Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 88




Sau khi Á Lai trở về cứ thấy trong ngoài đều không thoải mái, nhưng cũng biết đây chỉ là tác dụng tâm lí mà thôi, lúc dựa vào ghế nghỉ ngơi y thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Garlock thì nói: ―Không có chuyện gì đâu, em chỉ cảm thấynhư là có mấy con bá nhỏ bơi qua bơi lại trong bụng mình thôi, thật ra nếu nhìn ở một góc cạnh khác thì cũng khá thú vị đấy.‖

Garlock vừa định ôm người ta an ủi một hồi, nhưng lại xuất hiện một cái thân hình tròn vo đáng ghét giơ nĩa ăn nhỏ sát phong cảnh muốn Á Lai ôm một cái.

Tùy tùng ngư tộc lập tức thức thời dịch ra thật xa, bởi vì bọn họ biết chỉ cần để Lục thế đại nhân ở chung với Á Lai tiên sinh thì tính tình ngài liền tốt đến lạ lùng.

Á Lai để Lục thế đại nhân ngồi ở bên cạnh mình, hỏi Garlock: ―Hai ngày nữa chúng có ta có cần mời đại biểu ưng tộc không?‖ Y biết Garlock đang áy náy, nhưng nếu vừa rồi mình không hành động sớm một bước thì Garlock nhất định sẽ nghĩ đến cảm xúc của ymà lấy quyền thế của mình để cự tuyệt đối phương, y không muốn bởi vì một chuyện nhỏ thế này mà khiến Garlock phải trở thành đề tài bàn tán của thiên hạ.

Garlock nói: ―Chuyện đó cứ để Julian sắp xếp, em không cần lo lắng.‖ vừa rồi hắn hoàn toàn có năng lực không để Á Lai chịu ủy khuất, nhưng mà đối với những chuyện trọng đại Á Lai luôn đi trước một bước để cho một thú nhân như hắn không có xíu khó xử nào.

Được Á Lai quan tâm như vậy, mình chỉ có thể hồi đáp lại gấp đôi.

Á Lai nói: ―Có thờ i gian lại đi ngắm bình minh được không?‖ Y không thể không chuyển đề tài, hai người bên nhau nên dùng mọi lúc để suy nghĩ cho đối phương cũng là việc nên làm, nhưng mà Garlock luôn mong muốn có thể chăm sóc mình nhiêu hơn, không phải bởi vì mình là một phi thú nhân, mà là bởi vì mình được Garlock đặt trong lòng.

Trước khi Garlock đồng ý thì Lục thế đại nhân đã gật đầu lia lịa như đang tỏ vẻ tán thành cùng nhau đi chơi, tóc đỏ nói cái gì vơi tên đó một câu bé cũng không hiểu nổi, thật nhàm chán chết được.

Nhìn thời gian thấy cũng đã vừa vặn , người ngư tộc bên cạnh đột nhiên cùng nháy mắt về phía Á Lai.

Á Lai gật gật đầu đáp lại, nhìn Lục thế đại nhân nói: ―Nếu đã là một đứa trẻ lớn rồi thì phải biết tự ăn cơm, cũng phải biết tự mặc quần áo.‖

Tùy tùng ngư tộc muốn ngã ngửa, chao ôi, Lục thế đại nhân quả nhiên gật đầu, mọi người vội vã kính cẩn dâng lên quần nhỏ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lục thế đại nhân mặc vào, nhưng bởi vì thấy khó chịu nên lại lập tức cởi ra, còn đá hai cái, cuối cùng dùng nĩa ăn đâm lỗ chơi.

Á Lai thấy tùy tùng ngư tộc ủ rũ cũng cảm thấy không đành lòng, vì thế vắt óc suy nghĩ rồi thương lượng với Barret một hồi.

Chỉ chốc lát sau, có người đưa tới mộtđống quần nhỏ cho trẻ em đủ loại kiểu dáng mang thương hiệu Eden bảo.

