Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 99




Khi đang chơi đùa ở bờ biển thì tiểu Lôi Mạn cảm thấy không yên lòng hỏi thầy mình: ―Dylan sẽ không sao chứ, emấy cũng không cố ý mà, nhưng sao chú Garlock vẫn giận vậy.‖ Bình thường chú Garlock rất tốt với trẻ con, nhưng đối xử với Dylan thật sự nghiêm khắc.

Á Lai cười nói: ―Mâu thuẫ n của chú Garlock con và Lục thế đại nhân không phải chuyện ngày một ngày hai, không sao đâu, con chỉ cần luôn nhớ rằng, bất kì người nào dù vô tâm hay cố ý dám gây bất lợi hoặc thất lễ với con, chú Garlock tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.‖ Hải vương đại nhân không nỡ nghiêm khắc với con mình nên ngài thỉnh cầu Garlock hãy nghiêm khắc với bé để bé có thể sửa đổi tính cách cao ngạo của mình.

Tâm trạng tiểu Lôi Mạn bây giờ rất rối rắm, bé đáng lẽ nên vui vẻ vì được chú Garlock và thầy bảo vệ, nhưng bé vẫn rất lo lắng cho em trai Dylan bé nhỏ của mình.

Nhưng mà chú Garlock lại có mâu thuẫ n với Dylan nha, sau này phải sống chung với nhau mà, được rồi, vì giảm bớt gánh nặng cho thầy, mình phải cố gắng sống chung thật tốt với Dylan để em ấy không chọc cho chú Garlock giận là được, mình sắp có thêm một đứa em nữa nha, a a a a.

Garlock mang theo Á Lai và Lôi Mạ n lại đây cũng không phải đơn thuần chơi đùa hoặc là trừng phạt lục thế đại nhân, y còn muốn nghênh đón vị khách đặc biệt của nhân ngư đảo đến, vốn là muốn tạo cho Julian một niềm vui bất ngờ, giờ thì xem ra không cần thiết phải vậy.

Bởi vì Julian và Lục thế đại nhân đang ‗bỏ nhà ra đi‘ cùng trốn đến đây.

Hai bên còn chưa nói xong, đã thấ y một đợt sóng lớn ập đến, một đội nhân ngư hung dũng xuất hiện, đội người ai cũng đội mũ trùm tiêu sa, toàn bộ xếp đội hình đứng trên một đội rùa biến lớn như con thuyền lớn lướt sóng đi đến (gió to quá T^T). Cẩn thận nhìn lại, khoan, ở giữa có con gì đó, khí thế nghiêm nghị, hổ sao?!

―Ngao……‖, một tiếng hổ hầm chấn động trời đất!

Phi thú nhân bên cạnh hình như sợ có người không nghe thấy được nên dùng ốc loa khuếch trương giọng mình hưng phấn hô lớn: ―Cục cưng Julian ơi, tông phụ với á phụ đến giúp con nè, còn có mấy vị từ khi con còn bé đã xem con là bảo bối nữa nè, Barret là một thú nhân rất có chí. . . .‖

Julian như bị sét đánh ngang tai!

―Julian!‖

―Julian!‖

……

M ột đám người Ngư tộc ăn mặc kì quái nhìn có vẻ đều hơn bảy mươi sau khi hô khẩu hiệu thì khí thế ngất trời lên bờ, sau đó lại tranh nhau bu quanh Julian ân cần hỏi thăm đủ điều.

Á Lai cảm thấy, chỉ cần có mấy vị trưởng bối này ở đây, dù Julian có bao nhiêu tuổi rồi thì cũng sẽ bị xem là một hòn ngọc quí giá cần được bảo hộ. Lại nhíu lại mắt, không phải là Barret mời họ tới chứ? Hay là chiêu rút củi dưới đáy nồi.

Á phụ của Julian kéo tay con trai yêu nói: ―Đứa nhỏ này, có người theo đuổi tốt như vậy cũng không nó với bọn ta một tiếng.‖ Tự nhiên làm ông bỏ mất nhiều cơ hội xem chuyện hay như vậy.

Lão hổ biến thành người cũng nói: ―Mà không đúng, nếu nói về bối phận thì Barret và chúng ta cũng là họ hàng, không thể xem là người ngoài được, nhìn quân phục mới của bọn cha đi, là Barret tài trợ đó, rất phong cách phải không!‖

M ột người thân khác cũng nói, nhìn đồng phục mới, huy hiệu mới nè, không từ nào có thể diễn tả được sự hài lòng, tất cả người thân của Julian đều bị Barret mua chuộc hết.

Á Lai mím môi, lợi dụng gia trưởng gây áp lực sao, thật ra thì hành động này rất bỉ ổi, nhưng rất hữu hiệu.

