Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 40




Lực khắc chế của Garlock rất tốt, biết Á Lai còn bận việc nên chỉ náo loạn một lát xong thì im lặng chiếm một góc giường của Á Lai.

Á Lai tiếp tục bận rộn non nửa khắc, rốt cuộc nhịn không được oán giận nói: ―Anh đừng có nhìn chằm chằm tôi nữa.‖

Garlock nói: ―Nhìn một chút cũng không được sao?‖

Á Lai buồn bực nói: ―Tôi sẽ phân tâm.‖

Garlock cười: ―Nói như vậy là em vẫn luôn để ý tôi sao?‖

Á Lai lúc này mới quay đầu, còn thực sự nhìn người ta: ―Tôi mới không thèm nhìn anh, rõ ràng do cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ.‖

Garlock càng vui sướng, ―Hóa ra em không dùng mắt nhìn tôi, mà dùng tâm để cảm nhận tôi.‖

Á Lai tò mò, ―Tôi có thể hỏi anh là tại sao lại trở nên nói năng ngọt sớt vậy không?‖ Cái vị đại quý tộc không cười không nói chạy đi đâu mất rồi?

Garlock hồi đáp: ―Tôi học xong hết lời ngon tiếng ngọt rồi, giờ em có muốn nghe vài câu không?‖

Á Lai: . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sáng hôm sau, Á Lai vốn ngủ ngon lành trên chiếc giường thoải mái, nhìn thấy cái người xâm lấn phi pháp đang ngủ sung sướng bên cạnh, nên giận.

Cái bút vẽ đùa dai còn chưa kịp chạm vào mặt đại qýí tộc thì yđã bị người ta túm xuống giường, ―Đừng phá, còn có thể ngủ thêm một giấc mà.‖ Hôn một cái.

Á Lai buồn bực nhắm mắt.

Bữa sáng, Á Lai cắn thìa nhìn qua nhìn lại Henry và Francis cách đó không xa, cảm thấy không khí giữa hai người có cái gì đó khác thường, có vẻ là như gần như xa?

Garlock rung tờ báo, ―Còn không ăn nhanh đi.‖

Á Lai lại tiếp tục thưởng thức bữa sáng mĩ vị, vẫn nói thầm mộtcâu: ―Aizz, nhãn lực của nghệ thuật gia a.‖

Ngày quan trọng đó cũng đã đến.

M ột đại ca bé hai mắt trừng to không chớp, chắp tay sau lưng rảo bước đi về phía trước, mặt một bộ tây trang bé xinh thẳng tắp ngẩng đầu ưỡn ngực, theo sau còn có bốn thú nhân bảo vệ vẻ ngoài khôi ngô vạm vỡ.

Người trên đường đều phải liếc nhìn, thiếu gia nhà ai vậy, đủ khí phái!

Nhưng mà, tiểu Lôi Mạ n vừa nhìn thấy thầy liền hớn hở chạy đến, chạy hai bước thì đã biến thành báo con gào khóc bắn về phía người ta hết liếm lại cọ, reolên mừng rỡ.

Á Lai thân mật cọ cọ cái mũi với bé, ừm, vẫn là hương chanh, hôn một cái thật mạnh!

Dính nhau đủ rồi, tiểu Lôi Mạn mới nghe lời biến thành cậu bé, đứng trên mặt đất ngẩng đầu cười tủm tỉm: ―Cố lên!‖ nắm tay nhỏ giơ lên cao, chút nữa thầy sẽ lên sân khấu, nhất định sẽ rất đẹp!

Á Lai thoáng nhìn qua bốn vị hộ pháp, hỏi đứa nhỏ, ―Con có thể tự mình đến đây à.‖

Tiểu Lôi Mạn có hơi do dự nhưng vẫn cậy mạnh gật đầu, chỉ chỉ ngón tay, nhưng mà đôi mắt nhỏ vốn không biết nói dối liếc nhẹ về hướngbên cạnh.

