Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 40




---•---
Danh sách dự thi Olympic Toán XX đã được dán ở bảng thông báo của trường.
Cao nhất ban 1 Tống Ngọc Trạch cao nhị ban 1 Cố Chi; Từ Dương, cao tam ban 1 Hạ Vũ Mông, cao tam ban 2 Bạch Phong.
Năm người dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các bạn học, ngồi lên xe.
Điều này thuyết minh bọn họ có thể bỏ hết chương trình học một tuần trong trường, nhưng với Tống Ngọc Trạch thuộc về loại học thần mà nói, học hay không thì có gì khác nhau sao?
Thời điểm Tống Ngọc Trạch lên xe, những người khác đều đã ngồi trước. Trừ bỏ một giáo viên đi theo, còn có hai nam hai nữ.
Từ Dương cùng Hạ Vũ Mông lớn lên tương đối bình thường, nhìn qua cũng rất dễ ở chung, hai người đang cùng nhau nhẹ giọng trò chuyện.
Bạch Phong và Cố Chi ngồi đơn độc ở vị trí hai bên cửa sổ, bọn họ đều đang nhìn ra ngoài, không có bất luận ý muốn nào cùng những người khác nói chuyện.
Thấy Tống Ngọc Trạch lên xe, khuôn mặt trầm tĩnh của Cố Chi xuất hiện một mạt tươi cười nhợt nhạt, Tống Ngọc Trạch đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Nháy mắt, trong xe yên tĩnh, mọi người đều dời ánh mắt qua nhìn bọn họ, rốt cuộc tai tiếng giữa hai người ở trường đã bị bàn tán đến ngất trời, học sinh thành tích tốt nhưng cũng chẳng đại biểu cho việc bọn họ không biết nhiều chuyện.
Cố Chi nhẹ giọng hỏi Tống Ngọc Trạch: "Sao cậu lại không đi làm nữa?"
Tống Ngọc Trạch nói: "Hiện tại không cần."
"Ừm." Cố Chi cũng không hỏi, bất quá có chút mất mát. Bởi vì Tống Ngọc Trạch không đi làm, hai người tựa hồ không có gì giao thoa, thật khó mới tìm được một người bạn.
Tống Ngọc Trạch nhìn ra cô mất mát, nói: "Nếu cậu có chuyện gì, hai ngày nghỉ có thể hẹn tôi, cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."
Cố Chi gật đầu, hai người cũng không nói chuyện nữa, đều dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy người muốn nhiều chuyện đều thực thất vọng.
Ngồi hơn một giờ mới tới sân bay, giáo viên mang đội dẫn mấy người lên máy bay, bay ba tiếng mới tới thủ đô.
Thời điểm đến thủ đô đã là 5 giờ chiều.
Giáo viên đi theo là một nam nhân trung niên, Trần Hạo, tổ trưởng tổ toán học của cao tam, lớn lên có chút béo, nhìn qua rất hòa ái. Trước tiên hắn mang theo mọi người đến khách sạn đã đặt trước.
Mấy người dọc theo đường đi cũng đồng thời tham quan thủ đô, thành phố Kỳ Dục là khu kinh tế phát triển, so với nó thời thượng, tinh xảo, thanh sắc phù hoa thì kiến trúc, phong tục ở thủ đô lại cổ xưa, chất phác khiến cho người ta cảm nhận được một loại văn hóa nồng hậu.
So với thành phố Kỳ Dục, Tống Ngọc Trạch tương đối thích thủ đô, y nghĩ đến đại học có thể tới thủ đô thì cũng đối với thành thị này sinh ra một loại hảo cảm.
Cao trung Kỳ Dục, từ kiến trúc đến phương tiện đều xa hoa, có thể thấy được thực lực kinh tế hùng hậu của trường. Lần này trường cấp cho bọn họ chỗ ở chính là khách sạn năm sao ngay trung tâm thủ đô.
