Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội

Chương 6




"Tiểu sư muội, muội không sao chứ? Mau uống thuốc này đi!" Tam sư đệ tuy thân thể đầy vết máu, nhưng vẫn vội vã đưa thuốc đến trước mặt Tiểu sư muội.

"Tam sư huynh, muội không sao, đưa cho Nhị sư huynh đi, Nhị sư huynh bị thương nặng hơn." Tiểu sư muội xoay người đưa thuốc của Tam sư đệ cho Nhị sư đệ.

Sự lo lắng và đau lòng trong mắt Tô Tu Trúc là điều mà ta chưa từng thấy trong hai kiếp.

Trước đây, ta cứ tưởng Tô Tu Trúc chỉ là người ít nói, hóa ra ông ta chỉ là không cười với ta mà thôi.

Ta nằm liệt dưới đất, nhìn ba người bọn họ vây quanh Tiểu sư muội, người thì đưa thuốc, người thì chữa thương, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ta.

Hình như đang đợi ta... tức giận?

9

Ta lảo đảo với thân thể tàn tạ, run rẩy nhặt thanh Thiên Thanh Kiếm dưới đất.

"Đại sư tỷ..." Tam sư đệ chú ý đến động tác của ta, trên tay cầm Kim Sang dược, không biết có nên đưa cho ta hay không, cuối cùng vẫn quyết định đi về phía ta.

"Tam sư huynh, quay lại!" Tiểu sư muội lên tiếng gọi Tam sư đệ lại, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục đi về phía ta.

Tam sư đệ đến trước mặt ta, đưa lọ thuốc trên tay cho ta.

Có phải ta nên cảm động không?

Không, kiếp trước sau khi bị Tô Tu Trúc moi linh cốt, ta đã bị vứt ở hậu sơn. Sau đó, Tam sư đệ tìm thấy ta, ta cứ tưởng hắn ta muốn cứu ta.

Nhưng cuối cùng hắn ta lại dùng ma lực giam cầm ta đến chết.

Trước khi chết, ta mới biết, Tam sư đệ vốn có vẻ ngoài vô hại kia lại là kẻ độc ác nhất.

Hắn ta đã không còn là Tam sư đệ của ngày xưa nữa rồi, thuốc mà ta uống trước khi bị moi linh cốt chính là do hắn ta bỏ vào.

"Choang!" Lọ thuốc rơi xuống đất vỡ tan, thuốc bột vương vãi khắp nơi.

"Tam sư huynh, quay lại! Huynh không thấy Đại sư tỷ căn bản không lĩnh tình sao?" Tiểu sư muội đi tới kéo Tam sư đệ lại.

Tiếng động do chúng ta đánh nhau quá lớn, đã kinh động đến những người khác.

Trong chốc lát, đại điện chật kín người, ngay cả Đại trưởng lão đang bế quan cũng ra ngoài.

"Cố Ninh, dĩ hạ phạm thượng, tàn hại đồng môn, hiện tại bị trục xuất khỏi sư môn!"

"Cố Ninh, ngươi có ý kiến gì không?"

Đại trưởng lão đã "hiểu rõ" sự việc từ miệng Tiểu sư muội.

"Đại trưởng lão, chờ đã..."

"Con không có ý kiến." Tô Tu Trúc và Nhị sư đệ vừa định lên tiếng đã bị ta cắt ngang.

Sao ta lại có ý kiến chứ, kiếp trước ta cũng từng bị đuổi khỏi sư môn, chỉ vì lúc đó Tiểu sư muội trượt chân ngã xuống nước, mà ta lại ở ngay bên cạnh nàng ta.

Lúc đó, ta chẳng làm gì cả, vậy mà lại trở thành kẻ xấu xa bị người người chỉ trích, cuối cùng bị Tô Tu Trúc phế bỏ tu vi, rồi bị đuổi khỏi sư môn một cách thê thảm.

Dù ta có giải thích thế nào, bọn họ cũng khăng khăng cho rằng ta đã đẩy Tiểu sư muội, sao bây giờ lại bắt đầu bênh vực ta rồi?

"Đại sư tỷ, đừng hành động theo cảm tính, hãy xin lỗi sư tôn đi, sư tôn sẽ tha thứ cho tỷ."

"Sư tôn, người sẽ tha thứ cho Đại sư tỷ, đúng không?"

Tiểu sư muội không ngờ rằng nàng ta còn chưa tìm được cơ hội tiếp cận ta, ta đã sắp bị đuổi khỏi sư môn, lập tức bắt đầu hoảng sợ.

Tô Tu Trúc nhìn ta với vẻ trầm ngâm: "A Ninh, nếu con xin lỗi..."

Không phải ta nói, kiếp trước ta đã nói ba chữ "con xin lỗi" đến phát ngán rồi, nhưng kết quả thì sao?

Thật nực cười.

"Không thể nào." Ta để lại ba chữ rồi xoay người bỏ đi.

Nhị sư đệ phi thân tới kéo ta lại: "A Ninh, đừng làm loạn nữa."

Ta hất tay Nhị sư đệ đang giữ lấy mình, lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi có việc gì sao?" 

Không để tâm đến bọn họ nữa, ta cầm kiếm, tập tễnh bước xuống núi.

10

Ta lê bước với thân thể bê bết máu, từng bước từng bước đi xuống, giống như lúc trước ta từng bước từng bước quỳ lạy van xin đi lên.

Vô tình đạo, đạo vô tình.

Ta cần phải nhanh chóng tìm một nơi dung thân, nhưng cuối cùng vẫn ngất đi vì kiệt sức.

Trước khi ngất đi, ta nhìn thấy một bóng dáng rất giống A Du đứng bên cạnh: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?! Cha ơi!"