Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 74




---•---
"Tống Trấn! Ông đừng đùa nữa." Tống Ngọc Trạch bắt lấy cánh tay của hắn, cắn răng nhẹ giọng kêu lên. Có thể nói khi nào y kêu tên Tống Trấn thì khi đó y đã thật sự nổi giận, nhưng khuôn mặt đỏ bừng lại mang theo vẻ khẩn cầu, mềm mại mà kêu tên hắn, ngược lại lọt vào trong mắt Tống Trấn càng khiến hắn không kiềm được, quyết tâm phải làm y ở chỗ này.
Cánh tay hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tống Ngọc Trạch, hai tay vừa cởi thắt lưng của y, vừa dán vào bên tai y thấp giọng nói: "Đừng sợ, nhỏ giọng một chút, người khác sẽ không phát hiện."
Âm thanh nói chuyện của hắn đã hơi khàn, hô hấp nóng rực phả vào cổ Tống Ngọc Trạch càng khiến y rõ ràng Tống Trấn đang nghiêm túc.
Y theo bản năng đưa mắt nhìn mấy hàng ghế có người ngồi phía trước, cảm thấy thẹn vô cùng, đè tay Tống Trấn lại không cho hắn cởi nữa, hai người cứ thế mà giằng co.
Tống Trấn thấy sắc mặt y đỏ bừng thì biết là y thật sự thẹn thùng cùng với không muốn. Tuy rằng đau lòng nhưng nghĩ đến cảm giác kích thích của việc này lại khiến cho phía dưới của hắn cứng rắn vô cùng. Vốn dĩ trong xương cốt của hắn đã có khuynh hướng bạo ngược, Tống Ngọc Trạch càng không muốn thì hắn lại càng hưng phấn. Hắn cũng biết, nếu hôm nay nhẹ giọng với y sợ là không thể thực hiện được, hắn cầm tay Tống Ngọc Trạch, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve, rồi mới dùng ngữ khí mang theo uy hiếp nói: "Nếu không muốn để người khác nhìn ta làm con thì tốt nhất đừng phản kháng, dù gì ta cũng chẳng sao cả, còn con?"
Cả người Tống Ngọc Trạch cứng đờ, trong lòng rõ ràng là Tống Trấn đang nghiêm túc, người này tùy ý như vậy, căn bản sẽ không quan tâm đến ánh mắt của người khác, trói buộc đạo đức với hắn mà nói chỉ là mây bay. Nếu y phản ứng quá lớn, chỉ sợ thật sự sẽ khiến cho mọi người ở đây chú ý. Trong lòng y không khỏi ủ rũ, cắn môi dưới, tầm mắt hạ xuống ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực rộng lớn của Tống Trấn, không cử động nữa.
Tống Trấn vừa lòng cong khóe miệng, hôn xuống vành tai Tống Ngọc Trạch, nỉ non nói: "Bảo bối thật ngoan, ba ba sẽ thưởng cho con, chút nữa chơi con đến khóc được không?"
Mặt Tống Ngọc Trạch càng đỏ hơn, lông mi đậm màu run rẩy, thì thầm: "Làm thì làm đi, vô nghĩa nhiều như vậy..."
Tống Trấn thấy bộ dáng này của y đáng yêu vạn phần, trong lòng thích không chịu được, đưa tay xoay mặt y qua hôn xuống, tay còn lại cũng vói vào quần trong, trực tiếp cầm lấy tiểu Tống Ngọc đã hơi ngẩng đầu.
"Ô..." Tống Ngọc Trạch đưa tay đẩy Tống Trấn, muốn xoay mặt về, thật sự không nhìn những người khác thì y không thể yên lòng, nghĩ đến lỡ như bị ai thấy được, chắc y sẽ xấu hổ chết mất.
Rõ ràng biết đây là bịt tai trộm chuông nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi, càng muốn tự mình nhìn mới có thể yên tâm.
Tống Trấn biết rõ chút tâm tư này của y, cũng không gây khó dễ, chỉ hôn một chút rồi buông ra, chuyên chú hầu hạ vật nhỏ của Tống Ngọc Trạch.
Tay hắn vừa lớn lại ấm, còn hơi thô ráp, cực kỳ có kỹ xảo mà âu yếm tiểu Tống Ngọc, thỉnh thoảng còn chơi xấu ma xát qua phần lỗ nhỏ trên đỉnh, làm cho Tống Ngọc Trạch từng đợt run rẩy.
