Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 90: Phản bội




Lười biếng quá lâu, hiện giờ, Umi cũng phải quay lại các chap đầu để nhớ nội dung rồi mn ah    (ㆆᴗㆆ) Cho nên, tiện thể, Umi sẽ chỉnh sửa lại các chap đầu còn nhiều thiếu sót để bộ truyện được hoàn chỉnh hơn. Mong mn bỏ qua nếu thi thoảng thấy thông báo đăng tải mà ko có chap ms nha. Hiện tại, Umi hứa sẽ chăm chỉ hơn na ~~~~

-------------------------------------------------------------

Cung Dĩ Mạt trằn trọc suốt một đêm, đem suy nghĩa từng chút từng chút chải chuốt lại rõ ràng. Đầu tiên là lời đồn vô căn cứ nổi lên bốn phía, sau lại đào ra tế đỉnh, hiện tại, Thái tử bị ám sát..... Một loạt sự việc này rõ ràng đều nhắm vào Thái tử, không chỉ là có người rắp tâm hãm hại phía sau lưng....chỉ e, nội bộ bọn họ đã có kẻ muốn thay lòng.

Cung Dĩ Mạt không khỏi suy nghĩ tới những vị chốn hậu cung kia....

Liễu Hiền phi trong tay có quyền, Long Quý phi trong tay có tiền..... Chuyện này nhìn qua, Liễu Hiền phi có khả năng ra tay lớn hơn, nhưng mà.....

Cung Dĩ Mạt đột nhiên đứng dậy..... Nhưng mà Lý Kha là con trai của Thượng thư Bộ Hộ, mà phụ thân của Long Quý phi, cũng là người của Bộ Hộ..... Hay là, người Bộ Hộ đã thông đồng làm bậy rồi?

Không có khả năng....Lý Kha...... Người này ngày trước nàng đã âm thầm điều tra qua. Hắn trong nhà không phải là trưởng tử, lại có dã tâm muốn làm nên đại nghiệp, cạnh tranh với đời. Ở trong kinh thành hắn vang danh khắp chốn, người người thưởng thức, khen ngợi hắn là công tử phẩm giá chính trực ít người có được!

Hơn nữa, phụ thân hắn, Thượng thư Bộ Hộ, cùng Tả tướng chưởng quản Bộ Hộ, phụ thân của Long Quý phi, từ trước đến nay vốn dĩ không hợp, cạnh tranh nhau như nước với lửa. Khả năng bọn họ bắt tay hợp tác với nhau không lớn, cho nên ngày trước, khi lựa chọn các công tử thế gia đi theo phụ tá, nàng mới có thể tán thành Lý Kha!

Nhưng sự đời khó lường, giống như muốn chứng thực suy đoán của nàng, một đạo thánh chỉ chói lọi nhanh chóng bay tới. Bởi vì Thái tử không ở, nên quan viên tùy tùng bên người Thái tử, Lưu Thị lang tiếp chỉ. Cung Dĩ Mạt nấp sau cửa trộm nghe, thánh chỉ kia thế nhưng từng câu từng chữ liền yêu cầu Thái tử lập tức khải hoàn hồi kinh!

(P/s: Thị lang: là một chức quan, đi theo hầu Vương gia, Thái tử. Trong triều đình, Thị lang đóng vai trò như chức Phó của Thượng thư. Lưu Thị Lang là vị quan Thị lang họ Lưu, không phải tên.)

Nhưng Thái Tử tính mệnh nguy kịch, hơi tàn sớm tối! Hoàng đế sao có thể không màng đến sinh tử của con trai mình?

Điều giải thích duy nhất chính là...... Người Hoàng Đế sốt ruột muốn gặp, không phải là Thái tử, mà chính là muốn gặp nàng.... Mà muốn gặp nàng, chỉ có thể là vì hỏa dược!

Cung Dĩ Mạt thừa nhận, hỏa dược chính là mê hoặc rất lớn, nhưng lấy tính cách của Cung Thịnh, cũng sẽ không mê muội đến nỗi muốn tổn hại tính mạng của con trai mình, nhất là người mà hắn thập phần kỳ vọng, dốc lòng bồi dưỡng như Cung Triệt! Khả năng duy nhất, chính là kinh thành đã phát sinh điều gì đó mà nàng không biết, đã phút chốc thay đổi toàn bộ tình thế rồi!

Sau khi công công truyền chỉ rời đi, Lưu Thị lang tay cầm thành chỉ, bối rồi không biết làm thế nào cho phải, Cung Dĩ Mạt đã đi tới, hắn mừng rỡ như thấy được vị cứu tinh!