Trần Hạo nói với bọn họ: "Ngày mai các em cứ ở khách sạn nghỉ ngơi trước một ngày, có thể tùy ý đi dạo gần phụ cận, nhưng không được đi quá xa. Sáng ngày mốt thầy sẽ thống nhất mang các em đến cao trung XX tham gia vòng thi thứ nhất, thi đấu tổng cộng tiến hành ba ngày, hai ngày còn lại là thời gian tự do, các em có thể tùy tiện đi chơi ở Bắc Kinh, ngày cuối tuần chúng ta trở về."
Mọi người sôi nổi gật đầu, đối với cuộc thi này thập phần coi trọng, nhìn lại cũng không có ai ra ngoài đi chơi.
Bản thân Tống Ngọc Trạch không phải người mê chơi, tuy rằng y không cần chuẩn bị cái gì nhưng cũng cầm một quyển sách ngồi trong phòng xem.
Y cùng Bạch Phong được phân đến một phòng, Bạch Phong nhìn qua không phải người lạnh lùng nhưng chẳng hiểu sao làm người ta cảm thấy không dễ ở chung, bọn họ cũng chưa nói câu nào, ngay cả lời chào hỏi cũng không.
Một hồi, Hạ Vũ Mông tới gõ cửa, nói với bọn: "Là thế này, chúng ta thương lượng một chút, có thể cùng nhau đọc sách được không, nếu gặp vấn đề không hiểu còn có thể trao đổi với nhau một chút." Đối mặt với hai soái ca, cô tựa hồ có chút ngại ngùng, trên mặt không được tự nhiên, thanh âm cũng nhỏ.
Bạch Phong cùng Tống Ngọc Trạch không có ý kiến, thế là năm người cùng nhau ngồi đọc sách ở đại sảnh trung ương.
"Tiểu Phong?" Đang lúc mấy người đọc sách, âm thanh của một người nam nhân trẻ tuổi vang lên.
Mấy người theo tiếng kêu nhìn qua, có đến ba nam nhân mặc tây trang thắt cà vạt đứng đó, ba người này đều rất tuấn mỹ soái khí, đặc biệt là người vừa chào hỏi với Bạch Phong, đẹp như người mẫu từ trong bìa tạp chí bước ra.
Hạ Vũ Mông kích động véo véo cánh tay của Từ Dương nói: "Là Bạch Sâm, trưởng nhóm của ban nhạc《Mê Thất Giả》, trời ạ, mấy người phía sau anh ta cũng là thành viên trong ban nhạc, thật đẹp trai.
•Mê Thất Giả: Người lầm lỡ.
Bạch Phong đi đến trước mặt Bạch Sâm, gọi một tiếng: "Anh họ."
Bạch Sâm: "Ừm, sao tới thủ đô cũng không nói một tiếng, anh đi đón cậu."
Bạch Phong không sao cả mà nói: "Tôi cùng đồng học tới tham gia Olympic Toán. Kêu anh làm gì."
Bạch Sâm tùy ý nhìn thoáng qua phía sau Bạch Phong, đột nhiên ngơ ngẩn. Anh ta chỉ chỉ Tống Ngọc Trạch hỏi: "Cậu ấy tên gì?"
Bạch Phong quay đầu nhìn lại, nói: "Tống Ngọc Trạch."
Tống Ngọc Trạch đang nghiêng đầu giảng đề cho Cố Chi, quang ảnh đan xen đem sườn mặt hoàn mỹ của y phác hoạ ra, rõ ràng không có biểu tình gì, đuôi mắt phượng hơi ngước lên cũng lộ ra một cổ lịch sự, tao nhã phong tình.
Như cảm giác có người đang xem mình, Tống Ngọc Trạch giương mắt nhìn về phía này.
Tâm Bạch Sâm không biết sao đột nhiên nhảy dựng, anh ta nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch thật lâu mới nói: "Thực thích hợp với vai chính trong MV của anh, vừa thấy cậu ấy, linh cảm của anh cũng dồn dập đổ tới."