Á Lai cũng nhìn về hướng kia, nhịn cười, sau cây cột ló ra một cái đầu gấu ngựa, xem ralà muốn cổ vũ đứa nhỏ rèn luyện tính tự lập nhưng vẫn lo lắng, nên mới cách một khoảng gắt gao theo sau.

Trách không được tiểu Lôi Mạn nhìn thấy nhiều người vậy mà vẫn khí phách thế, hai chú cháu này thật thú vị mà.

Barret cúi cúi đầu, cườ i xấu hổ đi lại, ôm lấy tiểu Lôi Mạn hàn huyên vài câu với Á Lai, thấy thời gian không sai biệt lắm mới quay về chỗ ngồi chờ hoạt động bắt đầu.

Á Lai đứng sau màn nhìn lên sân khấu, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của vị thành chủ vĩ đại, còn có vị cầu vồng nam đại tế ti mà Garlock vẫn thường nhắc đến.

Không có ai hết, nhân vật quan trọng thì phải đến sau cùng, người hiện thân quá sớm sẽ bị hạ giá!

Hả?Không phải Barret vì vấn đề thời gian nên về trước sao, rõ ràng là lấy cháu ra bán manh (cute), để cho người ta mua vật phẩm cổ vũ có ấn kí Eden bảo.

Được rồi, chắc đã một thời gian dài không có cơ hội ra tay nên hôm nay hội trưởng đại nhân mới muốn bùng nổ một chút.

Thế nhưng, hình như tâm trạng bên Lặc Tư bảo không được tốt lắm, ai bảo suy nghĩ của họ không nhanh nhạy bằng Barret chứ?

―Xin hỏi ngài là Á Lai tiên sinh sao, có thể cho tôi xin chữ kí không?‖

Á Lai quay đầu nhìn người, đây là điển hình cho nhân vậ t bạch mã hoàng tử, là loại tươi cười tỏa nắng, bên cạnh có một lão nhân rất có khí thế, đứng bên cạnh vương tử thì nhìn rất giống một vị quốc vương.

Francis đứng cách đó không xa, nhưng vì tạo hình không tiệ n bại lộ ra trước khi lên sân khấu, nên đành phải gởi cho Henry đứng gần mình nhất một ánh mắt xin giúp đỡ.

Hai ngườ i từ tối qua đến giờ vẫn nói chuyện không được tự nhiên, khi đối diện nhau, trái tim hai người cũng bất giác đập nhanh hơn, cũng đồng thời nhanh chóng quay đầu đi.

Henry đi đến, thật sự là bất đắc dĩ, người đến này anh có biết, đành phải đứng sang một bên Á Lai không lên tiếng.

Á Lai ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn người mới đến nói: ―Thật có lỗi, nhà tài trợ của tôi có nói, tôi chỉ có thể kí tên lên vật dùng để tuyên truyền cho Eden bảo.‖

Lão nhân cười nói: ―Thật có lỗi, chúng tôi đã không chuẩn bị trước.‖

Trong lòng Á Lai run lên, một âm thanh thật dài, tự nhiên tản ra một loại tang thương.

Người trẻ tuổi nhướngmi, đột nhiên mị hoặc cởi tây trang ra, chỉ vào áo sơ mi trắng trước ngực, phóng tia điện cười nói: ―Vậy mời ngài kí vào đây thì thế nào?‖

Phi thú nhân ở chung quanh nhìn thấy không nhịn được thét chói tai, quá hấp dẫn, tuy rằng vị này giả trang bình thường, nhưng dưới cái mũ to đùng có lộ ra một nửa khuôn mặt cũng đủ thấy tuấn tú rồi.

Đáng tiếc là Á Lai dù đứ ng ở góc độ này có thể thấy hết cả khuôn mặt tuấn tú, nhưng y lại không nhận một tia điện nào bắn đến, chỉ khó xử nói: ―Đại quý tộc, à không, cố chủ đại nhân của tôi không cho phép tôi làm vậy.‖

Đào Đức có chút thất bại, chớp mắt nhìn Henry, đủ nghe lời, năng lực của Garlock tăng lên rồi, mị lựcsiêu phàm của tôi cũng không đánh gục được. Lúc này, có một vị lão nhân vô luận là diện mạo hay khí phái đều có phần tương tự với lão nhân gia đi cùng vương tử tiến đến xin chỉ thị gì đó.

