Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 25




---•---
Chẳng biết có phải do vận động quá độ hay không, mà đến lúc tối chân của Tống Ngọc Trạch lại bắt đầu đau. Lúc trước có một đoạn thời gian y phát triển cao lên, chân cũng thường xuyên đau nhức, nhưng đã lâu rồi không có bị như vậy.
Tống Trấn nghiêng người ngủ say, Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng cong lưng, cuộn người đưa tay ấn ấn cẳng chân.
Cảm giác nhức nhói này thật sự không còn cách nào, chỉ có thể chịu đựng. Y cắn răng, sắc mặt hơi trắng bệch nhắm hai mắt, mày nhíu lại. Rất nhanh, trên người đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Đột nhiên tách một tiếng, đèn được mở lên.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng của Tống Trấn từ phía sau truyền đến.
Tống Ngọc Trạch bài trừ ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Chân đau." Y thật sự vô cùng đau đớn, vốn dĩ chỉ muốn tự mình chịu đựng, không biết tại sao khi bị Tống Trấn hỏi đến lại cảm thấy có hơi uất ức.
Tống Trấn nhíu mày, ôm Tống Ngọc Trạch ngồi dậy. Hắn thấy tóc của y đều mướt mồ hôi, biểu tình chịu đựng, ngay lập tức trong lòng cũng đau cực kỳ. Hắn dùng tay lau mồ hôi cho Tống Ngọc Trạch, Tống Trấn đưa tay đặt lên cẳng chân y, nói: "Sao chân lại đau? Đau chỗ nào?"
Tống Ngọc Trạch ngồi dựa vào giường, lắc đầu: "Không phải, là do vận động quá độ. Hơn nữa vừa lúc thân thể đang phát triển nên càng đau hơn." Tống Trấn nhìn thời gian, đã 1 giờ đêm: "Đau bao lâu rồi. Sao không biết nói?"
Tống Ngọc Trạch cắn răng không trả lời, hốc mắt hơi phiếm đỏ.
Tống Trấn nhìn dáng vẻ đáng thương này, ôn nhu cuốn ống quần rộng thùng thình của y đến đầu gối, dùng tay trực tiếp xoa lên cẳng chân: "Là chỗ này hửm? Như vậy có đỡ chút nào không?"
Bàn tay Tống Trấn vừa lớn lại vừa nóng, khống chế sức lực rất tốt, xoa như vậy dường như thật sự giảm bớt không ít đau đớn.
Tống Ngọc Trạch gật đầu, sắc mặt đỡ hơn nhiều: "Hình như thật sự thoải mái hơn rồi."
Khóe miệng của Tống Trấn nổi lên ý cười, nói: "Ừ, ngủ đi, ba ba sẽ xoa cho con."
Tâm Tống Ngọc Trạch run lên, nhỏ giọng đáp một tiếng rồi nằm lại vào trong chăn, trên chân là nhiệt độ từ lòng bàn tay của Tống Trấn truyền vào, mang đến cảm giác vô cùng thoải mái, y an tâm nhắm mắt ngủ.
Thủ pháp mát xa của Tống Trấn không tệ, rất có tiết tấu cũng rất thoải mái, làm cho Tống Ngọc Trạch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đèn chưa tắt, Tống Trấn vẫn luôn nhìn chăm chú vào gương mặt của y, thẳng cho đến đôi mày của y thả lỏng, vẻ mặt bình tĩnh thiếp đi, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Động tác ở tay cũng ngừng lại.
Sau đó Tống Trấn mới hậu tri hậu giác cảm nhận được xúc cảm trơn trượt trên tay, là cẳng chân trắng nõn thon dài của Tống Ngọc Trạch.
Cảm giác này làm cho lòng hắn ngứa ngáy, tim cũng không có quy luật mà nhảy lên.
Trong đầu hiện ra đôi chân tuyết trắng thẳng tắp mà ngày đó đứa nhỏ trần truồng đưa lưng về phía hắn, nghĩ đến đôi chân đó nếu quấn quanh hông mình, phía dưới của hắn lập tức có phản ứng.