Bạch Phong vô ngữ nói: "Tôi thấy cậu ấy một chút ý tứ làm minh tinh cũng không có. Anh đừng nhớ thương nữa."
Ngày hôm sau, mấy người bọn họ được Trần Hạo dẫn đến cao trung XX, ba người Tống Ngọc Trạch, Bạch Phong, Cố Chi thật khiến cho người chú mục, bởi vì ba người bọn họ lớn lên thật sự quá mức xuất sắc.
Thời điểm bắt đầu, Tống Ngọc Trạch nhìn xuống bài thi, cảm thấy tuy rằng là đề quốc gia nhưng cũng không quá khó, y dùng hơn nửa tiếng đã làm xong, còn dùng một ít tri thức về môn toán ở đại học, làm mấy giáo viên giám thị nhìn đến sững sờ.
Thi xong, kết quả sẽ có trong ngày, năm người đều thông qua.
Thời điểm ngày thi hôm sau, Từ Dương bị đánh rớt, cậu ta tỏ vẻ bài thi quá khó, cảm thấy mình bị rớt cũng là chuyện bình thường. Nhìn lại cũng chẳng có gì không vui, đã chạy ra ngoài đi chơi trước.
Khảo khí chỉ còn một ngày cuối cùng, sau khi có kết quả, Tống Ngọc Trạch cầm điểm tối đa, đạt giải nhất. Cố Chi, Bạch Phong đạt giải nhì, Hạ Vũ Mông đạt giải ba. Thành tích này ở trường cao trung của cả nước được xem như đã quá tuyệt rồi, đặc biệt là điểm số của Tống Ngọc Trạch, kinh diễm mọi người.
Hai ngày cuối cùng, Tống Ngọc Trạch không theo chân bọn họ đi chơi mà đến học viện y học A đại tham quan một ngày. Lại đến C đại tham quan một ngày.
So sánh một chút, cuối cùng quyết định chọn A đại.
Nghĩ đến về nhà phải đối mặt với Tống Trấn, ngồi trên máy bay sắc mặt y cũng xụ xuống.
Trần Hạo tỏ vẻ, vì sao đứa nhỏ này hốt được giải nhất còn rầu rĩ không vui như thế, hài tử hiện nay đều đang suy nghĩ cái gì? Còn nhớ rõ lúc trước hắn đạt được giải nhất đã mừng đến điên rồi.
Tống Ngọc Trạch vừa mới mở cửa đã bị mạnh mẽ áp chế ở trên tường. Hơi thở nam tính quen thuộc không hề dự liệu nghênh diện đánh tới, cơ hồ làm người không kịp phản ứng.
Túi đồ trong tay rớt trên mặt đất phát ra một tiếng vang.
Tống Trấn nâng cằm y, gấp đến không chờ nổi mà dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của y, cường ngạnh xâm nhập vào miệng y, tiến hành một trận liếm láp nghiền áp mưa rền gió dữ trong khoang miệng, cùng lưỡi y dây dưa ở bên nhau.
"Ô..." Tống Ngọc Trạch phản kháng không có hiệu quả, bị đè ở trên cửa hôn đến chân mềm, giơ tay tát Tống Trấn một cái.
Tống Trấn đè nặng y hôn một hồi, Tống Ngọc Trạch lại tát hắn thêm một bạt tay.
Tống Trấn lại đè y hôn tiếp, Tống Ngọc Trạch đầu hàng, không dám đánh hắn. Nghĩ thầm tự mình an ủi, dù sao bị hôn nhiều lần như vậy, không sao cả, coi như bị chó gặm.
Tống Trấn lúc này mới vừa lòng buông y ra, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của Tống Ngọc Trạch, nói: "Thiếu chút nữa đã đến thủ đô đem con về."