Tay Tống Trấn tiến vào trong áo của y, vuốt ve vòng eo tinh tế, phần bụng bằng phẳng, đầu vú mẫn cảm.
Tống Ngọc Trạch khó nhịn, hơi ngửa đầu tựa vào vai hắn, cần cổ trắng nõn tạo thành một độ cung hoàn mỹ, Tống Trấn vùi đầu vào cổ y, một đường đi xuống dùng đầu lưỡi khiêu khích, hai người cùng triền miên với nhau, sắc tình vô cùng.
Trong không khí tràn ngập hương vị hormone hòa với hơi thở ngọt ngấy.
Tống Ngọc Trạch bị hắn vuốt, sờ, liếm, khiến cả người y như muốn chảy thành nước, hơi thở gấp mà dựa vào Tống Trấn, hai tay vô lực nắm lấy hai bên ghế.
Vừa rồi còn có thể cảnh giác quan sát động tĩnh phía trước, hiện tại chỉ có thể nâng cằm, híp mắt khó nhịn mà rên rỉ.
Y có cảm giác hơi choáng váng, dường như trước mắt đều bị hơi nước che khuất, mỗi một tế bào toàn thân trên dưới bị tình dục nhuộm đẫm, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, gợi cảm đi qua cổ, bị Tống Trấn dùng đầu lưỡi cuốn vào trong khoang miệng.
Tầm mắt mê mang, nhưng y vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy mấy người phía trước vẫn chưa phát hiện ra hành vi bí ẩn của bọn họ, chính vì biết chưa bị phát hiện nên ngọn lửa tình dục trong lòng Tống Ngọc Trạch càng bừng cháy, loại cảnh tượng kích thích này thật sự sẽ khiến người đạt được khoái cảm gấp đôi, dù sao y cũng chịu không nổi rồi, thậm chí không tự chủ mà phát ra vài tiếng hừ nhẹ như mèo con.
Bộ dáng hiện tại của y dâm mĩ vô cùng, hai chân mở rộng ngồi trên đùi Tống Trấn, áo trên người bị Tống Trấn chà đạp lung tung rối loạn, quần phía dưới nửa cởi, lộ ra hai đùi trắng nõn.
Giữa đầu mày tinh xảo của y nhiễm tình dục đỏ ửng, đôi môi khẽ nhếch, vì cảm thấy thẹn mà biểu tình như muốn khóc nấc lên, khác hẳn với hình tượng thanh lãnh ngày thường, dường như còn mang theo hơi nước đọng trên mi mắt. 
Tống Trấn nhìn dáng vẻ này của y, ánh mắt ám trầm, bên trong tràn đầy si mê, phía dưới cứng không chịu được, đè nặng giọng nói: "Chẳng phải Tiểu Trạch nói không muốn sao, hiện tại bày ra bộ dáng thiếu thao như thế, kỳ thật Tiểu Trạch rất hy vọng ta ở trước mặt mọi người chơi con đúng không?"
Tống Ngọc Trạch bị hắn nói mà cảm thấy thẹn vô cùng, muốn phản bác nhưng lại không biết phải đáp trả như thế nào, đành thẹn quá thành giận mà đánh hắn một phen, nhỏ giọng nói: "Không cho nói nữa."
Tống Trấn thích nhất là dùng ngôn ngữ thô tục kích thích y, nhìn phía dưới của Tiểu Trạch vì ảnh hưởng của hắn mà vừa hồng vừa đỏ, động tình trầm luân, hắn liền có cảm giác sung sướng khi nhiễm bẩn một vật thuần khiết. Ở trong lòng hắn, Tống Ngọc Trạch rất sạch sẽ, quá mức sạch sẽ, ngược lại khiến hắn càng muốn hung hăng chơi y, làm dơ y.
Hắn cố ý dùng âm thanh khàn khàn tiếp tục nói: "Như thế nào, Tiểu Trạch thẹn rồi? Làm sao bây giờ, phía dưới của ta đã căng cứng không chịu được, rất muốn thao con, Tiểu Trạch con giúp ta..."
Tống Ngọc Trạch không thể nào chống cự lại khi Tống Trấn dùng giọng nói trầm thấp này câu dẫn mình, cảm nhận được vật nóng phía dưới chạm vào cánh mông, nơi đó tối qua được Tống Trấn yêu thương dường như đang phân bố ra một ít dịch tràng, y có chút không chịu được mà khép chân lại, trên mặt là đỏ ửng càng đậm.