Tay Tống Trấn còn phủ lên cẳng chân của Tống Ngọc Trạch, dường như nó còn có hơi run rẩy, hắn nhịn không được chậm rãi di chuyển vuốt ve vài cái trên cẳng chân bóng loáng tinh tế của y.
Tống Ngọc Trạch ngủ rồi, không hề hay biết chuyện gì, trên mặt y là dáng vẻ yên ổn.
Tống Trấn nhìn khuôn mặt hồn nhiên của y, kết hợp với tư tưởng xấu xa trong lòng hắn, không biết tại sao lại khiến cho ngọn lửa này càng cháy càng lớn.
Đây là con của hắn, là con ruột, hắn không thể sinh ra ý niệm này với y. Tình cảm cấm kỵ chẳng những không tạt cho hắn một xô nước lạnh để tỉnh táo, ngược lại càng khiến cho hắn có cảm giác kích thích cùng với hưng phấn không rõ.
Hắn thấy bản thân mình thật mẹ nó cầm thú, không, nói không chừng hắn còn chẳng bằng cầm thú.
Hắn nhìn Tống Ngọc Trạch thật sâu, rồi thu tay về, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, yên lặng bình ổn lửa dục trong cơ thể.
Bởi vì ngày hôm qua vận động quá độ mà dẫn đến việc cẳng chân đau nhức, nên hôm nay Tống Trấn cũng không cho phép Tống Ngọc Trạch chơi trượt tuyết nữa.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không phản đối gì.
Vốn dĩ đã tính chuyến này đi ba ngày hai đêm, đến hôm nay là phải về nhà.
Tống Trấn dẫn Tống Ngọc Trạch đi dạo xung quanh, thưởng thức cảnh tuyết này nọ. Sau đó ăn cơm trưa, rồi buổi chiều lái xe trở về.
Du lịch năm mới cứ như vậy mà kết thúc.
Bởi vì lần du lịch này mà ấn tượng của Tống Ngọc Trạch đối với Tống Trấn cũng đã đổi mới không ít. Y có thể tinh tường cảm nhận được Tống Trấn đối với y vừa có thiện ý lại vừa tốt. Dù sao từ lúc y sống lại ở trên người của Tống Ngọc Trạch, dường như Tống Trấn chưa đánh y lần nào, về sau lại càng xem y như con của hắn mà yêu thương.
Y có thể cảm nhận được Tống Trấn muốn làm một người cha tốt.
Cha sao?
Ba Ninh là một giáo sư đại học, có địa vị rất cao trong giới học thuật, bồi dưỡng ra nhiều học trò có năng lực. Diện mạo của ông văn nhã, trên khuôn mặt luôn là nụ cười ấm áp như gió xuân làm cho người khác vừa thấy đã lập tức sinh ra hảo cảm. Ông nói chuyện luôn từ tốn thong thả, không vội không chậm cũng chẳng mang đến cảm giác không kiên nhẫn, ngược lại khiến cho đối phương cảm thấy thời gian như chậm lại. Cho dù già rồi, cũng là một người phi thường có khí chất có phong độ.
Còn Tống Trấn, một tên thu vay nặng lãi hung thần ác sát, tính tình không tốt, bá đạo, lại còn có khuynh hướng bạo lực. Quan trọng nhất chính là người này cũng chỉ lớn hơn y vài tuổi so với thời điểm y chết đi.
Làm sao y có thể xem Tống Trấn là cha của mình, điều này cũng quá buồn cười.
Nhưng vì sao y lại muốn so sánh ba mình với Tống Trấn chứ, nghĩ vậy, con ngươi của Tống Ngọc Trạch lãnh lạnh, vứt loại tư tưởng này ra sau đầu, nhất định là do y quá nhàm chán.
Sau năm mới, Tống Trấn đi làm trở lại. Tống Ngọc Trạch ở nhà tiếp tục đọc sách, ngẫu nhiên Tống Trấn cũng dẫn y ra ngoài ăn cơm hoặc mua chút đồ này đồ nọ.
Nhìn biểu tình bình thường của Tống Ngọc Trạch vậy thôi, nhưng không thể phủ nhận rằng hai người ở chung ngày càng hòa hợp.