Tống Ngọc Trạch liếc mắt nhìn hắn một tuần không cạo râu, trách không được vừa rồi thời điểm hôn y lại thấy rát đau. Y không muốn phản ứng hắn, cũng không kiên nhẫn nghe những lời này của hắn, vòng qua Tống Trấn đi thẳng vào phòng dọn dẹp quần áo trong túi đồ.
Tống Trấn theo vào phòng đứng ở bên cạnh nhìn, hỏi: "Thủ đô chơi vui không? Lần sau chúng ta cùng đi, như thế nào."
Tống Ngọc Trạch xụ mặt lo xếp đồ của mình, một chút ý tứ phản ứng hắn cũng không có.
Tống Trấn đem quần áo y xếp ngay ngắn xốc ra, Tống Ngọc Trạch không biết nói gì nhìn hắn, trên mặt Tống Trấn dường như viết ra mấy chữ, ai kêu con không để ý tới ta.
Tống Ngọc Trạch: "Thủ đô không có gì vui, tôi không muốn đi."
Tống Trấn nói: "Ta mang con đến chỗ khác chơi, con muốn đi đâu."
Tống Ngọc Trạch ngữ khí lành lạnh nói: "Chỗ nào tôi cũng không muốn đi, đặc biệt là cùng ông."
Tống Trấn vừa giận, giơ tay ôm ngang Tống Ngọc Trạch lên, làm y ngồi ở trên đùi mình, hôn từ mặt đến cổ.
Tống Ngọc Trạch bị hôn đầy mặt đỏ bừng, dùng tay đẩy hắn, lớn tiếng nói: "Tống Trấn, ông lại phát thần kinh gì rồi!"
Một tay Tống Trấn chế trụ hai cổ tay y, một tay còn lại cởi bỏ cổ áo, liếm xương quai xanh của y, nói: "Con làm ta khó chịu, ta cũng khiến cho con khó chịu." Nói xong chôn ở trong cổ y liếm láp phát ra một chuỗi âm thanh mút hôn.
Tống Ngọc Trạch liều mạng giãy giụa cũng tránh không được Tống Trấn, Tống Trấn đã một ngụm cắn ở đầu vú bên trái của y, dùng đầu lưỡi liếm ướt nơi đó. Tống Ngọc Trạch chỉ cảm thấy như có dòng điện thoáng chạy qua não, y đột nhiên lớn tiếng thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng, mang theo âm khóc có chút nức nở: "...Đừng hôn nơi đó,...Không."
Tống Trấn thấy đôi mắt xinh đẹp nổi lên sương mù cầu xin nhìn mình, giọng nói ám ách: "Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ nhịn không được."
Tống Ngọc Trạch cảm nhận được mông y lại bị vật đó của hắn đỉnh lên, đỏ mặt tức giận hô: "Ông khốn kiếp, cút ngay, tôi hối hận, ông mỗi ngày đều khi dễ tôi, tôi không muốn ở cùng ông, có bản lĩnh thì hiện tại ông giết chết tôi đi."
Ánh mắt Tống Trấn tối sầm lại, ôm lấy y, tiến đến bên tai nói: "Ta không làm chuyện đó với con là được. Bất quá, con cũng đừng nói với ta những lời như vậy."
Hắn đè thấp tiếng: "Con biết đó, rời đi ta, ta sẽ không giết chết con, chỉ ngày ngày đêm đêm đem con cột vào trên giường, mỗi ngày thao con đến phát ra âm thanh bạch bạch bạch, khiến con không cách nào đứng dậy nổi."
Tống Ngọc Trạch lại lần nữa bị lời nói trắng trợn của Tống Trấn làm cho sắc mặt một trận hồng, một trận trắng. Y run run nửa ngày, mới hé môi nói: "Ông có bệnh..."
Ánh mắt Tống Trấn sâu thẳm không thấy đáy, giống như muốn đem Tống Ngọc Trạch toàn bộ hút vào. Hắn nói: "Đúng vậy, ta có bệnh, nhưng ta không muốn trị."