Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 74




Bóng đêm lạnh lùng, ánh trăng rọ i xuống nhìn xung quanh như mang màu sắc trắng xóa, gió gào thét lạnh lẽo cũng khiến lửa nóng trong lòng người càng thêm thiêu đốt, dù là trên trời hay dưới đất đều là một khung cảnh khát máu.

S ố lượng địch lớn hơn nhiều so với ước tính, Garlock bình thường sẽ không đưa ân oán cá nhân ra chiến trường, nhưng mà giờ đây rõ ràng không phải vậy, không có cái gọi là bắt sống, tất cả đều giết chết ngay tại chỗ, trái tim — sinh mệnh chi nguyên bị biến thành bột mịn không ngừng phiêu tán trong gió.

Toàn thể thành viên cảnh bộ và bộ trưởng đại nhân Luân Ân đi theo phối hợp tác chiến nhìn cảnh tàn nhẫn trước mắt đều rung động trong lòng, rõ ràng những người theo Garlock đều đã đi qua chiến trường, bởi vì lúc này bọn họ đều là những dã thú không có tình cảm, sẽ không quan tâm kẻ địch trước mắt mình nhiều hay ít, chỉ biết tham lam tìm kiếm để tiêu diệt những vong hồn tiếp theo, chém giết đỏ cả mắt.

Đợi đến khi hoàn toàn vây kẻ địch vào vòng, Hùng sư (Sư tử đực) cầm đầu bộ cảnh vụ mới dẫn theo người bắt gọn hết một đám chẳng còn được mấy người kia, Luân Ân không phải e ngại trường hợp như vậy, cũng không phải rộng lượng chắp tay dâng công lao cho kẻ khác, bởi vì gã biết chuyện này coi như là chuyện nhà của Eden bảo, Lặc Tư bảo không nên nhúng tay vào quá nhiều.

Eden bảo,

Fran đứng ngồi không yên cuối cùng nôn nóng đi tới đi lui.

Á Lai quan tâm nói: ―Anh không thoải mái sao?‖ Quân đội và bộ cảnh vụ cùng nhau xuất kích, Garlock và Luân Ân không yên lòng cho nên để cho hai phi thú nhân đến làm bạn với nhau.

Fran l ắc đầu, ―Không phải không thoải mái, nói như thế nào cũng là đi giết người, hơn nữa với quy mô lớn như vậy thì Luân Ân cũng là lần đầu tiên, tôi đương nhiên rất lo lắng.‖

Á Lai nói: ―Bọn họ không sao đâu.‖ Đối với chuyện này y có dự cảm mạnh mẽ và sự tự tin.

Fran l ại lắc đầu, ―Tôi còn có một loại cảm giác không nói nên lời, có lẽ không liên quan đến Luân Ân, kỳ thật mỗi lần sư phụ xuất quỷ nhập thần đến thăm tôi thì tôi đều có cảm giác này.‖

Lão miêu! Á Lai lập tức kích động, ―Thật muốn gặp mặt sự phụ anh một lần.‖

Fran có chút kỳ quái nói: ―Cậu biết rõ bọn họ đi làm gì chứ? Đã vậy rồi mà cậu còn bình tĩnh thế à? Hay là cậu cũng máu lạnh như vậy?‖

Á Lai bình tĩnh nói: ―Đã từng gặp qua chuyện sinh tử thì thấy cảnh sinh tử cũng không coi là lạ.‖ Nói là bản thân mình cũng là đang nói Garlock.

Cung điện chủ thành,

Lão thành chủ vẫn đăm chiêu, nhiều năm lắng đọng qua đi sẽ bào mòn sự nóng nảy trong con người ông.

Bill đại quản gia xin chỉ thị: ―Đại nhân, người cần dời lại thời gian gặp Ốc Luân không?‖

Lão thành chủ nói: ―Xem ra không cần.‖

Một thân ảnh theo cửa sổ tiêu sái nhảy vào, có điều vừa rơi xuống đất đã kêu, ―Eo ôi, gãy eo.‖

Bill bất đắc dĩ, tiến lên đỡ người nói: ―Tuổi ông cũng không nhỏ nữa rồi, mà sao vẫn không biết để ý gì hết vậy.‖

Ốc Luân ngồi ở ghế trên, cố gắng làm cho nếp gắp nơi khóe mắt bớt đi, trừng mắt mắt nói: ―Nói bừa, ông nhìn đi tôi không có chút nếp nhăn nào nè.‖

Bill châm trà cho ông.

