Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 70




---•---
Thẩm Việt ngồi trong góc, tay chống cằm buồn chán lắc nhẹ ly rượu, suy nghĩ cũng tản mạn theo ánh rượu huyết sắc.
Đèn treo thủy tinh màu lam trên đỉnh đầu tản ra ánh sáng ôn hòa, kết hợp với khúc dương cầm ưu nhã khiến toàn bộ đại sảnh được phủ trong sự tráng lệ huy hoàng.
Nữ nhân trang điểm tinh xảo cùng các nam nhân ăn mặc thân sĩ cầm ly rượu trong tay nói cười hàn huyên với nhau.
Hình ảnh rất là hài hòa, ngoại trừ Thẩm Việt đang ngồi trong một góc hẻo lánh không người chú ý.
Lúc này, một nam nhân mặc tây trang được cắt may vừa người đi tới, tuy diện mạo bình thường nhưng dáng người đĩnh bạt, ôn tồn lễ độ. Đúng là Cố Thăng dẫn Thẩm Việt đến bữa tiệc này.
"Tiểu Việt, đi thôi, giới thiệu với em một chút về đạo diễn Hàn." Gã bước qua, ghé vào tai Thẩm Việt nhẹ giọng nói, vì dựa vào gần mà càng có vẻ thân mật.
Thẩm Việt cười đứng lên, không dấu vết đến lùi một bước: "Cảm ơn Cố tổng."
Hôm nay Thẩm Việt mặc một thân tây trang trắng, ít nam nhân nào hợp với màu trắng, nhưng thật sự Thẩm Việt lớn lên tinh xảo xinh đẹp, tỉ lệ dáng người cũng tốt, đặc biệt là vòng eo tinh tế, dù mặc quần áo nào cũng đều có hương vị.
Trong mắt Cố Thăng đều là yêu thích, gã duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo Thẩm Việt, dẫn cậu ta đi đến phía trước.
Thẩm Việt cảm giác cánh tay đang ôm bên hông khiến mình rất khó chịu, trên mặt lại không có biểu tình gì, theo Cố Thăng đến trước mặt một nhóm đạo diễn đang nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Cố Thăng đi qua, mấy người lập tức tươi cười chào hỏi nhau.
Trong nhóm đạo diễn ở đây cũng có một số người rất nổi danh, đặc biệt là đạo diễn Hàn, tuy tuổi còn trẻ nhưng rất có tiếng trong nước, thậm chí còn nhận được nhiều giải thưởng quốc tế.
Cố Thăng giới thiệu Thẩm Việt cho bọn họ, mọi người đều lộ ra biểu tình hiểu rõ, nói là chắc chắn sẽ chiếu cố nhiều hơn.
Thậm chí đạo diễn Hàn còn trực tiếp cho cậu ta một vai trong bộ phim mới của mình, kêu cậu ta ngày hôm sau đi thử kính, kỳ thật thử kính chỉ để cho người ngoài xem, trên cơ bản vai này đã định sẵn là của Thẩm Việt.
Trên mặt Thẩm Việt mang theo tươi cười nhàn nhạt, không nhìn thấy có bao nhiêu vui vẻ, thậm chí trong lòng còn buồn rầu.
Tuy nói tiến vào giới giải trí phải có chỗ dựa mới tồn tại được lâu dài nhưng tâm lý của Thẩm Việt không thể nào chấp nhận được. Nói cậu ta bảo thủ cũng được, thanh cao cũng chẳng sao. Cậu ta cảm thấy nếu hai người yêu nhau thì mới có thể làm những chuyện thân mật như vậy. Còn giống như loại giao dịch quyền sắc này, cậu ta vẫn luôn không thích.
Chẳng nghĩ tới trước kia còn trào phúng người khác, hiện tại chính mình cũng không thể tránh khỏi bước vào vũng nước đục này.