Sau khi nghỉ đông, Tống Ngọc Trạch lại quải cặp đến trường làm một đóa hoa tốt của tổ quốc.
Bầu không khí học tập ở sơ trung cũng dày đặc hơn nhiều, thứ nhất là không có Trương Thanh Dữ quấy rối, Mẫn Thiếu Nguyên cũng chẳng có lý do gì để quậy phá, vì thế mà trong lớp cũng được yên ổn. Thứ hai, tuy rằng trường học này của bọn họ có thể lên thẳng trường cao trung Kỳ Dục, nhưng cách phân lớp ở cao trung Kỳ Dục đều dựa vào thành tích của cá nhân.
Ban 1, ban 2 đều là học sinh xuất sắc, ban 3, ban 4 là lớp trọng điểm, cứ thế suy ra, những ban càng về sau thì thành tích sẽ càng kém.
Cách phân chia này giúp cho học sinh biết rằng bọn họ phải nỗ lực học tập, miễn cho sau khi vào trường thua kém ban bị người khác cười nhạo.
Sinh hoạt của Tống Ngọc Trạch vẫn hoàn toàn bình thường. Cả lớp đều biết điểm của y khủng bố thế nào mà.
Trước kia bị bắt nạt bất quá là vì thấy Tống Ngọc Trạch thật bẩn, thành tích không tốt, giáo viên cũng sẽ không để ý đến loại học sinh như vậy.
Hiện tại y lớn lên đẹp đẽ như thế, còn giữ danh hiệu nhất trường cả một năm, thoáng cái đã được các bạn học đặt vào vị trí học thần.
Cho dù như vậy vẫn không có ai nói chuyện với y, bởi vì Tống Ngọc Trạch luôn rất lãnh lãnh đạm đạm, có cảm giác nếu như bắt chuyện với y thì y cũng không thèm phản ứng lại.
Thật oan uổng cho Tống Ngọc Trạch, thật ra y rất có lễ phép, chỉ trừ những người y không thích, còn lại nếu nói chuyện với y, y đều sẽ đáp lời lại với đối phương. Chỉ có điều biểu tình rất đạm mạc, lời nói ra cũng chẳng được bao nhiêu, làm cho người ta không có cách nào tiếp tục được nữa thôi.
Các giáo viên xem Tống Ngọc Trạch như là báu vật, lúc đứng lớp đặc biệt thích gọi y trả lời câu hỏi.
Giáo viên và các bạn học phát hiện khi nghe Tống Ngọc Trạch trả lời vấn đề thì cũng là một loại hưởng thụ. Mặc kệ đọc ngữ văn hay nói tiếng Anh đều rất êm tai. Giọng nói của y cùng với con người y rất giống nhau, quạnh quẽ nhưng dễ nghe, như thanh tuyền nhỏ giọt chảy xuống lòng người, khiến cho tâm tình nóng nảy cũng có thể trầm tĩnh lại.
Dáng vẻ lúc y đứng trên bảng viết bài cũng đẹp, ngón tay trắng nõn hạ xuống tại bảng đen, nét chữ thanh tú xinh đẹp đến giáo viên cũng không thể so.
Địa vị học thần của y ở trong lòng các bạn học lại càng ấn tượng.
Mùa đông đi qua, Tống Ngọc Trạch cũng dọn khỏi phòng Tống Trấn.
Ngoài miệng Tống Trấn không nói gì, nhưng ánh mắt lại ngày càng áp lực, hắn cảm thấy bản thân mình dường như mắc chứng cơ khát da thịt của Tống Ngọc Trạch. Mỗi đêm đều được ôm đứa nhỏ nên cũng chẳng có gì đặc biệt, một khi không thấy y, khát vọng muốn chạm vào đối phương càng tích càng nhiều, nhiều đến độ làm cho hắn sắp tan vỡ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có thể nhẫn nại đến như vậy.
Nhưng đối với Tống Ngọc Trạch, dường như kiên nhẫn của hắn không có điểm mấu chốt, một lần rồi lại một lần dung túng, luyến tiếc. Hắn không muốn phá vỡ mối quan hệ thật vất vả mới có thể hòa hoãn của hai người.
