Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội

Chương 5




"Dương Hạo Vũ, hôn ước của ngươi và ta đến đây là kết thúc."

Ta trực tiếp lấy ra tín vật đính ước của ta và Nhị sư đệ rồi bóp nát, từ nay về sau hôn ước không còn hiệu lực nữa.

Kiếp trước, sau khi ta bị làm nhục, Nhị sư đệ mới từ hôn với ta.

Nhưng kẻ làm nhục ta không ai khác, chính là sư tôn Tô Tu Trúc.

Sau khi phá vỡ tầng quan hệ này, mỗi khi đêm xuống, Tô Tu Trúc luôn triệu ta đến, bày kết giới, cùng ta ân ái triền miên, vui vẻ biết bao.

Ta đắm chìm trong sự dịu dàng giả tạo của Tô Tu Trúc, không hề hay biết rằng ánh mắt của ông ta nhìn ta luôn như nhìn một con mồi.

Nhị sư đệ không ngờ ta lại dứt khoát như vậy, liền bày ra vẻ mặt thâm tình trước kia, nhìn ta nói: "Đại sư tỷ, là ta có lỗi với tỷ, sau này nếu gặp khó khăn, ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ."

Trong lòng ta thầm mắng: "Thôi đi, ngươi không đ.â.m thêm cho ta một nhát đã là tốt lắm rồi."

"Cút, đừng ở đây chướng mắt." Kiếm khí nổi lên, Nhị sư đệ và Tiểu sư muội bị đẩy lùi ra xa mấy thước.

Nhị sư đệ nhìn thấy hành động của ta, sững sờ một lúc, nhìn ta thật sâu rồi được Tiểu sư muội dìu đi.

"Sao Đại sư tỷ lại như vậy chứ! Nếu là muội, muội không nỡ đối xử với Nhị sư huynh như thế đâu!" Giọng nói của Tiểu sư muội càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất hẳn.

Ta suy nghĩ một hồi, rồi cầm kiếm lên, đi về phía sư tôn Tô Tu Trúc.

8

"Sắc!" Một kiếm đánh ra, cánh cửa lập tức bị c.h.é.m làm đôi.

Ta nhìn chiếc giường đã từng mang đến cho ta vô số lần sỉ nhục ở kiếp trước, kiếm khí lại đánh tới, chiếc giường lập tức vỡ tan tành.

Lúc này, Tô Tu Trúc đang tắm rửa, nhìn thấy chiếc giường bị c.h.é.m nát, ông ta sững sờ một lúc, sắc mặt không rõ là đỏ hay đen: "Cố Ninh! Con làm gì vậy!"

Ta lạnh lùng phun ra hai chữ: "Giết ngươi."

"Thiên Thanh, đi!" Thanh kiếm trong tay ta lập tức vang lên ong ong.

Ta ra tay không chút lưu tình, Tô Tu Trúc vốn còn đang nhường nhịn cũng nhận ra ta thật sự muốn lấy mạng ông ta.

Từ phòng thủ chuyển sang tấn công, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào tử huyệt, ta cũng không hề nương tay.

Sau vài hiệp, tuy ta đã làm Tô Tu Trúc bị thương, nhưng bản thân ta lại bị thương nặng hơn, Kim Đan đấu với Nguyên Anh, có thể làm ông ta bị thương dù chỉ một chút đã là cực hạn của ta rồi.

"Ọc ~" Ta chống kiếm, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Tô Tu Trúc nhíu mày, cúi đầu nhìn ta: "A Ninh, ta và ngươi sao lại ra nông nỗi này?"

Ta lau m.á.u ở khóe miệng, đứng dậy nhìn thẳng vào ông ta: "Ngươi chết, hoặc là ta vong."

Vừa rồi khi đánh với Tô Tu Trúc, ta đã giữ lại một phần linh lực, lúc này vẫn có thể đánh tiếp một trận.

"Sư tôn!" Tiểu sư muội chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

Đằng sau Tiểu sư muội còn có tả hữu hộ pháp Nhị sư đệ và Tam sư đệ: "Sư tôn, Đại sư tỷ."

"Sư tôn, sao người lại bị thương?!"

"Đại sư tỷ, tỷ còn là đồ đệ của sư tôn không? Sao tỷ có thể ra tay với sư tôn!"

Tiểu sư muội vừa lo lắng kiểm tra Tô Tu Trúc, vừa không quên chỉ trích ta.

Tam sư đệ nghe Tiểu sư muội nói xong lập tức bắt đầu trách móc ta: "Đại sư tỷ, tỷ quá lỗ mãng rồi, sao có thể ra tay với sư tôn chứ!"

Nhị sư đệ không nói gì, chỉ cau mày nhìn ta.

"Vậy thì các ngươi cùng c.h.ế.t đi." Ta không muốn nói nhảm nữa, cầm kiếm lên, dùng toàn bộ linh lực tạo ra hàng ngàn thanh kiếm đ.â.m thẳng về phía bọn họ.

Ngoại trừ Tô Tu Trúc, những người khác đều chịu ảnh hưởng từ uy lực của Kim Đan, đặc biệt là Tiểu sư muội, trên người đã xuất hiện những vết thương lớn nhỏ.

Tô Tu Trúc thấy kiếm khí của ta còn mạnh hơn vừa rồi, không thể không dốc toàn lực ứng phó, cuối cùng ông ta quyết định niệm chú: "Tán!"

"Ầm!" Ta bị đánh văng vào cây cột màu vàng kim của đại điện, không biết bao nhiêu khúc xương đã gãy, ngũ tạng lục phủ đau đớn như bị vỡ vụn.

Dù sao Tô Tu Trúc cũng không dùng toàn lực, nếu không ta đã c.h.ế.t rồi.

Thiên Thanh Kiếm gãy làm đôi, rơi xuống bên cạnh ta.