Đi theo Cố Thăng một hồi, cậu ta nói mệt mỏi, muốn qua một bên nghỉ ngơi.
Chọn một góc ngồi xuống, Thẩm Việt nới lỏng cà vạt, uống ngụm rượu, rũ mắt che lại mệt mỏi bên trong.
Chỉ chốc lát sau dường như Cố Thăng cũng hơi mệt, gã đi đến ngồi xuống cạnh Thẩm Việt cùng cậu nói chuyện phiếm, nắm lấy bàn tay của Thẩm Việt nhẹ nhàng vuốt ve.
Thẩm Việt rút tay về, câu được câu không cùng gã trò chuyện, Cố Thăng cũng không tức giận, gã thích chính là cá tính như một chú mèo của Thẩm Việt, vừa lạnh vừa nóng, xòe ra bộ móng vuốt, lớn lên xinh đẹp, chơi được mới có cảm giác thành tựu.
Lúc này lại có một người bước vào, hơn nữa còn là khi vừa mới xong phần dạo đầu của khúc dương cầm, chờ thấy rõ người tới, toàn bộ người có mặt trong đại sảnh lập tức yên tĩnh.
Đó là một nam nhân rất cao, ngũ quan xuất sắc. Cho dù mặc trên người bộ tây trang màu xám bạc không chút cẩu thả nhưng lại toát lên vẻ bất cần, mặt vô biểu tình lộ ra sự lãnh ngạo, không cách nào khiến người chán ghét, tựa hồ nên như thế.
Sau khi Trương Thanh Dữ bước vào, chủ nhân của buổi yến tiệc cùng một ít người có danh dự lập tức vây quanh, trên mặt như có như không mang theo biểu tình lấy lòng.
Thẩm Việt nhìn Trương Thanh Dữ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, tim đập hỗn loạn.
Nhất kiến chung tình.
Thẩm Việt cảm thấy thật buồn cười, ngay lúc này cậu ta còn nhất kiến chung tình.
"Anh ta là ai?" Thẩm Việt hỏi Cố Thăng.
Đại khái tầm mắt mọi người đều tập trung vào Trương Thanh Dữ, Cố Thăng biết Thẩm Việt hỏi chính là Trương Thanh Dữ, liền nói: "Ngay cả hắn em cũng không biết? Đây là người cả thủ đô này đều muốn nịnh bợ. XXX, biết chứ. Con của ông ta."
Thẩm Việt ngẩn ra, XXX là người mà trong nước ai cũng biết, cảm xúc nhảy nhót vừa mới dâng lên lại lập tức chìm đến đáy cốc, ước chừng do không cam lòng, cậu ta thấp giọng nói: "Nhưng XXX họ Viên, anh ta lại là họ Trương."
Cố Thăng cười một tiếng, nói: "Hắn theo họ của mẹ, vợ trước XXX, bà ta chính là hội trưởng của thương hội tại thành phố Kỳ Dục, nhưng xác thật hắn là con trai của XXX, em nói xem, hắn vừa có gia thế lại vừa có tiền, mọi người có thể không nịnh bợ sao?"
Thẩm Việt đáp một tiếng, nhìn Trương Thanh Dữ trong đại sảnh được mọi người vây quanh, trong lòng sinh ra hụt hẫng. Trách không được lại cao cao tại thượng, không coi ai ra gì như thế, nên như vậy mà.
Thẩm Việt thu hồi tầm mắt không nhìn nữa, người không nên thích, sớm chặt đứt ý niệm. Lại nói hiện tại bản thân rơi vào tình trạng như thế còn có tư cách để thích sao?
Trương Thanh Dữ chỉ đứng đó chốc lát rồi lập tức rời đi, lưu lại một đám người vẫn đang thảo luận về vị thiên chi kiều tử này.
Ánh mắt Thẩm Việt vẫn luôn dao động trên người Trương Thanh Dữ, Cố Thăng nói gì cậu ta cũng không nghe lọt.