L ục thế đại nhân ngồi trong lòng Á Lai nhìn muốn hoa mắt, cuối cùng chọn một cái có đuôi nhỏ, mặc xong muốn nhìn thử hiệu quả thế nào, nhưng mà quay đầu mãi vẫn không thấy, vì thế dùng sức quay quay cố nhìn cho bằng được, y changchó con muốn cắn đuôi của mình.

Mọi người là muốn cười lại không dám cười, lại nghĩ đến vấn đề mang giày của Lục thế đại nhân.

Barret vỗ ngực, mắt sáng hình $.$ cười nói: ―Hãy yên tâm, có thể phục vụ Lục thế đạinhân, Eden bảo chúng tôi cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.‖

L ại chỉ chốc lát sau, Lục thế đại nhân mang giày cho con nít, đầu tiên nâng chân trái đạp thử một cái, ‗chít‘ một tiếng, xoay người sờ sờ giày, lại giẫm chân phải, cũng có một tiếng ‗chít‘, sau đó như nổi điên đứng trên bàn dậm qua dậm lại, tiếng chít chít chít kêu vang, chơi đến cực vui luôn!

Người ngư tộ c cảm tạ không ngớt, loại giày có thể tạo ra âm thanh này thật là tuyệt, sau này dù Lục thế đại nhân có chạy loạn đi nữa, bọn họ cũng thể lần theo âm thanh tìm ra, may mà đã gặp được Á Lai tiên sinh của Eden bảo.

Sau đó Barret ôm đơn đặt hàng vui đến muốn lăn lộn, bỗng nhiên nhớ đến lúc nãy Julian nhìn chằm chằm Lục thế đại nhân có vẻ như rất kinh ngạc.

Julian mở cửa, thấy Barret, cười để người vào cửa.

Barret gãi gãi đầu, nói: ―Tôi thấy chú có vẻ rất thích, đây, tặng cho chú đó.‖ Julian mở chiếc hộp được đóng gói rất đẹp ra thì thấy bên trong tất cả đều là những thứ cho trẻ nhỏ cực đáng yêu, anh cảm thấy có chút quái lạ, nhưng vẫn nhận, tuy rằng vẫn nghĩ không ra tại sao đứa nhỏ này lại đưa những thứ này đế.

Đợi Á Lai ngủ rồi, Garlock trở lại văn phòng tiếp tục tự hỏi điều mình đang ngờ vực, mình đồng ý lời mời của Hải Đăng lần này là quyết định cực kì chính xác.

H ải Đăng quả nhiên là nhất thời nảy lòng tham, tuy rằng tự bản thân gã đã chuẩn bị ổn thỏa hết cả, nhưng mà những người khác trong Ưng tộc lại chưa chuẩn bị đủ nên có rất nhiều lỗ hỗng bị bại lộ, Hải Đăng chắc không có chú ý tới, cho nên chỉ có thể là nhân lúc Hải Đăng ít kinh nghiệm nóng lòng cầu danh muốn nhận nhiệm vụ hòa đàm quan trọng như vậy.

K ết hợp với mấy ngày nay âm thầm quan sát Hải Đăng, nếu xem lần gặp Ngư tộc này là một trận chiến, thì Ưng tộc lần này phái ra một vị tướng lãnh vĩ đại nhưng lại không phái được một đội quân đủ chuẩn.

Nếu cấp trên Ưng tộc thật sự coi trọng lần hòa đàm này thì tuyệt đối sẽ không phái một đội ngũ không ăn ý như vậy, nói cách khác. . . . .

Đêm khuya qua đi, Garlock công tước tự tay viết thư gởi gấp về trung tâm thành chủ.

Ngày thứ hai, vì biểu đạt lòng cảm tạ Ngư tộc đã tặng cho công tước và bạn lữ một bộ phục sức tiêu sa cao quý nhất (muốn ghi sang chảnh nhất thật :v)

Lục thế đại nhân cũng mặc áo khoác, không khó chịu như mọi khi, hơn nữa vừa chơi xong đến buổi trưa thì đúng giờ tự đi ngủ.

