở cửa đi vào, theo sau lưng là Nick với một đầu tóc bạch kim. Một người văn nhã tuấn mỹ, một người cao lớn đẹp trai, ngoài ý muốn lại rất xứng đôi.
Nick nhìn dáng vẻ của Tống Ngọc Trạch thì ngẩn người, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Trách không được Lục lại thích cậu ta." Nếu không phải vì Lục thích y, chắn hẳn hắn cũng sẽ rất có hảo cảm với y. Mái tóc đen của Tống Ngọc Trạch rất mềm mại, dáng vẻ an tĩnh khiến người khác không nỡ mở miệng quấy rầy.
Nhưng dù sao hắn vẫn cứ thích Lục, người này có đủ hương vị.
Lục chỉ Nick rồi ghét bỏ nói: "Lúc tôi về nhà lấy đồ, tên này cứ một hai phải đòi theo đến đây."
Sau khi biết Tống Ngọc Trạch không có quan hệ kia với Lục, Nick cũng cười cười với Tống Ngọc Trạch, đem quà trong tay để lên bàn, nói: "Chúc cậu sớm ngày khỏe lại."
Lục đi qua chạm vào tay Tống Ngọc Trạch, phát hiện nhiệt độ có hơi nóng: "Sao lại mở cửa sổ, hiện tại cậu rất dễ phát sốt, tôi đóng lại giúp cậu?"
Tống Ngọc Trạch nhỏ giọng nói: "Ừm, vừa rồi hơi chán, cậu đóng lại đi. Sách tôi muốn cậu có mang đến không?"
Lục đưa sách cho y rồi mới đi đóng cửa sổ lại, sau đó cũng an tĩnh ngồi trên sô pha đọc sách.
Nick cũng không ồn ào mà ngồi dán sát vào Lục, một tay ôm cổ cậu ta, dựa hết phân nửa trọng lượng cơ thể mình vào người cậu ta, đưa mắt nhìn chằm chằm trang sách trong tay Lục.
Lục lấy khuỷu tay đẩy hắn, Nick cười cười nhưng rồi vẫn ôm cổ Lục không buông. Lục thấy vậy cũng đành mặc kệ hắn.
Tống Ngọc Trạch cầm sách Lục mua cho đọc một hồi, sau đó lại cảm thấy choáng đầu. Y nhẹ nhàng nhíu mày khép sách lại, nhìn về phía Lục và Nick ngồi cách đó không xa.
Nick ôm Lục ngủ rồi, đầu dựa vào trên vai Lục. Mà Lục thì bắt chéo chân nhàn nhã đọc sách trong tay, một bên mặt rất tuấn mỹ, quanh thân đều tản ra hơi thở ôn nhu. Nhìn thấy tư thế thân mật này của hai người khiến Tống Ngọc Trạch giật mình, chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên mềm yếu cùng với uất ức không nói nên lời.
Y nhớ Tống Trấn.
Muốn Tống Trấn ôm một cái...
Tống Ngọc Trạch rũ mắt, có hơi mất mát cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng trượt mở khóa nhưng lại không gọi cho Tống Trấn.
Y không muốn nói chuyện này cho Tống Trấn biết, cho nên cũng không tính gọi điện thoại cho hắn, bởi vì y sợ sau khi mình nghe thấy giọng của Tống Trấn thì sẽ nhịn không được mất hết khống chế.
Tay Tống Ngọc Trạch sờ sờ điện thoại một hồi, vừa tính buông xuống thì lại thấy hai chữ Tống Trấn trên màn hình sáng lên.
Tức thì, ánh mắt ảm đạm của Tống Ngọc Trạch cũng sáng theo, trái tim nhanh chóng nảy lên vài nhịp, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng tựa như được ngâm trong bình mật, y đột nhiên cảm thấy tất cả những khổ cực cùng với uất ức đều không tính là gì.  
Y bình ổn tâm tình rồi mới nhận điện thoại.
"Alo, là Tiểu Trạch sao?" Một giọng nam xa lạ từ đầu bên kia vang lên.
Biểu tình Tống Ngọc Trạch hoang mang, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe bên kia tiếp tục nói: "Chú là chú Thạch đây...Trước kia chúng ta từng gặp nhau. Con nhớ không?"
Tống Ngọc Trạch ừm một tiếng, nói: "Tôi biết." Chẳng hiểu sao khi nghe ngữ khí của Thạch Miểu, trong lòng y cảm thấy kinh hoảng không yên.
Thạch Miểu không biết mở lời như thế nào, thanh âm có hơi do dự: "Tiểu Trạch...Con nghe chú nói, lão đại anh ấy, à, chính là cha con, Anh ấy...Anh ấy trúng đạn rồi, còn đang phẫu thuật..."
Lục nghe thanh âm Tống Ngọc Trạch gọi điện thoại nên dời tầm mắt qua xem, cậu ta thấy Tống Ngọc Trạch chỉ mới nói một câu thì sắc mặt đã trắng bệch, muốn vén chăn lập tức xuống giường.