Lão thành chủ nói: ―Tôi nghĩ ông sẽ đến sớm một chút chứ.‖

Ốc Luân cười nói: ―Vậ y chẳng phải là đoạt mất nổi bật của mấy đứa nhỏ rồi sao.‖ Đột nhiên chớp mi nói: ―Bill ơi, cháu trai ngoan của ông dám cướp học trò của tôi chạy đi mất tiêu rồi.‖ Lão ngoan đồng cứ như đang nằm xuống ghế ăn vạ, ―Là học trò tôi yêu quí của tôi đó nha, một đứa chạy đến chỗ thằng ngố ở Lặc Tư Bảo, một đứa thì theo một tên thích giả đứng đắn ở Eden bảo.‖ Bỗng nhiên lại trở về vẻ mặt vui mừng, ―Ha ha, đều là nhân duyên tốt, vận khí này, không hổ là học trò của tôi, cũng không uổng phí tôi khổ tâm đột nhiên đoạn tuyệt liên hệ với bọn nó, nhãn lực thật tốt, mua ha ha ha……‖ Cười đủ rồi thì trầm mắt lại, những đứa nhỏ ở Eden bảo trước giờ chưa gặp ông, nhưng ông thật sự là người đã nhìn từng đứa trưởng thành.

Lão thành chủ an ủi nói: ―Chuyện Lôi Khăn Đức không phải trách nhiệm của ông.‖

Ốc Luân vẫn sẽ không tha thứ bản thân, âm thầm yên lặngở đỉnh Allen nhiều năm như vậy nhưng vẫn là bị người tính kế, chuyện bên mình xuất hiện phản đồ không phải là lấy cớ, không ngờ được người giống người tốt nhất vậy mà lại là người xấu, cũng không phải là lấy cớ.

Bill khuyên ông: ―Là trưởng lão Ưng tôc tự đi nhầm hướng, có người mượn cơ hội Tế ti đại nhân tìm bác sĩ để thường xuyên xuất nhập đỉnh Allen cấu kết với Ưng tộc.‖

Ốc Luân nói: ―Thậ t sự là nóng lòng bất thành, có thể có được cục diện hiện tại là thành quả của bao nhiêu năm qua, dung hợp thú tộc sao có thể nhanh như vậy được, thời gian, chỉ có thể dựa vào thời gian, đợi nhiều năm như vậy, sao có thể đột nhiên không đợi được nữa cơ chứ? Bị người lợi dụng……‖

Lão thành chủ hỏi: ―Đỉnh Allen hiện tại thế nào rồi?‖

Ốc Luân hồ i bẩm: ―Dựa theo chỉ thị của ngài, Hải Đăng Fork được lên chức tộc trương ở đỉnh Allen.‖ Trào phúng cười lạnh, ―Bỏ rơi thanh mai trúc mã để đạt được tước vị thông qua hôn nhân chính trị, đẩy anh trai mình ra bên ngoài để khôi phục thanh danh, thật ra đã nhận định rằng trung tâm thành chủ cuối cùng sẽ thắng lợi nên muốn lưu lại đường sống cho mình mà thôi, sau đó lại tự tiến cử mình để nằm vùng vào chỗ đang có ý định mưu sát đại Tế ti, cuối cùng tố giác người đứng sau màn, tuổi còn trẻ mà đã tâm kế ngoan độc như vậy cũng coi như là nhân tài, vốn dĩ tôi nghĩ gã cũng chỉ là một tên tiểu nhân thích nịnh hót, không ngờ đỉnh Allen lại mới xuất hiện một nhân tài như thế, nhưng mà thằng nhóc kia sau khi biết được ngài nắm nó rõ trong lòng bàn tay, làm sao có thể dám đường đường chính chính nhận chức vị vậy nhỉ?‖

Bill gi ải thích: ―Bởi vì gã biết thành chủ cần người tài, chẳng qua là muốn phô ra năng lực của mình mà thôi.‖ Nhưng ở đỉnh Allen người cần trả giá còn rất nhiều, cho nên thành chủ mới có thể tiếp tục dùng quân cờ này đi bước tiếp theo, những người đó kỳ thật có thể bình tĩnh qua hết nửa đời sau, bởi vì Abraham đại Tế ti có nói ở thời hòa bình không muốn lại gây chiến tranh, nhưng họ lại động vào những đứa nhỏ mà thành chủ xem như con mình.

Ố c Luân kéo kéo mái tóc dài màu xám, ―Vẫn là mấy tên nhóc, cũng coi như có chút tài, nhưng không đứa nào đã có đủ tâm cơ, vậy mà vẫn muốn thoát khỏi khống chế, bọn Garlock biết ngài quyết định như thế không biết có bị chọc tức không?‖

Lão thành chủ rất tự tinnói: ―Gia chủ được chính Abe chỉ định sẽ biết xử lý chuyện tiếp theo như thế nào, hơn nữa đứa nhỏ Á Lai lại nhìn thấu đáo hơn so với bất kì ai, Eden bảo thật là may mắn.‖

Bill cũng tán thưởng nói: ―Tôi vốn nghĩ hết tâm lực tìm cách giả i quyết vấn đề đại Tế ti không thể biến hóa thú hình, nhưng phương pháp của Á Lai không chỉ đơn giản mà còn rất kì diệu, còn có thể giảm bớt thống khổ của đại Tế ti sau này và có thể tu dưỡng dài lâu.‖