Một nam tử hán đã ba mươi mấy tuổi đời, ánh mắt nhìn Cung Dĩ Mạt lại tỏa sáng mừng rỡ như trẻ nhỏ, nhanh chóng chạy tới.

" Công chúa Điện hạ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Thái tử Điện hạ tính mệnh nguy kịch, sao có thể chịu đựng đường xa mệt nhọc? Cho dù là ngồi thuyền, cũng không thể tiến thẳng đến kinh thành!"

Cung Dĩ Mạt ý bảo hắn tạm thời đừng vội nóng nảy, nàng nhìn thánh chỉ vàng chói trong tay đối phương, thật lâu liền thở dài.

" Thái tử ca ca hiện giờ khẳng định không thể chịu khổ đường xa, chúng ta chỉ có thể chờ huynh ấy tỉnh lại rồi tính."

Lưu Thị lang ngập ngừng: "Nhưng thánh chỉ lệnh chúng ta phải lập tức khởi hành a!"

Cung Dĩ Mạt bất đắc dĩ cười cười, trong mắt lại hiện một tia quyết tuyệt!

" Vậy thì chỉ có cách.....kháng chỉ không tuân!"

Lưu Thị lang bị nàng dọa sợ rồi......

" Đó chính là tử tội!"

Cung Dĩ Mạt nhún vai cười. " Thì tính sao đâu?"

Nói xong, nàng xoay người đi đến phòng Cung Triệt, để lại Lưu Thị lang ngốc lặng đứng tại chỗ, đầu óc rối bời, không biết làm thế nào cho phải.

Thánh chỉ của Hoàng Đế viết thật rõ ràng, chính là lệnh cho Thái tử mang toàn bộ người khải hoàn hồi kinh nghe phong thưởng. Kênh đào chưa thành, có cái gì dễ nghe mà phong, đơn giản chỉ là vì hỏa dược, vẫn là vì hỏa dược....

Cung Dĩ Mạt cười, không quan hệ, mặc kệ đã xảy ra điều gì ngoài dự đoán, lúc này đây, nàng tuyệt đối sẽ không để đối phương tiết lộ ra bí mật. Cho dù thực sự có người mật báo, thì tính sao? Dù sao, sớm hay muộn, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ có ngày bị thế nhân phát hiện.

Kể cả khi Lý Kha thật sự phản bội nàng, kể cả khi hắn không màng tới phụ thân hắn, thật sự cùng Long Quý phi bắt tay thông đồng cùng nhau, thì tính sao? Nàng không tức giận, cũng không phải chỉ là thay lòng thôi hay sao? Không phải hắn, ắt sẽ là một người khác.

Chỉ là nhớ đến ngày trước cùng nhau uống rượu tâm tình, nghe hắn miêu tả tuông lai, trong mắt kia tràn đầy tự tin, khí phách cùng hăng hái, nhiệt huyết, trong lòng nàng khẽ đau xót, thật sự không muốn tin tưởng hắn lại lựa chọn làm người như vậy.

Cung Dĩ Mạt đứng đầu lại bất chấp kháng chỉ không tuân, toàn bộ đội ngũ từ trên xuống dưới tuy có câu oán hận, thế nhưng lại không có một người phản kháng!

Mà Cung Triệt ngày qua ngày vẫn không có ý tứ muốn tỉnh lại, từng giờ từng khắc luôn cần thái y chăm sóc.

Cung Dĩ Mạt nhìn chân trời ùn ùn mây đen, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý tưởng điên cuồng....

Cứ như vậy qua hai ngày, Cung Dĩ Mạt còn chần chừ chưa hạ quyết tâm, lại nghe thấy một tiếng thông truyền. Thái gián tuyên chỉ ngoài ý muốn lại tới thêm lần nữa, mang đến Thánh chỉ thứ hai của Hoàng Đế.

Cung Dĩ Mạt giấu mình sau bình phong, lẳng lặng nghe công công dùng âm thanh bén nhọn tuyên đọc thánh chỉ. Mà Lưu Thị lang nghe xong, quỳ trên mặt đất thiếu chút nữa té xỉu, cuối cùng vẫn là gồng mình cắn răng tiếp chỉ, chân tay rụng rời. Thái giám tuyên chỉ liếc nhìn xung quanh, tựa như muốn tìm kiếm người nào, nhưng cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc xoay người rời đi!

Xong rồi! Hoàng Đế thế nhưng hoài nghi Thái tử có tâm làm phản!