Y không hiểu được rốt cuộc mình bị làm sao, chỉ cần đến tay của Tống Trấn là thân thể lại càng trở nên dâm đãng. Bản thân mình nhất định là điên rồi, bởi vì y không cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại bởi vì đối phương là Tống Trấn mà cam tâm tình nguyện cùng hắn điên cuồng.
Tim y đập rất nhanh, phía dưới cũng không tự chủ được bắn ra.
Tống Trấn dùng bàn tay bao lấy tinh dịch của Tống Ngọc Trạch, cởi quần lót y ra, gấp không chờ nổi mà đưa ngón tay dính đầy tinh dịch vào để khuếch trương. 
"A..." Mông của Tống Ngọc Trạch bị nâng lên, thân thể không tự chủ hướng về phía trước, hai tay vội vàng nắm lấy lưng ghế trước mắt, tùy ý để ngón tay Tống Trấn ra vào trong thân thể mình.
Tống Trấn nhìn cánh mông trắng nõn của y trong bóng tối, trên đó có mấy vết đỏ sậm do hắn lưu lại vào tối qua, lại thấy cái miệng nhỏ của Tống Ngọc Trạch gắt gao cắn chặt tay mình, khiến cho gáy hắn cũng cảm thấy nhói đau.
Hắn qua loa khuếch trương vài cái, cởi quần xuống, đem đồ vật thô to đã sớm ngẩng đầu chậm rãi chôn vào.
Cũng may bởi vì Tống Ngọc Trạch dang chân nên trong cơ thể tự động phân bố dịch tràng, lúc hắn tiến vào cũng không gian nan, rất nhanh đã vùi hết đồ vật của mình vào trong cơ thể Tống Ngọc Trạch.
"A..." Bởi vì tư thế ngồi mà tiến vào quá sâu, Tống Ngọc Trạch nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, sau khi phản ứng lại thì vội vàng dùng tay che miệng, theo từng cái va chạm mạnh mẽ của Tống Trấn mà nửa người trên dựa vào lưng ghế phía trước nhẹ nhàng lay động, dù cánh tay đã liều mạng che miệng nhưng vẫn tràn ra từng tiếng nức nở.
Tống Trấn nhìn bộ dạng ẩn nhẫn sợ bị người khác phát hiện của y, ánh mắt càng thêm thâm thúy, đè nặng vòng eo mãnh khảnh của y, liều mạng đâm mạnh vào bên trong.
Tống Ngọc Trạch bị hắn làm cho tay chân nhũn ra, lại không dám lớn tiếng rên rỉ, cảm thấy hoảng hốt trước hết thảy mọi thứ xung quanh. 
Hoàn cảnh thiếu ánh sáng, âm thanh của phim ảnh, phảng phất như trời đất quay cuồng, chỉ dư lại nhịp tim của hai người cùng với dục vọng.
Quả nhiên rất kích thích, Tống Ngọc Trạch bởi vì khẩn trương mà miệng nhỏ phía dưới lúc đóng lúc mở, tự động co rút, gắt gao cắn lấy côn thịt Tống Trấn, sướng đến đầu mày của hắn cũng nhăn lại, cánh tay siết lấy vòng eo Tống Ngọc Trạch ngày càng chặt, dường như muốn bóp gãy nó.
Mắt thấy động tác của Tống Trấn ngày càng thô bạo, đến ghế dựa cũng phát ra từng tiếng trầm đục, nguyên bản Tống Ngọc Trạch đang híp mắt lại cũng đột nhiên trợn to, cầm lấy tay Tống Trấn, mang theo tiếng khóc run giọng nói: "Không muốn...Chậm...Chậm một chút, sẽ...Sẽ bị phát hiện, a..."
Tống Trấn nhìn y như vậy, thiếu chút nữa nhịn không được bắn ra, hô hấp càng gấp gáp, ấn eo của y cố định một chỗ, vật thô to vẫn gắt gao chôn sâu vào bên trong.
Hắn ôm chặt y trong ngực, tiến đến bên tai hỏi: "Tiểu Trạch sợ sao? Sợ người khác nhìn thấy dáng vẻ con dâm đãng dạng chân bị ta chơi?" 
Tống Ngọc Trạch bị hắn làm đến tay chân mềm nhũn đầu óc thì trống rỗng, nghe hắn nói câu này cũng không kịp phản ứng, loại kích thích quá mức này làm y chịu không nổi, trái tim cũng khó có thể chấp nhận, lúc này lại nghe Tống Trấn nói: "Tiểu Trạch, nếu sợ bị phát hiện thì xoay mặt lại đối diện với ta, ta sẽ không để cho người khác nhìn thấy con."