Á Lai mặ c thử loại đồ tiêu sa này đứng trước gương cảm khái, quả nhiên là thứ tốt, nhưng mà quá mức mềm nhẹ, cứ như không mặc đồ vậy, cho nên có hơi thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng mà, y mới cởi được một nửa thì cảnh xuân đã rơi vào hết trong mắt vị quý tộc đã vội vã cởi sạch đồ bên cạnh rồi.

C ởi lớp vải thượng hạng diễm lệ trưng bày ra khối thân thể hoạt sắc sinh hương, Garlock đột nhiên ngừng tay, sờ cờ cằm nói: ―Ngư tộc sinh dục cao cũng có lý do cả.‖

Á Lai giận, đại quí tộ c muốn phân tâm thì phân tâm, mình muốn phân tâm một giây cũng không được, khẽ cắn môi, sau đó hung hăng co rút mặt sau đang kết nối với người kia.

Dưới lầu, Barret tựa hồ nghe thấy thanh âm gì đó không nên nghe.

Julian hỏi: ―Sao vậy?‖

Barret lắc lắc đầu, ―Không có gì.‖ Julian cầm mấy thứ của trẻ con thật dễ nhìn.

Julian c ảm thấy hình như gần đây Barret không bình thường, thì hỏi: ―Con có tâm sự gì sao, hay là gặp vấn đề gì khó giải quyết?‖ Khách quan mà nói thì Ngư tộc rất phóng khoáng, chuyện làm ăn sẽ không làm khó người khác. (ảnh tưởng barret buồn vì vụ làm ăn với ngư tộc)

Barret v ừa định nói chuyện, Julian còn nói thêm: ―Nói ra đi để chú còn biết phải giúp con thế nào.‖ Ít nhất mình cũng là một nửa Ngư tộc, cũng lớn lên ở đảo nhân ngư, lúc quan trọng có thể bàn bạc với đối phương.

Một tiếng ―chú‖ Trực tiếp khiến Barret cứng người.

Julian thấy gã cái dạng này càng thêm không yên lòng, trong lòng ghi nhớ sau này có thời gian sẽ nói chuyện với Garlock.

Nhàn hạ, đoàn người chuẩn bị đi bờ biển ngắmbình minh.

Lúc xuất môn, Lục thế đại nhân nhìn tóc đỏ cùng tên kia (Garlock) mặc đồ ở nhà giống y chang nhau, bé cũng muốn!

Barret khó xử nói: ―Lục thế đại nhân, cái này gọi là đồ đôi, kể cả ngài mặc vào cũng chỉ có thể gọi là đồ cha con thôi.‖

Lục thế đại nhân dùng hai mắt khinh bỉ liếc một cái, không mặc thì không mặc, nhưng mà thế nào cũng phải để Á Lai ôm.

Garlock kiên quyết không đồng ý, tuy rằng thằngnhóc kia nhỏ con, nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ không làm Á Lai mệt.

Á Lai suy nghĩ làm ra một cái khung đỡ sau lưng, bên trong lót đệm dày, còn bỏ vào thêm cái đệm nhỏ, cuối cùng thành cái gùi nhỏ đặt Lục thế đại nhân vào.

Lục thế đại nhân mặt mày hớn hở, ở bên trong trong chốc lát ngồi xổm xuống một lát lại đứng lên cùng mọi người chơi trò trốm tìm, thiệt vui vẻ!

Người Ngư tộc toát mồ hôi, đại nhân ơi, ngài bị người ta bỏ vào thúng như cá có cần vui đến vậy không ?

Sử quan Ngư tộc dùng cán bút gãi đầu, nghĩ có thể giảm bớt vài từ, tuyệt bút vung lên ghi lại chứng cứ Lục thế đại nhân bị mất hình tượng.