Á Lai bất giác nghĩ, Henry về già chắc cũng giống vậy nhỉ, thật khỏe khoắn.

Đào Đứ c bỗng nhiên u buồn nói: ―Aizz, chúng tôi chỉ có thể đi ra một chút thôi, thiên tân vạn khổ mới vào được hậu trường, nhưng vẫn không thể như nguyện thật đáng tiếc mà.‖ Phóng ra mị lực đến cực đại.

Á Lai nhìn về phía Henry xin giúp đỡ, nếu quản gia đã lên tiếng thì mình sẽ không bị phê bình đâu nhỉ, bộ dáng người ta đến đây chuyến này không hề dễ dàng, huống chi vị thanh niên này thị lực không được tốt lắm thì phải lúc thù chớp mắt lức thì trừng mắt, nên suy nghĩ cho người tàn tật một chút. . . . .

Henry 囧, anh tuy rằng không biết giờ Á Lai đã nghĩ đến đâu rồi nhưng bằng vào sự hiểu biết của anh với Á Lai thì vẻ mặt này đảm bảo suy nghĩ không bình thường rồi, đang định nói chuyện thì thấy tổ phụ Bill của mình đứng đối diện bày ra tư thế xem kịch vui, đành phải cung kính nói với Á Lai: ―Ngài có thể tự quyết.‖

Á Lai kì quái nhìn thái độ của Henry, chẳng lẽ ba người mới đến này có thân phận thực tôn quý sao? Một lần nữa nhìn kĩ lại thú văn ở mi tâm của đối phương là lão hổ, lão hổ, đại hồ ly, khẳng định không đơn giản, vậy kí thì kí, hào phóng vung lên tuyệt bút trước ngực Đào Đức.

Đào Đức cười cườ i mặc lại áo khoát quay về chỗ ngồi, nhìn Garlock ngồi bên cạnh, mạnh nhấc lên một góc áo khoác, lộ ra chữ kí người trong lòng của người nào đó.

Garlock lập tức đen mặt, cầu vồng nam vậy mà dám quấy rối Á Lai!

Lão thành chủ nhìn thấy hai tiểu bối hỗ động nhịn không được bật cười. Đào Đức ra vẻ nói: ―Có thể khiến cho Garlock có vẻ mặt như thế, thật sự quá thú vị, tôi nghe nói người ta còn chưa thèm nhận lời cầu hôn của ai đó nữa kìa.‖

Lão thành chủ chậm rãi nhìn về phía sân khấu, ―Để chúng ta nhìn xem vị Á Lai tiên sinh đa tài đa nghệ này đến tột cùng là có chỗ nào thần kì.‖

Bill đại quản gia cũng cười nhìn về phía sân khấu.

Diễn xuất sắp bắt đầu, hàng ghế khách quý trở nên nghiêm túc.

Theo cách sắ p xếp chỗ ngồi cho khách quý có thể nhìn ra địa vị bất đồng của Eden bảo và Lặc Tư bảo, bởi vì phân biệt ngồi ở chỗ thành chủ, nơi khán đài chia thành hai sườn.

Đại Công Lặc Tư bảo cũng lườ i phản ứng ngồi bên đứa con cả mình là Luân Ân, nếu so với công tước trẻ tuổi Garlock thì con cả của lão thật đáng dọa người, lên làm bộ trưởng cảnh vụ chẳng quacũng chỉ là hữu danh vô thực, nhưng mà, lão dùng quạt che đi nụ cười nhạt của mình, đây đúng là thứ lão cần.

Bởi vì là sân khấu ngoài trời, nên không ít cảnh vụ được sắp xếp ở đây.

Đã chuẩn bị hết mọi thứ.

Gần mười một giờ trên sân khấu hoa lệ, gần đến trưa, cả chương trình đã bắt đầu.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, hai tiết mục kia mới là quan trọng nhất, cho nên theo thời gian trôi qua sự căng thẳng càng lên cao.

