Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội

Chương 9




"A... Ninh... Ta sai rồi, tỷ tha cho... tha cho ta được không?" Nhị sư đệ đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước kia nữa.

Tha cho hắn ta? Rồi để hắn ta g.i.ế.c ta? Ta không ngu ngốc như vậy đâu.

"Không được."

Một kiếm cuối cùng kết liễu sinh mạng của hắn ta.

Ta cầm kiếm, đi đến trước mặt Tiểu sư muội: "Đến lượt ngươi."

"Không! Ngươi không thể g.i.ế.c ta! Sư tôn! Sư tôn!"

"A a a! Ngươi đừng lại! "

"Cứu mạng! Muội không dám nữa, Đại sư tỷ, xin tỷ tha cho muội!"

"A!"

Phía sau là bức tường, Tiểu sư muội không còn đường lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta c.h.é.m đứt một cánh tay của nàng ta.

"Không... Không..."

"A Ninh! Dừng tay!" Sư tôn Tô Tu Trúc đúng lúc đuổi đến.

Tô Tu Trúc dùng Truyền Âm phù nói với ta: "A Ninh, bây giờ không thể g.i.ế.c nàng ta."

Hừ, ta giữ nàng ta lại đương nhiên là để đợi ngươi đến, sao có thể g.i.ế.c nàng ta được?

"Sư tôn, cuối cùng người cũng đến rồi! Hu hu hu, nàng ta đã g.i.ế.c Nhị sư huynh, còn muốn g.i.ế.c con. Sư tôn, người phải báo thù cho Nhị sư huynh!" Tiểu sư muội nhìn thấy Tô Tu Trúc như nhìn thấy vị cứu tinh.

Nhưng kiếp này, nàng ta cuối cùng cũng đã trao nhầm tình cảm.

"Đi thôi." Tô Tu Trúc cầm m.á.u cho Tiểu sư muội, mang theo t.h.i t.h.ể của Nhị sư đệ, nhìn ta thật sâu rồi xoay người bỏ đi.

Tiểu sư muội không ngờ Tô Tu Trúc lại thờ ơ với những gì bọn họ đã phải chịu đựng, còn định mở miệng mắng chửi, nhưng lại bị Tô Tu Trúc cấm ngôn, chỉ có thể dùng ánh mắt hung dữ trừng trừng nhìn ta.

"Tô Tô." 

Sau khi bọn họ rời đi, ta vào phòng, đưa toàn bộ số tiền trên người cho Tô Tô. Số tiền này đủ để hai cha con cô bé sống cả đời rồi.

Ta cũng được biết toàn bộ câu chuyện từ miệng Tô Tô.

Tiểu sư muội và Nhị sư đệ nhìn thấy Vương thúc đang loay hoay với những cây thuốc trong sân, liền nổi hứng thú đến xem. Nhưng Vương thúc vô tình chạm vào Tiểu sư muội, nên lập tức bị Tiểu sư muội c.h.é.m đứt tay, cuối cùng còn muốn g.i.ế.c Vương thúc.

Tô Tô cầu xin, còn bị Tiểu sư muội tát mấy cái.

Thật đáng chết!

Vương thúc tỉnh lại, dường như ông ấy không quan tâm đến việc mình đã mất một cánh tay, điều này cũng khiến ta yên tâm phần nào.

Ta thu xếp ổn thỏa cho Tô Tô và Vương thúc, đưa cho họ một số vũ khí và bùa chú có thể sử dụng được, rồi từ biệt họ, lên đường đến Tiên Đô.

Chuyện gặp bọn họ hôm nay khiến ta nhớ ra hôm nay chính là ngày Tiên Đô mở cửa.

Vô Tà Kiếm, không thể để người khác chiếm tiện nghi được.

14

Ngự kiếm bay một lát đã đến Tiên Đô.

Lúc ta đến nơi, Tiên Đô đã mở ra được một lúc, cửa ra vào chẳng còn ai.

Ta dựa theo ký ức kiếp trước, nhanh chóng đến Kiếm Mộ.

Lúc này, bên trong Kiếm Mộ đã có không ít người, trong đó có cả Tiểu sư muội và Tam sư đệ.

Vô Tà Kiếm nằm ở vị trí sâu nhất, đã có không ít người thử qua nhưng nó vẫn vững như bàn thạch, dù có rút thế nào cũng không hề nhúc nhích.

Thế nhưng, khi ta đến gần, Vô Tà Kiếm như cảm ứng được điều gì đó, phát ra tiếng ong ong.

"Ồ, đây chẳng phải là Đại sư tỷ đã bị trục xuất khỏi sư môn sao?" Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, chắc hẳn lúc này Tiểu sư muội đã băm ta thành trăm mảnh.

"Ơ, đây chính là Cố Ninh à."

"Nghe nói nàng ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t sư đệ đồng môn, còn c.h.é.m đứt tay Tiểu sư muội nữa."

"Thật hay giả vậy?"

"Thật đấy, ta còn nghe nói lúc đó nàng ta muốn g.i.ế.c cả Trường Bạch tiên nhân, nên mới bị trục xuất khỏi sư môn."

...

Ta nghe mà chẳng hề bận tâm, dù sao bọn họ nói cũng là sự thật, chỉ có điều Tiểu sư muội thấy ta không có phản ứng gì, chỉ có thể tức giận dậm chân.

Người người lần lượt đến rút Vô Tà Kiếm.

Tiểu sư muội thấy ta bước lên phía trước, liền nói với giọng điệu mỉa mai: "Cố Ninh, ngươi cũng muốn rút Vô Tà Kiếm sao? Vẫn là đừng đến làm bẩn Vô Tà Kiếm thì hơn."

"Ngươi không muốn giữ lại cánh tay còn lại nữa à?" Ta vừa dứt lời, Tiểu sư muội lập tức im bặt.