Cậu ta từng một lần gặp qua ảnh đế, lớn lên rất tuấn tú, khí độ phi phàm, mà so ra vẫn kém Trương Thanh Dữ, tuy khí chất hai người bất đồng nhưng Trương Thanh Dữ càng khiến người khó quên hơn.
Cố Thăng thấy Thẩm Việt thất thần, trò chuyện với cậu ta một chút lại nhìn thời gian: "Tiểu Việt, sắc trời không còn sớm nữa chúng ta về trước thôi."
Thẩm Việt sửng sốt, không nói gì, đứng lên theo Cố Thăng ra ngoài.
Dường như mùa hè qua rất nhanh, bởi vì đêm nay có hơi lạnh, thấy Cố Thăng ở trong xe nhìn mình, Thẩm Việt rùng mình ngồi xuống.
Xe dừng lại trước một khách sạn xa hoa.
Tay Thẩm Việt siết chặt, thân thể đều cứng đờ. Cố Thăng tốt tính mà không thúc giục cậu ta xuống xe, chỉ thân sĩ đứng chờ bên ngoài, vươn tay ra hướng về Thẩm Việt, lẳng lặng chờ đợi.
Nửa ngày sau Thẩm Việt mới vươn tay cầm tay Cố Thăng, Cố Thăng cười cười, kéo cậu ta vào khách sạn.
"Tôi tắm trước, em ngồi đi."
Thẩm Việt nhìn Cố Thăng bước vào phòng tắm, trong lòng ngày càng khẩn trương, cảm xúc chán ghét cũng ngày càng nghiêm trọng, cậu ta đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm ngũ quang thập sắc bên ngoài.
Đưa tay chạm vào mặt kính cửa sổ, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu ta tự nói với chính mình, Thẩm Việt, nhịn một chút, mộng tưởng của mày có thể thành sự thật. Đánh bại số phận chưa bao giờ là mộng tưởng, mà là hiện thực.
Nhưng khi thấy Cố Thăng mặc áo tắm đi ra, Thẩm Việt đã bắt đầu muốn chạy.
Cố Thăng nói: "Tôi tắm xong rồi, em cũng vào tắm đi."
Thẩm Việt gật đầu, cứng đờ bước vào phòng tắm, mở vòi sen.
Thời gian cậu ta tắm rất lâu. Thẩm Việt thiếu chút nữa không muốn ra.
Cố Thăng cầm ly rượu trong tay đi đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ vài cái: "Tiểu Việt, tắm lâu như thế, em không sao chứ."
Lúc này Thẩm Việt mới hồi phục tinh thần, đáp lại một tiếng, đành phải mặc áo tắm ra ngoài.
Cố Thăng nhìn thấy Thẩm Việt, trong mắt hiện lên kinh diễm.
Thẩm Việt mặc một chiếc áo tắm rộng rãi, xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo đỏ ửng do ngâm nước lâu. Dây áo bên hông được buộc chặt khiến vòng eo có vẻ tinh tế, phía dưới là hai chân thon dài thẳng tắp.
Thoạt nhìn thật mỹ vị.
Ánh mắt Cố Thăng tối sầm lại, đứng dậy, đi qua ôm lấy Thẩm Việt, lập tức hôn lên cần cổ mảnh khảnh của cậu ta, tay cũng vói vào trong áo tắm vuốt ve qua lại.
Thẩm Việt bị gã ôm vào trong lòng, cơ hồ như muốn tan vỡ, đầu lưỡi Cố Thăng liếm cắn nơi cổ, xương quai xanh, ngực khiến cậu ta chỉ cảm thấy ghê tởm khó chịu.
Cậu ta hơi ngưỡng ra sau, cả người run rẩy nhắm mắt lại, không biết lấy dũng khí từ đâu mà đột nhiên đẩy Cố Thăng ra.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Cố Thăng, Thẩm Việt nói: "Thật xin lỗi, Cố tổng, tôi không được, ngài tìm người khác đi." Sau đó lập tức muốn rời đi.