Tống Ngọc Trạch thật sự động tâm tư, lập tức xoay người, đối mặt với Tống Trấn, đôi mắt đen nhắm lại, vùi đầu vào lòng ngực rộng lớn của hắn.
Quả nhiên, tư thế này khiến y an tâm hơn rất nhiều, tuy rằng hoàn cảnh không thay đổi, nhưng bị vây trong lòng ngực của Tống Trấn làm y có cảm giác như Tống Trấn tạo ra một thế giới riêng, vô luận có chuyện gì phát sinh hắn cũng có thể ngăn trở cho y.
Thấy Tống Ngọc Trạch như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn rúc vào ngực mình, Tống Trấn vừa lòng cực kỳ, hắn vuốt mái tóc thấm ướt mồ hôi của Tống Ngọc Trạch ra sau, sờ vành tai y, nói: "Bảo bối, tự mình nuốt côn thịt của ta vào."
"Ưm..." Tống Ngọc Trạch cong eo, hai tay bắt lấy cổ áo của Tống Trấn, chậm rãi ngồi xuống, ngậm nguyên cây côn thịt của Tống Trấn vào.
"A..." Tống Trấn cơ hồ vừa tiến vào đã gấp không chờ nổi mà ôm eo y cử động.
Bởi vì dựa vào lòng ngực của hắn mà Tống Ngọc Trạch cũng có can đảm mở miệng hơn, cơ hồ không chịu nổi nói: "Chậm...Chậm một chút, sâu...Sâu quá."
Tống Trấn chỉ khẽ cười một tiếng, nhéo cánh mông trắng nõn của y: "Không được, vừa rồi ta thấy có người muốn về, chúng ta phải nhanh lên, bằng không sẽ bị phát hiện."
Tống Ngọc Trạch cả kinh, hai tay cầm cổ áo của hắn buộc chặt, khẩn trương hỏi: "Thật sao?"
Tim y lại bắt đầu đập nhanh, vì khẩn trương mà khiến cho vách tiểu huyệt phía dưới tự động mấp máy, Tống Trấn kêu lên một tiếng, ôm eo y đâm mạnh vài cái, đưa đồ vật của mình càng tiến sâu vào bên trong.
Tống Trấn cười cười, cắn vành tai y: "Đương nhiên là gạt con rồi."
Tống Ngọc Trạch tức giận cắn một cái bên cổ Tống Trấn, lại nghĩ tuy Tống Trấn lừa mình, nhưng cũng không phải là không khả năng này. Dù sao hai người bọn họ đã không biết xấu hổ như vậy, chi bằng nghĩ biện pháp để Tống Trấn làm cho xong, cũng không cần thấp thỏm lo lắng nữa. 
Y đỡ đầu vai Tống Trấn, tự mình chậm rãi nâng mông lên, rồi mới hạ vòng eo xuống chủ động nuốt côn thịt của Tống Trấn vào, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ mê người.
Tống Trấn không nghĩ rằng Tống Ngọc Trạch lại chủ động như thế, hắn nhướng mày, mừng thầm.
Hắn thật sự bất động, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, thậm chí trong mắt còn mang theo một tia ý cười nghiền ngẫm, thật sâu mà nhìn Tống Ngọc Trạch, tùy ý y tự mình chậm rãi lên xuống vòng eo.
Tống Ngọc Trạch làm một hồi thì chẳng còn sức lực, thấy bộ dáng này của Tống Trấn, mày lập tức nhăn lại, biểu tình ủy khuất cực kỳ, thoạt nhìn thập phần câu dẫn.
Thật ra trong lòng Tống Trấn đã không nhịn nổi, thấy khi dễ y đủ rồi cũng muốn nhanh chóng làm thêm vài lần rồi tha cho y.
Đang tính giơ tay ôm lấy eo y thì lại nghe thấy Tống Ngọc Trạch đột nhiên ở bên tai mình mang theo âm thanh câu dẫn, thở dốc nói: "Tôi không làm cho ông thoải mái sao, ông...Ưm...Không muốn thao tôi sao... A..."
Tâm Tống Trấn run lên, ôm eo Tống Ngọc Trạch hung hăng đâm mấy chục cái, rồi mới bắn toàn bộ vào trong cơ thể y