Điều này làm cho tính tình của hắn ở bên ngoài càng lúc càng tệ.
Thấy áp suất thấp của Tống Trấn, ngay cả anh em của hắn còn không dám đến gần. Càng đừng nói đến lúc thu nợ, những người đó vừa thấy khuôn mặt âm trầm, hung ác cùng với khí thế tùy thời đều muốn giết người của Tống Trấn cũng không có gan dám quỵt nợ.
Loại trạng thái này vẫn luôn không thay đổi cho đến đầu mùa hè.
"Tôi có thể qua phòng ông ngủ được không? Trong phòng tôi nóng quá." Tống Ngọc Trạch ôm gối nằm và sách vở, nói với Tống Trấn.
Trong lòng Tống Trấn vui muốn điên rồi, trên mặt lại nhàn nhạt nói: "Ừ, vào đi."
Đang đọc sách, Tống Ngọc Trạch lại ngẩng đầu nhìn Tống Trấn: "Không thể gắn một cái điều hòa trong phòng tôi sao?"
Tống Trấn thất thần chơi game, tay ngừng lại, chậm rãi mở miệng: "Gần đây ta tính chuyển nhà, cho nên con cứ ngủ ở đây đi. Ta sẽ không phiền con đọc sách."
Tống Ngọc Trạch nghĩ thầm, nếu muốn chuyển nhà, vậy hiện tại gắn điều hòa xác thật là làm điều dư thừa.
"Chuyển nhà?" Y nghi hoặc hỏi.
Tống Trấn: "Nơi đây lâu đời rồi, phỏng chừng phải bị đưa đi trùng tu, ta tính mua một căn hộ gần trường cao trung của con. Như vậy để con đi từ trường về nhà cũng tiện hơn."
Trường cao trung ở thành phố Kỳ Dục cách nơi này không biết bao nhiêu tiếng đi bộ, vốn dĩ Tống Ngọc Trạch định lên cao trung sẽ trọ ở trường.
Hiện tại nghe Tống Trấn nói vậy, y lập tức vui vẻ, y không thích trọ ở trường, lúc còn là Ninh An, y ở ký túc xá của trường cũng không quá một tuần. Mấy nam sinh trong đó rất bừa bộn, thật sự làm cho cái thói ở sạch của y tiếp thu không nổi.
Y vốn muốn hỏi Tống Trấn có thể cho y thuê một căn phòng nhỏ ở gần trường hay không, nhưng bây giờ vấn đề này của y đã được giải quyết.
Tống Ngọc Trạch buông sách trong tay, nhìn hắn: "Vậy ông đã xem qua muốn chọn căn nào chưa? Tôi sắp thi rồi. Mà nhà mới còn phải trang hoàng lại, ba tháng hè có đủ không?"
Tống Trấn: "Xem rồi, ở ngay đối diện trường cao trung của con, chỉ cần dọn đồ đạc đơn giản mang đi, đến lúc đó sửa sang một chút là có thể vào ở."
"Ừm."
"Chờ kết thúc kì thi sẽ dẫn con đi xem, thuận tiện chọn mua một ít vật dụng trong nhà."
"Được."
"Kì thi lên cao trung con chuẩn bị thế nào rồi? Đừng đặt áp lực quá lớn, dù sao thì cũng được lên thẳng cao trung thôi." Tống ba ba nói, hoàn toàn không biết đứa nhỏ nhà mình đã đứng nhất trường cả một năm trời.
Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Thành tích của tôi rất tốt."
Tống Trấn cười cười, xoa tóc y, không nói gì.
Hắn nhìn thời gian, nói với Tống Ngọc Trạch: "Khuya rồi, ngủ đi."
Một lát sau, Tống Trấn ôm Tống Ngọc Trạch đã ngủ vào lòng, phát ra một tiếng thở dài, trong lòng thoải mái. Hiện tại hắn hy vọng sau mùa hè thì cứ trực tiếp đến mùa đông, không cần có mùa xuân và mùa thu, hai mùa không tất yếu tồn tại.