Có đủ điều kiện, Mạch Kì muốn khẳng định vũ kịch của mình sẽ không thể bị qua mặt, cho nên tranh cơ hội lên sân khấu trước, chiếm được lợi thế đi trước. Diễn trên sân khấu một bài ca công tụng đức, hao hết cả đống hoa y trang sức, kỉ niệm một năm thắng lợi, thành chủ dẫn dắt quân đội hùng mạnh.

Vỗ tay như sấm, nhóm vũ giả nện bước nghênh ngang đi qua nhóm vũ giả chuẩn bị nghênh đón sự thất bại đang biết xấu hổ mà mặc áo choàng.

Công tác giữ bí mật của hai bên vô cùng tốt, cho nên khuôn mặt dưới mũ và áo choàng giờ đây tất cả đều có vẻ mặt kiên định quyết chiến, nhưng đối phương sẽ không thấy được.

Ra Trận!

Y bào rách nát hòa cùng nhạc khí, giọng ca nhuộm màu khói lửa.

Mái tóc màu đỏ rượu vang, trường bào mục sư màu đen, đưa lưng về phía thế nhân, hai tay nâng lên hạ xuống.

Túc mục chi ca, ―The Mass‖, kế thừa và phát triển của đời trước, đột phá và biến hóa đến chấn động lòng người.

http://mp3.zing.vn/bai-hat/The-Mass-Era/ZW6UDW8B.html

Cả đội quân bước ra dậm đều chân.

Hàng thứ nhất cởi trường bào xuống, quần áo bắt chước các loại thú hình, mặt có hoa văn, phủ phục đi tới, hàng hai sắp xếp, hàng ba sắp xếp. . . . . . . . . . . . . Giống như đội quân thú nhân ở thú hình hùng mạnh vào trận đấu.

Âm nhạc mạnh mẽ cô đọng, mỗi một lần tiến công mỗi lần lùi lại, binh lính tạo nên một hình tượng huy hoàng.

Dũng mãnh, thiện chiến, bất khuất, không từ, kéo theo thân hình dũng mãnh rách nát của họ tiến lên.

Một bức tranh chiến đấu, quên mình, nhiệt huyết, chiến giết vô cùng, ―Conquest of paradies.‖

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Conquest-Of-Paradise-Vangelis/ZWZDUO08.html

Dũng sĩ chân chính khi đố i mặt với cường giả cũng vẫn sẽ không đầu hàng, vẫn tiến lên, tiến lên, nâng đỡ cho nhau, mang theo thi thể chiến hữu trên lưng mình, không ngừng đi về phía trước. . . . . . . . .

Tia chớp xé rách trời đen, mặt đất rung chuyển, chiến đấu vì niềm tin, không cho một sợi tóc mình rơi và tay kẻ địch.

Mãnh hổ chỉ huy phấn vũ, ra lệnh hướng về phía vách núi đen, đi tới. . . . . .

Rung động tận tâm can, là một khúc hùng văn bao la hùng vĩ.

Tình cảm mãnh liệ t lắng xuống, một khúc linh hoạt kì ảo an ủi hồn người để đón chào người chiến thắng tiến vào điện phủ, tuyệt đẹp, thánh khiết, như mây trắng phiêu lãng trên trời cao.

Có thể làm đối thủ của các người là vinh hạnh của chúng ta, bởi vì các người cường đại cho nên chúng ta mới không thể yếu hèn.

Cám ơn các người, địch nhân tôn kính của ta, cộng đồng của chúng ta sẽ sáng lập nên hòa bình.

Thành chủ bạch hổ mạnh mẽ gào thét, đây là chiến dịch khiến ông cả đời khó quên, địch nhân thà chết chứ không chịu khuất phục rung động trời đất. Chân chính thắng lợi không phải là chiến thắng địch nhân, mà chiến thắng bản thân, khai sáng tương lai.

Một tiếng hô to của thành chủ như một bài tế cho những dũng sĩ đã mất.