Cậu ta vội vàng đứng lên chạy tới đỡ lấy y: "Xảy ra chuyện gì?"
Nick vốn dĩ đang ngủ lại đột nhiên rơi vào khoảng không, đầu ngã trên sô pha, hắn nhíu mày gãi đầu mắng một câu.
Trong mắt Tống Ngọc Trạch đều là cảm xúc hoảng loạn, cơ thể đang run nhè nhẹ. Lục vừa đụng vào, y còn hơi hoảng hốt một chút, rồi nói: "Tôi phải về thành phố Kỳ Dục."
"Về Kỳ Dục?" Lục thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách này của y thì đau lòng vô cùng, nhưng nghĩ đến thân thể chưa khỏe của Tống Ngọc thì lại lập trức trấn an: "Có chuyện gì vậy? Cậu đừng vội, hiện tại cậu chưa thể xuất viện, có gì..."
Tống Ngọc Trạch lại không nghe Lục nói, chỉ đẩy cậu ta ra rồi cúi đầu mang giày vào.
Đầu của y còn chưa phục hồi tốt lại làm ra động tác cúi đầu, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, Tống Ngọc Trạch cắn răng, sắc mặt tái nhợt mang giày cho xong.
Lục thấy dáng vẻ này của y thì cũng hơi hiểu được, hẳn là Tống Trấn đã xảy ra chuyện rồi. Cậu ta quỳ xuống giúp y mang chiếc giày còn lại, trấn an nói: "Tiểu Trạch, cậu đừng vội, tôi giúp cậu an bài. Trước tiên cậu đừng nhúc nhích. Chắc chắn bản thân cậu sẽ không tìm được xe để trở về, hơn nữa hiện tại thân thể cậu cũng không tốt, giao cho tôi được không? Tôi chắc chắn sẽ lập tức đưa cậu về thành phố Kỳ Dục." Sau đó cậu ta đứng lên nói với Nick: "Anh lại đây nhìn cậu ấy đi." Rồi mới lấy điện thoại ra ngoài gọi vào một dãy số.
Tống Ngọc Trạch rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, ngơ ngác ngồi trên giường. Tay y chặt chẽ siết lấy chăn, bởi vì dùng sức mà khớp xương trắng bệch lên hết, giống như sức lực toàn thân đều dựa vào chuyện này để chống đỡ.
Nick đi qua, phát hiện trên trán y đang đổ mồ hôi lạnh, cau mày nói: "Cậu muốn đi ra ngoài? Chậc, thật phiền phức, mặc quần áo vào không?"
Tống Ngọc Trạch vẫn không nhúc nhích, như là không nghe thấy Nick nói chuyện, Nick xoa xoa ấn đường, vươn tay lấy áo khoác mặc cho Tống Ngọc Trạch.
Thời điểm mặc vào hắn mới phát hiện Tống Ngọc Trạch thoạt nhìn còn gầy hơn vẻ bề ngoài, cánh tay như gập lại là có thể bẻ gãy, hắn nhẫn nại cẩn thận mặc áo cho y.
Chờ Nick giúp y chuẩn bị xong thì Lục cũng đã kết thúc cuộc gọi đi vào. Thấy Nick đã giúp Tống Ngọc Trạch mặc áo vào, cậu ta cảm kích nhìn Nick một cái.
"Đi thôi, chuẩn bị xong rồi. Có thể đi không? Không được thì tôi cõng cậu."
Chú của Lục an bài cho bọn họ một chiếc trực thăng tư nhân, cơ hồ Tống Ngọc Trạch vừa lên thì đã nôn, não chấn động còn đi trực thăng, thiếu chút nữa tra tấn nửa cái mạng của y.
Tống Ngọc Trạch không thoải mái một lần thì tâm của Lục cũng như bị siết lấy một lần.
Lục ấn Tống Ngọc Trạch vào trong ngực mình, để y dựa vào thoải mái một chút. Trong lòng cậu ta cũng không dễ chịu gì, chỉ sờ tóc Tống Ngọc Trạch, ôn nhu nói: "Không sao, Tiểu Trạch, đừng sợ, không sao."
Lục rất muốn hỏi Tống Ngọc Trạch, có phải vì Tống Trấn, mạng của mình y cũng có thể bỏ hay không.
Mắt cậu ta hơi hồng, nhỏ giọng nói: "Cậu phát sốt...Còn đang bệnh..." Cậu ta nói không được nữa, bởi vì cậu ta biết Tống Ngọc Trạch hiện tại không nghe thấy, chỉ sợ dù là lời cậu ta nói cũng nghe không thấy.
Yết hầu của cậu ta nghẹn ngào, một lần lại một lần trấn an Tống Ngọc Trạch, hy vọng y có thể dễ chịu một ít.