Barret ra l ệnh thủ hạ của mình nhanh tay ấn theo thiết kế này sản xuất một loạt, thứ Á Lai mới nghĩ ra này rất tốt, để em bé sau lưng giảm bớt sức mà lại đỡ lo hơn.

Nhưng mà dù có ở trong gùi thì Lục thế đạinhân vẫn không ngoan được, chỉ cần Garlock tới gần Á Lai, bé sẽ dùng nĩa ăn nhỏ đâm người ta, đợi Garlock mang theo ánh mắt muốn giết người rời xa một chút, bé lại phun nước miếng về phía hắn.

Á Lai cũng nhịn không được mắng trong bụng, đến tột cùng là gia đình kiểu gì mà có thể dưỡng ra một đứa nhỏ cáu kỉnh như vậy?!

Đến nơi, Lục thế đại nhân rốt cục cũng đi chơi cát.

Lúc này Garlock mới có cơ hội nắm tay Á Lai cùng nhau đi trên bờ cát, đắm chìm trong ánh mặt trời đỏ cam, hưởng thụ thế giới hai người ngập trang sự lãng mạn.

Barret gãi gãi đầu, bàn tay to mở ra muốn lôi kéo Julian bên cạnh, muốn giơ tay nhưng lại không dám, vươn ra rồi lại thụt lại, kết quả nhìn như đang tập thể dục.

Julian chú ý tới, kéo tay gã mát xa vài cái, nói: ―Tay bị rút gân à? Có phải vì lúc nãy giúp chú mang đồ không?‖

Barret chỉ cảm thấy mình càng bị xoa càng cương cứng, đầu óc ngừng hoạt động thốt ra luôn: ―Vì sao chú còn chưa lập gia đình?‖

Julian hồi đáp:―Bởi vì chú chưa gặp được người thích hợp với mình.‖

Barret ngay sau đó hỏi, ―Vậy chú nghĩ như thế nào là thích hợp?‖ Thật muốn hỏi luôn ―Chú thấy tôi có được không?‖.

Julian vỗ vỗ bả vai rộng của gã: ―Đây cũng là vấn đề không nên hỏi trưởng bối có biếtkhông?‖ Nói xong tiếp tục đi về phía trước.

Barret đã nhẫ n nại không nỗi, trực tiếp kéo người lại đối diện mình, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt trong sạch của đối phương, lời trong lòng cuối cùng cũng không thốt ra được, lại đổi câu nói: ―Kỳ thật, tôi có coi trọng một người.‖ Ra vẻ có chút thương tâm đến tuyệt vọng nói: ―Nhưng mà, tôi sợ anh ấy chướng mắt tôi.‖

Julian tự cho là hiểu được, trách không được gần đây cảm xúc của Barret không được tốt, cổ vũ nói: ―Phải có tự tin, con rấtvĩ đại mà.‖

Barret sướng gan, tiếp tục giả đáng thương, nói: ―Phải không? Vậy chú nói thử xem tôi có điểm gì khiến phi thú nhân động lòng?‖

Julian cần phải giúp cho hậu bối của mình tăng dũng khí, vì thế liệt kê hết tất cả sở trường của Barret, bất quá vẫn là lấy góc độ trưởng bối để giảng.

Barret nghe được tâm hoa nộ phóng, nhưng cũng không quên tiếp lời, ―Ừm, tôi giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn có hơi không an lòng, phi thú nhân như anh sau này gặp thú nhân tốt cũng nghĩ muốn thành bạn lữ của người đó chứ?‖

Julian vì trấn an Barret đương nhiên trả lời khẳng định, tiếp tục dặn: ―Con cũng đừng sốt ruột, không có phi thú nhân nào không xem trọng thú nhân.‖

Barret nắm tay, bước đầu tiên thành công, mình có nhiều ưu điểm như vậy nhất định sẽ theo đuổiđược Juian.