Tông phụ của Julian vốn không phải ngư tộc nên rất khó khăn trong việc đi lại trên biển, hơn nữa cũng có vài Ngư tộc lớn tuổi không tiện đi lại đường dài, cho nên Ngư tộc cũng có phong tục thuần dưỡng rùa biển lớn, nhưng vì cần bằng sinh thái nên được khống chế rất chặt chẽ, phải là người rất có tiền có người làm mới có thể có được một đội ngũ rùa biển lớn như vậy.

Barret bỏ cả vốn gốc ra luôn đó!

Khi an bài xong hết nhóm thân thích rất huyên náo về phòng nghỉ ngơi xong, Julian mới lấy lí do phải đi làm việc để trốn Á Lai, anh càng nghĩ càng tức, nhóc con kia dám lén lút làm mấy chuyện như thế này!

Á Lai thừ a dịp không người chú ý xoay người nhỏ giọng nói với tiểu Lôi Mạn: ―Có phải Barret muốn con thay cậu ấy nói tốt với chú Julian, sau đó là cho con làm hoa đồng trong hôn lễ của cậu ấy không?‖ Xem tình huống thì chắc vậy rồi

Bị thầy phát hiện, tiểu Lôi Mạn đành thừa nhận, bé cũng rất vui vì mình có thể làm hoa đồng nha.

Á Lai mím chặ t môi, Barret làm thật tốt hết mọi khâu chuẩn bị, lợi hại, nhưng kiểu này cũng không khác nửa ép buộc rồi, mà cách này rất đúng với phi thú nhân như Julian.

Julian v ừa ngồi không được bao lâu, người hầu đã cúi thấp người xin được quấy rầy, xin chỉ thị nói: ―Quản gia đại nhân, tông phụ và á phụ ngài cho mời ngài đến.‖

Đợi Julian đi vào phòng khách đang tranh cãi ầm ĩ, thì thấy cái tên nhóc Barret đã lâu chưa gặp đang phát quần áo, mỗi người hai thứ.

Barret nhìn thấy người ngoài cửa thì lại tăng thêm khí thế , cố ý làm như không phát hiện, lấy ra một bộ quần áo thuyết minh: ―Nếu thần minh phù hộ Julian chấp nhận con, mọi người sẽ mặc bộ này nha.‖ Trên áo có in hình chibi một gấu nhỏ và một nhân ngư nhỏ giữa một trái tim.

Barret lại trầm trọng thở dài nói, ―Con biết con còn nhiều thếu sót, nếu Julian có ý khác thì cũng mong mọi người hãy mặc bộ này, coi như là thương hại con đi.‖

Trên áo vẫn in hình chibi gấu nhỏ và nhân ngư nhỏ, nhưng lần này nhân ngư nhỏ lại tuyệt tình quay đi, gấu nhỏ quỳ gối khóc, trái tim bị nứt làm đôi.

Có nhiều phi thú nhân ở đây ra vẻ tiếc hận, toàn thể đều tỏ vẻ thương tiếc vị thú nhân cuồng dại và ngây thơ này.

Julian xoay người bước đi, cũng không biết trong lòng có cảm xúc gì, tóm lại không muốn ở lại phòng này.

Barret nhịn xuống không đuổi theo, cười khổ ngồi xuống, chiếc áo trong tay bị siết đến đến tạo ra nếp gấp, mấy vị trưởng bối nhìn thấy vậy càng thêm đau lòng.

Á phụ của Julian tháo khăn trùm đầu xuống chùi mũi, nói khẽ với bạn lữ mình: ―Tên nhóc này còn hơn cả anh năm xưa, dáng vẻ si tình lại ngốc nghếch này khiến người nhìn thật khó cầm lòng.‖

Tông phụ Julian cũng nhịn không được tán thưởng, Barret không hổ là do mình tự tay mình chân truyền, quả thật còn hơn mình năm đó luôn.

Nhóm người thân của Julian lại tỏ vẻ khích lệ vỗ vai Barret tỏ vẽ ủng hộ, vẫn sẽ phối hợp với cậu mà.

Julian nhìn thấy tất cả, nhưng vẫn không dừng lại vẫn rời đi.

Đại hội thân cận diễn ra đúng hạn, phải nói là ngay ngày hôm sau khi người thân của Julian tới, đây cũng là Barret tính toán hết cả rồi.

Đại hộichính thức bắt đầu, mở màn là không ít tiết mục rất phấn khích.

Đầu tiên là hợp ca biển cả của Ngư tộc, có thể nói là một bài ca tuyệt mỹ của đảo nhân ngư, say đắm là thấm lòng.

Sau khi Á Lai bừ ng tỉnh từ cảnh mộng do tiếng ca của nhân ngư tạo ra, thì thấy tình cảnh trước mắt là trận ‗đối ca‘ theo phong tục địa phương, tiến ca dồn dập, liên tiếp, không dứt bên tau, hơn nữa không quan tâm là hát hay hay dở, mọi người đều tận lực vỗ tay cổ vũ, kết quả là: đủ loại gào khóc thảm thiết được trình diễn.

