Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội

Chương 7




Ta mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ A Du và ta đang vui đùa. Tuy cha và mẫu thân đã mất từ lâu, nhưng tiền tài mà họ để lại đủ để ta và A Du sống thoải mái cả đời.

Bỗng nhiên, tiếng khóc la vang lên, ta dắt A Du chạy mãi về phía trước.

Cuối cùng, kiệt sức ngã quỵ xuống đất, nhưng vẫn bị một con quái vật đuổi kịp. Ngay lúc quái vật tấn công, ta đã đẩy A Du ra.

Nhưng sao A Du vẫn bị quái vật bắt được?

Rõ ràng ta đã đẩy muội ấy ra rồi mà...

"A Du! A Du!" Ta lao đến muốn kéo A Du lại, nhưng dường như bị một lực lượng nào đó giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Lửa cháy ngút trời, tiếng kêu khóc thảm thiết, tiếng cầu cứu vang vọng khắp nơi.

Ta trơ mắt nhìn A Du bị quái vật nuốt chửng, dù có gào thét thế nào cũng không thể thoát khỏi sự thật A Du đã chết.

Nhưng lần này, ta nhìn rõ khẩu hình của A Du, muội ấy nói: "Tỷ tỷ, tỷ phải sống sót!"

11

"Cha ơi, mau đến đây! Tỷ tỷ tỉnh rồi!"

Đợi đến khi ta mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy một cô bé giống hệt A Du đang ngồi bên giường, vui vẻ nhìn ta.

Nhưng ta biết cô bé không phải A Du, A Du của ta đã c.h.ế.t rồi, A Du luôn lẽo đẽo theo sau gọi "tỷ tỷ" đã c.h.ế.t rồi.

Sau khi tỉnh lại, ta được biết từ lời cô bé rằng cô bé tên là Tô Tô. Hôm đó, cô bé và cha mình là Vương thúc lên núi hái thuốc, đúng lúc nhìn thấy ta ngất xỉu nên đã đưa ta về nhà.

Tô Tô rất hoạt bát, Vương thúc cũng rất tốt bụng, họ không hỏi nhiều về thân phận của ta, chỉ bảo ta cứ yên tâm ở lại đây.

Ta ra phố, dùng linh thạch mang theo đổi lấy ít bạc, rồi đưa cho họ. Sau nhiều lần nài nỉ, cuối cùng họ cũng nhận.

Hôm nay, thấy thời tiết đẹp, Tô Tô dẫn ta đến căn cứ bí mật của cô bé chơi.

Nhìn Tô Tô ngây thơ hoạt bát, ta chợt nghĩ, nếu A Du còn sống, chắc cũng bằng tuổi Tô Tô rồi.

Chẳng mấy chốc, chúng ta đã đến một thác nước. Khung cảnh nơi đây rất đẹp, nhưng ta mơ hồ cảm nhận được linh khí dồi dào ẩn sau thác nước.

Chơi với Tô Tô cả ngày, đã lâu rồi ta mới có cảm giác thoải mái như vậy.

Ta rất trân trọng thời gian ở bên Tô Tô và Vương thúc, nhưng ta không thể ngừng tu luyện.

Đợi bọn họ ngủ say, ta một mình đến thác nước đó, sau khi bay vào phía sau thác nước, quả nhiên là một thế giới khác.

Phía sau thác nước có một hang động, bên trong không chỉ có linh khí dồi dào mà còn có rất nhiều linh thạch cao cấp chất đống như núi.

Ta ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, bắt đầu lại từ Trúc Cơ.

Hiện tại, tu vi của ta gần như đã bị phế bỏ hoàn toàn, phải bắt đầu lại từ đầu.

Một lần, rồi lại một lần, lại một lần nữa...

"Ọc..." Cơn đau do xương cốt gãy vụn tái tạo khiến ta không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

"Tiểu nữ oa, ngươi làm như vậy không được đâu, hôm nay ngươi gặp ta coi như là duyên phận, đến đây, vào trong đi." Một giọng nói vang lên, đồng thời thác nước đang chảy bỗng dừng lại, mặt nước phía dưới xuất hiện dị tượng, giống như có một con rắn đang bơi lội.

Không, không phải một con, mà là một đàn.

Ta nhìn dị tượng dưới nước, không chút do dự nhảy xuống.

"Tốt! Có khí phách! Tiểu nữ oa, nếu ngươi có thể vượt qua được ở đây, thì linh cốt của ngươi coi như là thành công rồi!"

Theo giọng nói biến mất, cơ thể ta đau đớn như bị côn trùng cắn xé.

Tẩy Tủy trì, sống hai kiếp, sao ta lại không biết chứ.

Chỉ là không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây, thôi không nghĩ nữa, gặp được coi như là duyên phận.

Không rõ đã bao lâu, phần thịt trên cơ thể ta đã bị gặm gần hết, một bên là thịt đỏ tươi, một bên lộ ra lớp xương trắng hãi hùng. May mắn không ai nhìn thấy, nếu không chắc họ sẽ kinh hãi lắm.

Còn ta, đã sớm tê dại trước cơn đau trên thân thể mình.

"Tốt, tốt, Tiểu nữ oa, ngươi thật sự có thể chịu đựng được, lão phu không nhìn lầm người!" Không biết đã qua bao lâu nữa, giọng nói đó lại vang lên lần nữa, lúc này ta cũng đã tỉnh lại.