Trọng Sinh Báo Thù - Vả Mặt Tiểu Sư Muội

Chương 2




Vậy mà vết thương đó, nếu ta đến muộn một chút, e rằng đã tự lành rồi.

Bao nhiêu chuyện như vậy, ta cũng chưa từng oán trách bọn họ.

Khi ấy, Tiểu sư muội thường dùng lời lẽ ngọt ngào, bám lấy ta chẳng rời. Nhưng ta chẳng làm gì cả, mà Tiểu sư muội vẫn bị thương.

Còn ta thì lại bị Tô Tu Trúc và các sư đệ chỉ trích, khiến ta ngày càng bị bọn họ chán ghét.

Lúc đó, ta còn tưởng rằng mình đã làm sai điều gì, bây giờ xem ra, phần lớn nguyên nhân là do bọn họ vốn đã không vừa mắt với ta.

Ta biết Tiểu sư muội cố ý thân cận ta là có mục đích không trong sáng, nhưng sự tương đồng kia đã khiến ta mất cảnh giác.

Cuối cùng, chỉ vì một câu "Muốn tu luyện thật tốt" của Tiểu sư muội, mà Tô Tu Trúc đã nhẫn tâm moi sống linh cốt của ta.

Thế nhưng, Tiểu sư muội vốn không phải là người, Tô Tu Trúc biết rõ điều đó!

Ta vốn sẽ không chết, nhưng những người có mặt ở đó, không chỉ có Tô Tu Trúc mà còn có các sư đệ, bọn họ đã sớm bày sẵn Sát Tiên trận.

Ta biết, kỳ thực bọn họ đã sớm muốn ta chết.

Lý do không gì khác, chỉ vì ta mạnh hơn bọn họ.

Bọn họ không cho phép mình thua kém một nữ nhân, vậy thì ta nhất định sẽ chứng minh cho bọn họ thấy!

3

Ta vừa về đến viện tử thì một bóng hình hư ảo xuất hiện: "Tiểu Ninh Nhi, sư tôn của nàng không cần nàng nữa rồi, có muốn cân nhắc đến ta không?"

"Cút!" Ta vung tay đánh ra một chưởng, bóng hình kia lập tức tan biến.

Tuy nhiên, giọng nói này lại nhắc nhở ta.

Tô Tu Trúc gặp ta khi ông ta đang vân du tứ hải, cứu ta khỏi miệng yêu quái. Khi đó, ông ta còn chưa phải là chưởng môn.

Lúc ấy, cả thôn đang bị yêu quái tấn công, muội muội A Du sống nương tựa lẫn nhau với ta đã liều mình cứu ta và bị yêu quái nuốt chửng.

Ta cứ ngỡ mình c.h.ế.t chắc rồi, nhưng Tô Tu Trúc đã xuất hiện.

Ban đầu, Tô Tu Trúc không định thu nhận ta, là ta đã quỳ lạy từng bước một trên ngàn bậc thang trên đỉnh Thanh Sơn để cầu xin ông ta.

Cuối cùng, Tô Tu Trúc bị tấm lòng thành của ta lay động, phá lệ nhận ta làm đồ đệ.

Sau này, ông ta phát hiện ra thiên phú tu luyện của ta cực cao, lại là thuần linh căn, nên đã tận tâm dạy ta kiếm thuật.

Còn ta, đối với Tô Tu Trúc, ngoài sự kính trọng, còn có một tầng tình ý.

Tô Tu Trúc biết rõ điều đó.

Vì vậy, ta ngày đêm khổ luyện, không dám ngừng nghỉ.

Chỉ mong sao yêu quái không còn xuất hiện hại người, cũng để có thể sánh vai chiến đấu cùng ông ta.

Ta tôn Tô Tu Trúc như thần minh, vậy mà trước khi chết, Tiểu sư muội lại nói cho ta biết, yêu quái năm đó chính là do Tô Tu Trúc dẫn đến, mà Tiểu sư muội vốn không phải bộ dạng này.

Chỉ vì một câu nói đùa "Xem thử phàm nhân làm sao thoát khỏi yêu quái" của Tô Tu Trúc, mà thôn dân trong thôn ta đều bị g.i.ế.c sạch trong một đêm.

Thế mà kẻ vốn nên là tội đồ, lại trở thành đấng cứu thế.

Thật không công bằng!

4

Ta vừa về đến viện chưa được bao lâu thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Tiểu sư muội: "Sư tôn, Đại sư tỷ có phải không thích con không?"

"Tiểu sư muội, Đại sư tỷ chỉ là không thích nói chuyện thôi, không phải là không thích muội đâu." Tô Tu Trúc còn chưa lên tiếng, Tam sư đệ Mộc Ngôn đã chen vào.

"Đại sư tỷ!"

Ta phất tay một cái, cánh cửa đang đóng chặt lập tức mở ra: "Có chuyện gì?"

Tô Tu Trúc lạnh lùng nhìn ta nói: "A Ninh, trong sư môn toàn là nam tử, để Thiển Thiển tạm thời ở cùng con."

"Sắc!" Kiếm khí nổi lên, một luồng kiếm khí thẳng hướng Tiểu sư muội.

Tiểu sư muội vội vàng lùi lại: "A! Tô Tu Trúc sư tôn!"

Tô Tu Trúc dùng kiếm chặn lại: "Tán!"

Kiếm khí không hề tan đi mà lập tức đổi hướng.

"Ngươi!" Tô Tu Trúc bị kiếm khí của ta đánh trúng, nhưng dù sao cũng là lão yêu quái tu luyện mấy trăm năm, chỉ kêu lên một tiếng đau đớn.

"Cút!" Ta lặng lẽ thu kiếm, xoay người bước vào, cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.