Ốc Luân đột nhiên cườ i tủm tỉm nói: ―Tôi cũng thích đứa nhỏ Á Lai kia, ai ya, tình cảm của Francis đối nó cũng như tình cảm của tôi với Abe ngày trước, đúng rồi, Fran cũng bị nó ôm lấy.‖ Đột nhiên biến sắc mặt, ―Cớ gì, cớ gì mà đám học trò của tôi dốc lòng dạy dỗ đều đối với nó tâm phục khẩu phục? Chỗ nào cũng thấy là một đứa nhỏ tóc đỏ xấu xa, a a, không đúng, chuyện của nó tôi đều rõ hết mà……‖

Lão thành chủ và Bill bất đắc dĩ cười nghe người này lảm nhảm. ―Cho nên người như Hải Đăng luôn tự tạo một phần mộ cho mình, hơn nữa còn không biết trước khi bản thân chân chính ngã vào hắc ám còn bị thành chủ ngài trá làm quân cờ, ha ha, Garlock cũng sẽ nghĩ như vậy nhưng mà tôi đoán Garlock cũng sẽ theo kế hoạch anh minh của ngài để mượn cơ hội khiến Hải Đăng sống không bằng chết mấy lần. . . . .‖ Cuối cùng Ốc Luân cũng an tĩnh lại, ―Đúng rồi.‖ Từ trong ba lô ở trên người lấy ra mấy cuốn sách, ―Sách mới của tôi, ủng hộ nha, ha hả.‖

Hai v ị lão thú nhân không còn gì để nói, phi thú nhân trước mắt này ngoài tính tình phóng khoáng ra còn ở ngần tuổi này còn thích viết tiểu thuyết tình yêu gì gì đó.

Ốc Luân hỏi: ―Thành chủ sẽ xử lý trưởng lão Ưng tộc ra sao?‖

Thành chủ hồi đáp: ―Đại Tế ti có quyết định của mình.‖

Bill và Ốc Luân đề u hiểu được, thành chủ là không muốn đi gặp trưởng lão Ưng tộc, người anh em tốt cùng sóng vai chiến đấu sinh tử lại rơi vào kết cục như vậy, vẫn có chút không đành lòng.

Á Lai cảm giác được có ngườ i nằm bên cạnh mình, cho dù trên người đối phương tản ra mùi máu thoang thoảng, nhưng y sẽ không nói gì, mà là kiên định cầm lấy bàn tay vì mới giết người báo thù xong nên rất lạnh lẽo.

K ết thúc một trận kịch liệt, Terrence vô cùng lo lắng cho thân thể của Tế ti đại nhân, cả quá trình đều là mình bị động, nhưng chỉ cần là Tế ti đại nhân muốn, mình sẽ dốc hết lực mà làm.

Đào Đứ c thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, tham luyến cuộn mình trong vòng tay ấm áp của Terrence, trên người dính dấp cùng đau đớn, trong không khí có một mùi nồng nàn, hết thảy đều rất chân thật.

Terrence cũng cảm giác được sự tương liên của thể xác lẫn tinh thần, nhưng vẫn lo lắng nói: ―Đạinhân, ngài đang đau lòng sao?‖

Đào Đứ c chỉ nhích người càng thêm sát vào Terrence, y biết giờ chuyện này cũng đã xử lý không tồi rồi, cho dù là không nghe hồi báo gì nhưng y không khó để tưởng tượng ra kết quả cuối cùng, bởi vì người muốn chống đối thành chủ đều có kết quả không tốt đẹp gì.

Nhưng Terrence cho rằng đại nhân y nên thanh lí một lần xong sau đó nên đi ngủ một giấc.

Khi Terrence giúp Đào Đứ c tắm rửa sạch sẽ xong thì y lại yêu cầu được ở một mình, y ngâm mình chìm vào trong nước, mọi chuyện đã kết thúc, nhưng người đã rời đi cũng sẽ không quay về nữa.

Terrence đứng bên bờ lo lắng chờ, nước có hơi lạnh, hắn sợ Tế ti đại nhân sinh bệnh, nhưng không có lệnh của Tế ti đại nhân thì hắn không được tùy tiện hành động.

Đào Đức ném chiếc áo ướt đẫm vò cụclên bờ, nói với Terrence: ―Tôi lạnh, nghĩ cách làm tôi ấm lên đi.‖

Terrence không chút do dự nhảy vào trong nước.

Đào Đứ c bất đắc dĩ một hồi, ngốc chết được, giờ thì chẳng phải là hai người cùng nhau rét run trong nước à, không cần suy nghĩ liền nhảy vào, nhưng sau này có người ngốc như vậy ở bên người, mình sẽ không còn cô đơn nữa.