Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội

Chương 8




"Đa tạ tiền bối!" Ta đứng dậy, hướng về phía phát ra âm thanh, cúi người thi lễ.

Xương trắng ban nãy giờ đã tái tạo lại thành m.á.u thịt, linh cốt còn thuần khiết hơn trước kia.

Ta bay về hang động, lấy thanh Thiên Thanh Kiếm đã gãy ra, vừa đặt tay lên, Thiên Thanh Kiếm lập tức khôi phục nguyên trạng.

Nhìn thấy trời vẫn còn tối, ta vung một đường kiếm, cây đại thụ to lớn bên bờ lập tức bị c.h.é.m làm đôi.

Ta dùng thần thức dò xét đan điền, Kim Đan vốn đã vỡ vụn lúc này đã lành lặn, thậm chí còn có xu hướng thăng cấp

Ta lập tức ngồi xếp bằng, Kim Đan vốn chỉ có một giờ đã biến thành ba!

Là ba viên!

12

"Cha!" Ta còn đang chìm đắm trong sự vui mừng, bỗng nhiên nhận ra Tô Tô và Vương thúc đang gặp nguy hiểm.

Trước đó, ta đã đặt một lá bùa Thông Cảm lên người Tô Tô, để khi nào cô bé gặp nguy hiểm, ta có thể biết được ngay lập tức.

Ta vội vàng đứng dậy, ngự kiếm bay xuống núi.

Nhanh lên, nhanh hơn nữa...

"Tô Tô, Vương thúc, hai người nhất định không được xảy ra chuyện..." Ta tăng tốc độ, tiếp tục bay về phía đó, nhưng tại sao con đường trước kia cảm thấy rất ngắn, bây giờ lại xa đến vậy.

"Tỷ tỷ! Xin tỷ hãy tha cho cha ta!"

"Cha ta không cố ý! Xin tỷ hãy tha cho cha ta! Hu hu hu..."

"Tránh ra, ai bảo hắn đụng trúng ta!"

Ta còn chưa đến nơi, đã nghe thấy tiếng cầu xin thảm thiết của Tô Tô và giọng nói cao cao tại thượng của Tiểu sư muội.

"Dừng tay!" Ta đánh ra một chưởng, Tiểu sư muội kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất, thanh kiếm trên tay gãy thành nhiều mảnh.

"Ninh tỷ tỷ! Ninh tỷ tỷ!"

"Cha! Cha... Hu hu hu, bọn họ muốn g.i.ế.c cha muội!"

Ta vội vàng chạy đến kiểm tra Vương thúc đang nằm trong vũng máu, tim thầm giật thót. May mà ông ấy chỉ bị mất m.á.u quá nhiều nên ngất đi, nhưng cánh tay phải e là đã bị phế.

Ta lập tức cầm m.á.u cho Vương thúc, rồi lấy thuốc bột đưa cho Tô Tô.

Lúc này, hai mắt Tô Tô đã đỏ hoe, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đã sưng vù, hằn rõ dấu bàn tay, rõ ràng là bị Tiểu sư muội đánh.

Người mà ta còn không nỡ động vào vậy mà lại dễ dàng bị người khác đánh như thế.

"Nhị sư huynh, nàng ta đánh muội!" Giọng nói the thé của Tiểu sư muội lại vang lên.

Nhị sư đệ đỡ Tiểu sư muội dậy, rồi đi đến trước mặt ta: "A Ninh, Tiểu sư muội không cố ý."

Ồ, lúc Tiểu sư muội đánh người, Nhị sư đệ vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn đấy thôi.

"Nhị sư huynh, nàng ta đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi, cần gì nói với nàng ta như thế!" Tiểu sư muội đứng bên cạnh the thé gào thét.

"Ồn ào." Ta vung một chưởng, chỉ dùng một phần mười sức lực, Tiểu sư muội lại ngã khuỵu xuống đất. Chỉ là lần này, nàng ta sẽ không dễ chịu như trước.

Ta cầm kiếm, từng bước từng bước đi về phía Tiểu sư muội.

Cái gọi là một mạng đổi một mạng, vậy thì một tay đổi một tay, vốn dĩ là lẽ đương nhiên.

13

"A Ninh! Không được! Tiểu sư muội chỉ là vô ý, ta đưa chút thuốc bột cho lão nhân gia kia coi như là xin lỗi rồi."

"Ta không cần."

"A Ninh, ta không muốn động thủ với tỷ, tỷ đừng ép ta."

"Chỉ bằng ngươi?"

Ta mặc kệ Nhị sư đệ nói gì, hôm nay ta nhất định phải lấy cánh tay này.

Nhị sư đệ nhanh chóng chắn trước mặt Tiểu sư muội.

Tốt lắm, vậy thì g.i.ế.c chung luôn, cũng đỡ cho ta phiền phức.

Kiếm khí nổi lên, chỉ với hai chiêu, thanh kiếm của ta đã kề vào cổ hắn ta.

Nhị sư đệ nhìn ta với vẻ mặt không thể tin được, hắn ta dường như không dám tin ta sẽ g.i.ế.c hắn ta.

Nhưng hành động tiếp theo của ta đầy đáng sợ, khiến hắn ta dần dần tuyệt vọng.

Ừm, như vậy mới đẹp mắt chứ.

Một kiếm đánh ra, đan điền của Nhị sư đệ hoàn toàn vỡ vụn, lại một kiếm nữa, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, giờ đây Nhị sư đệ như con giòi bọ nằm liệt dưới đất.