Cố Thăng nhíu mày, giữ chặt cậu ta, âm thanh vững vàng nói: "Em có ý gì?" Bên ngoài thoạt nhìn vẫn ôn tồn lễ độ nhưng lại dùng lực rất lớn, đau đến mặt Thẩm Việt biến sắc.
Thẩm Việt lạnh lùng kéo tay gã ra: "Ý tứ chính là ông đây không muốn bán."
"Thẩm Việt, nếu hôm nay em dám rời khỏi phòng này, tin hay không về sao khỏi cần lăn lộn trong giới giải trí." Cố Thăng tức giận uy hiếp, vẻ mặt của gã không còn ôn hòa như vừa rồi, thậm chí có phần khủng bố.
Thẩm Việt nói: "Tùy ngài."
"Đệch." Thịt đến miệng lại không ăn được, Cố Thăng cũng chẳng hiền lành như vẻ bề ngoài, gã bước qua bóp lấy cổ của Thẩm Việt, quăng ngã cậu ta trên giường, cả người đè lên: "Hôm nay không muốn làm cũng phải làm."
Đừng nhìn Thẩm Việt lớn lên gầy yếu, lúc đánh người rất tàn nhẫn, bọn họ lao vào quần ẩu, chỉ chốc lát sau ai cũng không được tốt.
Sự tàn nhẫn của Thẩm việt cũng làm Cố Thăng thấy hoảng sợ, nhưng dục vọng trong lòng lại càng sâu hơn, hôm nay càng muốn thu phục cậu ta.
Vừa lúc Trương Thanh Dữ có việc gần đó, vì đã trễ nên ở lại khách sạn này. Đây là sản nghiệp của nhà hắn nên tầng cao nhất của toàn bộ khách sạn chỉ có một mình hắn ở.
Vừa mới bước vào đại sảnh đã thấy một thiếu niên mặc áo tắm bị vài người đè đánh trên mặt đất.
Hắn vốn dĩ muốn làm lơ, nhưng vừa liếc mắt nhìn thì dừng lại.
Người bị đánh này chính là thanh niên lúc trước đi chung với Tống Ngọc Trạch.
"Dừng tay." Trương Thanh Dữ đi qua, nhíu mày nói.
Mấy người mặc tây trang đen lập tức ngừng lại, quy củ đứng sang một bên, trên mặt mang theo vẻ cung kính.
"Chuyện này là sao?" Trương Thanh Dữ nhìn thoáng qua Thẩm Việt cả người đầy vết thương, nhàn nhạt hỏi.
"Thiếu gia, là thế này, Cố tổng nói người này trộm đồ vật của ngài ấy, đang muốn trốn thoát nên kêu chúng tôi bắt lại."
Thẩm Việt nghe thấy tiếng của Trương Thanh Dữ thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, sau đó lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi không có trộm đồ."
Lúc này Cố Thăng đã thay quần áo, bước vào đại sảnh. Gã nhìn thấy Trương Thanh Dữ thì ngẩn người, lập tức cung kính cười với hắn: "Trương thiếu."
Dường như Trương Thanh Dữ không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng hỏi: "Cậu ta trộm đồ?"
Cố Thăng cười nói: "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm."
Trương Thanh Dữ thấy ánh mắt Cố Thăng nhìn Thẩm Việt thì đã hiểu rõ, hắn ừ một tiếng: "Nếu đã không trộm thì người này tôi mang đi, không có ý kiến chứ."
Cố Thăng không nói, gã chẳng biết tại sao Trương Thanh Dữ lại muốn xen vào chuyện này, nhưng Trương Thanh Dữ đã lên tiếng gã cũng không dám đoạt người với hắn, đành phải trưng ra khuôn mặt tươi cười nhìn Trương Thanh Dữ mang Thẩm Việt đi.