Dọc đường đi, sắc mặt Tống Ngọc Trạch ngoại trừ tái nhợt bên ngoài thì cũng không nói một câu, cũng chẳng nhìn ra cảm xúc gì, chỉ có hai tay vẫn luôn nắm thật chặt.
Lục biết y rất sợ hãi.
Khi đến trang viên, phạm vi mấy dặm đều là một bầu không khí trầm trọng, nơi nơi đều là những người cầm súng mặc tây trang đen đứng canh giữ, Thạch Miểu cũng đang đứng trước cửa hút thuốc, trên mặt đất đều là tàn thuốc.
Vừa thấy Tống Ngọc Trạch, Thạch Miểu bóp tắt điếu thuốc, bước qua kéo Tống Ngọc Trạch nói: "Đi theo chú."
Lục cau mày đè Thạch Miểu lại: "Thân thể cậu ấy không khỏe, đi chậm một chút."
Thạch Miểu sửng sốt, bởi vì trong bóng đêm nên cũng không nhìn rõ sắc mặt của Tống Ngọc Trạch, chờ Lục nhắc nhở mới phát hiện tay Tống Ngọc Trạch đã ra đầy mồ hôi lạnh.
Tống Ngọc Trạch nói: "Tôi không có việc gì...Ông...Ông ấy sao rồi?"
Thạch Miểu nghe ra thanh âm bất an cùng với sợ hãi của y, trong lòng mềm nhũn, thả chậm bước chân nói: "Thiếu chút nữa bắn trúng ngay tim, viên đạn đã lấy ra nhưng hiện tại vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói...Nếu có thể qua được đêm nay thì không có việc gì...Con đừng sợ, Trấn ca nhất định sẽ không sao."
Lời Thạch Miểu nói cũng không khiến Tống Ngọc Trạch yên lòng, ngược lại lúc trước ôm theo may mắn bị đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ, dưới chân của y hơi lảo đảo mới có thể đứng vững.
Vào bên trong, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, một nhóm bác sĩ mặc áo blouse tụ lại trong sảnh lớn chờ tin tức.
Âm thanh của Thạch Miểu mỏi mệt vang lên: "Con trai của Trấn ca, để cậu ấy vào đi."
Bác sĩ trưởng thấy sắc mặt Tống Ngọc Trạch trắng bệch, nghĩ là y bị đả kích nên khổ sở, kêu người giúp y làm công tác khử trùng rồi đưa vào phòng Tống Trấn.
Trong phòng, thân thể Tống Trấn trần trụi yên tĩnh nằm trên giường, băng vải màu trắng quấn quanh ngực phập phồng với biên độ rất nhỏ, cơ hồ nhìn không thấy, nếu không phải trên mặt nạ thở oxy có khí trắng, thiếu chút nữa y đã cho rằng nằm trên giường là một người chết.
Ánh đèn ấm áp dào dạt càng khiến cho Tống Trấn nằm đó có vẻ lạnh như băng. Tống Ngọc Trạch cảm thấy tay của mình cũng trở nên lạnh lẽo, tay chân không cử động nổi. Nửa ngày sau, y mới cứng đờ bước về phía Tống Trấn.
Tống Ngọc Trạch đứng ở đó, rốt cuộc cũng thấy được khuôn mặt của Tống Trấn, đường nét vẫn lãnh ngạnh như cũ, nhưng một chút huyết sắc cũng chẳng thấy, không hề có sinh khí. Y chưa từng gặp qua Tống Trấn như vậy, thật xa lạ.
Tống Ngọc Trạch run rẩy vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tống Trấn, đột nhiên, nước mắt bắt đầu rơi như mưa.
Đau lòng, khó chịu, bi thương, tất cả cảm xúc che trời lấp đất vây lấy y, không khí cũng trở nên ngày càng loãng, đau đớn cùng với hít thở không thông quấn quanh, giống như dây đằng uốn lượn, mạnh mẽ lôi kéo lục phủ ngũ tạng của y.
Y nắm chặt tay Tống Trấn không buông, thân thể bắt đầu run rẩy, nước mắt chảy trên mặt nóng rát, yết hầu lại như bị tắc nghẹn, chẳng thể phát ra được một chút âm thanh.
Không có gì báo trước, y nghĩ, vì sao lại biến thành thế này.
Cái chết là việc có thể khiến người sợ hãi như thế sao? Lúc y chết cũng chưa từng sợ như vậy, nhưng bây giờ y lại thật sự rất sợ, y sợ Tống Trấn sẽ nằm mãi như vậy không bao giờ đứng lên, sợ Tống Trấn sẽ vứt bỏ không cần mình nữa.
Thân thể không chịu khống chế, đau đớn ngày một tăng dần, nặng nề chèn ép trái tim, rút đi một chút dưỡng khí cuối cùng trong lòng ngực của y.
Tống Ngọc Trạch chậm rãi ngồi xuống, bàn tay nắm lấy tay Tống Trấn cũng buông ra, trước mắt dần tối đen.