Cung Dĩ Mạt đi ra, vừa giở thánh chỉ liền thấy, dòng chữ chu sa " Tu kênh đào giả, long trạch thiên hạ" đỏ tươi chói mắt! Hơn nữa, Cung Triệt lại không đúng lúc nhích người, Hoàng đế ý tứ, chất vấn lại Thái tử có phải hay không thật sự muốn"Long trạch thiên hạ"!

Cung Dĩ Mạt cắn răng, nàng còn chưa thu được tin tức gì, cũng không biết hai người nàng phái đi đưa tin có đến được kinh thành hay không. Là đã tới, gặp được Hoàng Đế rồi, nhưng Hoàng Đế vẫn cương quyết không nghe, hay là không thể tới, mà đã bị thủ tiêu dọc đường rồi, Hoàng Đế thấy Cung Triệt kháng chỉ, lại nghe được lời đồn như vậy mà giận dữ. Cho nên, lại một lần nữa lệnh cho bọn họ lập tức hồi kinh!

Nàng đem thánh chỉ gắt gao nắm chặt trong tay, không nói một lời.

"Công chúa....chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"

Cung Dĩ Mạt khẽ nhìn chung quanh, bọn họ ai nấy sắc mặt đều tái nhợt, hai chân run rẩy. Ở thời đại này, kháng chỉ là tội lớn chém đầu, bọn họ đi theo hầu Thái tử, đều nói giao phó tính mạng bản thân cho chủ nhân, thế nhưng, nghĩ đến thân nhân thê nhi ở kinh thành, bọn họ đều do dự, hận một nỗi không thể mọc cánh lập tức bay về.

Cung Dĩ Mạt trong lòng hiểu rõ, quả nhiên, Lưu Thị lang khẽ liếc nhìn nàng, thấp giọng nói:

" Nếu Bệ hạ đã hạ chiếu, chúng ta tất nhiên không thể tiếp tục kháng chỉ, phải nhanh chóng khởi hành hồi kinh. Chỉ là Điện hạ...." Hắn nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào ổn thỏa, hiện giờ, Thái tử tính mệnh như chỉ mành treo chuông, hung hiểm trùng trùng, ai biết được trải gió dầm sương sẽ phát sinh ra vấn đề gì?!

(P/s: chỉ mành treo chuông: tình huống nguy hiểm, có thể xảy ra bất cứ lúc nào, tương tự câu "ngàn cân treo sợi tóc" )

Thế nhưng, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, nếu để Thiên tử tức giận, mặt rồng sinh khí, không chỉ bọn họ, mà thân nhân cửu tộc liên can, e rằng cũng sẽ vong thây trăm mảnh, tai ương muôn trùng.

Cung Dĩ Mạt trầm ngâm, lẳng lặng quan sát tất cả những người có mặt tại đây. Hứa Thái y, Lưu Thị lang, Từ Thái y, Lý Chưởng tư, Đới Công công,.... Những người này, có thể nói đều là bằng hữu của nàng, là những người đồng hành với nàng suốt hơn một năm gian khổ với nàng! Thế nhưng, lúc này đây, bọn họ dù biểu tình nôn nóng, cau mày, nhưng nhất định cũng không dám đưa mắt nhìn nàng.

Cung Dĩ Mạt đột ngột vén váy khụy một chân quỳ xuống!

Mọi người kinh hãi!

" Công chúa! Người làm gì vậy?!"

Cung Dĩ Mạt ngăn Lưu Thị lang đang muốn tiến lại gần nâng đỡ nàng, kiên định quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp, quyết liệt nhìn bọn họ.

" Ta đã không còn là Công chúa nữa, hiện tại quỳ gối trước mặt mọi người, chỉ có một việc muốn nhờ."

Lưu Thị lang đưa mắt nhìn mọi người không nói gì, bọn họ đều cho rằng, Cung Dĩ Mạt nhất định là muốn cầu bọn họ tiếp tục kháng chỉ, ít nhất là chờ tới khi Thái tử tỉnh lại. Thế nhưng, thánh chỉ của Hoàng Đế đã bức tới trước mắt, bọn họ thật sự không thể đáp ứng.

Cung Dĩ Mạt kiên quyết nói: " Ta đáp ứng sẽ khởi hành hồi kinh....Chỉ là, không thể là bây giờ..."

Quả nhiên, Lưu Thị lang khóa chặt mày, không biết nên cự tuyệt như nào mới tốt.

Cung Dĩ Mạt khẽ cắn răng, hai đầu gối cùng quỳ, hướng mấy người trước mặt dâng một cái khấu đầu vang dội!