Garlock thấy vẻ mặt Á Lai có vẻ không được tốt lắm, lo lắng hỏi: ―Mệt à? Có muốn về nghỉ rước không?‖

Á Lai lắc đầu, ―Không, cảnh tượng trướ c mắt không giống với tưởng tượng của em lắm.‖ Với lại còn chờ Barret lên sân khấu nữa mà, cũng không biết người nọ luyện tập ra sao rồi?

Chuy ện Barret theo đuổi Julian giờ là chuyện ai cũng biết rồi, cõ lẽ trong đại hội thân cận này ít ra cũng sẽ có một đôi như vậy thành đôi nhỉ, cho nên mọi người đều có vẻ là đang chờ xem trò hay, bởi nhân ngư tộc đã xa với đất liền nhiều năm như vậy sao có thể vừa lên đất liền đã chịu lấy một thú nhân đất liền được.

Th ật sự là vừa nhắc thì thấy ngay, Barret từ tấm rèm làm từ vỏ sò lớn đi ra, đứng đối diện chỗ Julian, mang phụ kiện Á Lai thiết kế riêng cho gã tạo một cảm giác vương tử.

Nhưng mà, giây tiếp theo khiến người ta mở rộng tầm mắt, đó chính là âm nhạc mang phong cách rock:

Sao lại mê đắm em, anh đang tự hỏi chính mình, hây!

Anh có thể buông tha mọi thứ, nhưng không thể rời khỏi em, ú!

Em không chỉ xinh đẹp, em còn đáng yêu đến tâm can!

Ấu ye, Julian, Julian của anh!

Em lạnh nhạt với anh, khiến anh không biết phải làm sao!

Khi chúng ta gặp nhau, con tim cô đơn được cứu rỗi!

Em khiến anh bùng cháy hết mình, Tình yêu của anh không che dấu, tình yêu vĩnh hằng của anh!

Muốn mang em trốn đi, đi khắp các thành trấn xa xôi,

Muốn mang em trốn đi, đi làm con người hạnh phúc nhất!

……

Ti ếng ca mới lạ kích thích lòng người của Barret còn chưa kết thúc, mọi người đã lâm vào trạng thái điên cuồng, tiếng thét chói tay vang vọng khắp nơi, Ngư tộc không chỉ giỏi hát, còn giỏi nhảy múa, không khí nhanh chóng sôi động hẳn lên.

V ốn thú nhân còn có chút ngại, nhưng Barret hội trưởng cũng đã không biết xấu hổ hát tình ca rồi nên mọi người lớn mật hẳn lên, dù sao hôm nay có dọa người đến đâu cũng còn lâu mới bằng Barret hội trưởng đại nhân.

Kết quả mọi người đều ồn ào nhao nhao vây quanh Barret và Julian.

Lúc này Barret càng làm sôi nổi, xem đi, Á Lai không hỗ là Á Lai, đến soạn nhạc cũng làm được!

Julain thân bạc thế nhược, chỉ có thể đỏ mặt bị người đẩy về phía Barret..

Garlock l ại đen mặt, hỏi người trong lòng đang mín môi cười vì đạt được mục đích: ―Sao anh chưa bao giờ thấy một mặt cuồng dã như vậy của em hả? Ca từ lạ vậy!‖ Á Lai cũng chưa bao giờ viết cho mình mấy thứ như vậy đó.

Á Lai câm nín, chỉ hy vọng bài hát mình viết lại thành thế này vị nhạc sĩ kia trăm ngàn lần đừng xuyên đến thế giới này, bằng không thì dù thế nào anh ta cũng cầm Guitar đập mình, âm điệu cùng ca từ sau khi đổi một loại ngôn ngữ cũng rất khó áp dụng được, cuối cùng thì là đượcbao nhiêu hay bấy nhiêu, cũng không trách được khi Garlock nói ca từ kì lạ.

Bên cạnh hai người lớn,

Tiểu Lôi Mạn hai tay cầm lắc đồng lắc theo âm nhạc, thấy em trai vẫn cứ nhìn mình, liền chia cho bé một cái.

Hai th ằng bé một lớn một nhỏ cùng nhau lắc lắccái mông nhỏ và lắc đồng, đáng yêu đến khiến đám người lớn xung quanh chảy nước miếng ròng ròng, nếu không biết rõ thân phận chân chính của hai vị đại nhân nhỏ này có thể đã sớm muốn cướp ôm về nhà mình.

Á Lai thấ y bầu không khí trước mắt thật vui vẻ khiến y cũng rất vui, nhưng cũng không kéo Garlock cùng tham gia, với lại thân thể của mình giờ cũng không tiện, kỳ thật y cũng biết Garlock không thích náo nhiệt, nhưng lại thích đứng không xa nhìn mọi người náo nhiệt, có một vài người nguyện ý đứng vui vẻ một mình.

Trong bầu không khí sung sướng như vậy, Garlock chỉ biết có Á Lai bên mình là đủ rồi, thật hạnh phúc.