Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 80: Giao ước




"Vừa rồi, ta suýt chút nữa đã bị nổ chết!" Cung Dĩ Mạt thanh âm run run. "Thứ này, chỉ có ta là biết rõ nhất! Uy lực rất lớn, nếu dùng trong chiến tranh, tất sẽ làm trăm họ lầm than!"

Nàng thẳng người nhìn mọi người, ánh mắt kiên định lại mang theo đau thương... " Một khi rơi vào tay Hoàng Đế, lấy tâm tư của Đế Vương luôn muốn thâu tóm khắp thiên hạ, không khó để nghĩ ra, nhất định sẽ muốn khởi xướng chiến tranh!"

" Nếu là đồ quý hiếm khó cầu cũng đành thôi, nhưng các ngươi cũng biết, thứ này thành phần cũng không phức tạp. Nếu để người khác nghiên cứu, tự mình chế tạo, sẽ có bao nhiêu tai họa đây? Nếu nó bị dùng để tranh quyền đoạt thế nơi Vương thất thì tình thế sẽ khốc liệt như thế nào đây? Các người thử nghĩ xem, với uy lực của nó, bất luận là núi cao sông thẳm, chỉ cần một nháy mắt sẽ hóa thành bình địa hết thảy đi!"

Mà một khi đã tạo thành cục diện không thể cứu vãn, mọi người liền sẽ bất chấp tất cả, điên cuồng bất kể hậu quả. Đến lúc đó, máu sẽ thành sông, xương trắng thành núi, nhân mã binh sĩ đều tắm đỏ máu người, ngàn vạn người vô tội bỏ mạng, bá tánh trôi dạt khắp nơi. Mà ta, sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!"

Nàng quỳ trên mặt đất, ánh mắt sáng quắc động lòng người, tựa hồ đã nhìn thấy thảm kịch đẫm máu. Nàng tay cầm vũ khí sắc bén mê người, nhưng thật tâm lại chỉ muốn tạo phúc cho muôn dân.

Bởi vì, nàng biết rõ hơn ai hết, bi kịch nàng vừa nói ra, không hẳn là giả thiết, mà chính là sự thật! Đời trước, chính là bởi vì không khống chế được cục diện, làm chiến loạn nổi lên bốn phía, trăm họ lầm than.

Cung Dĩ Mạt vốn dĩ chế tạo ra hỏa dược chỉ là vì phục vụ cho khai thác mỏ! Nhưng mà, thành phần hỏa dược bị tiết lộ, rơi vào tay Hoàng Đế, đúng lúc đó, Lâu Diệp tới xâm phạm, Hoàng Đế liền dùng hỏa dược thắng trận dễ như trở bàn tay...

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Cung Thịnh nếm được quả ngọt liền không thỏa mãn. Ngắn ngủi mấy năm, hỏa tiễn, đại pháo, mìn ngầm liên tiếp xuất hiện như nấm sau mưa, Đại Dục hoàn toàn nát vụn, bốn phương là bốn Hoàng tử có thực quyền, đấu đá tranh giành nhau rung trời động đất.

Bởi vì mất khống chế, cho nên, Cung Dĩ Mạt cùng Cung Triệt trấn thủ Hoàng thành, không còn cách nào khác, đành phải lấy bạo chế bạo!

(P/s: Lấy bạo chế bạo: dùng bạo lực để chế trụ, trấn áp bạo lực)

Chỉ trong vòng năm năm, nội chiến bùng nổ!

Cung Triệt trấn thủ triều đình, mà nàng....tiến vào sa trường, tay vung đao, miệng uống máu, vang danh đao phủ!

Cho nên, nàng vẫn luôn không muốn nhớ lại những chuyện từ kiếp trước! Cho nên, nàng mới có thể dễ dàng tha thứ cho Cung Triệt, Cung Quyết! Bởi vì, trong tiềm thức, nàng cho rằng mình nhận hậu quả bị hành hạ đến chết là đúng người đúng tội! Bởi vì, chiến loạn bao trùm thiên hạ, xương trắng đất, máu nhuộm trời, là một tay nàng gây ra, là nàng nghiệp chướng nặng nề!

Uy quyền lớn nhất của kẻ cầm quyền không phải khiển trách mà là khoan thứ, cho nên, một đời này, nàng chỉ có khoan thứ mọi người, khoan thứ chính bản thân mình!

Đời trước, nàng mất năm năm thời gian mới có thể thu thập tàn cục vụn vỡ mà hỏa dược mang lại, thì ngoại quốc lại nhân cơ hội muốn xâm lấn, Đại Dục thừa thắng xông lên, bởi vì dùng vũ khí tân tiến vượt thời đại mà thâu tóm tam quốc, thống nhất Trung Nguyên.

Nhưng lúc ấy, chiến tranh tàn thì quốc nội cũng tàn lụi cùng chiến tranh, cũng không biết mất bao lâu mới có thể khôi phục lại nguyên khí.

Nàng như ý nguyện lên làm Hoàng Hậu, cũng đã ba mươi mấy tuổi, khoảng thời gian đẹp nhất của đời người đã chôn vùi cùng máu tanh, khó trách sẽ có người chướng mắt.

Chỉ là, nàng cũng thật là hận, đúng là nàng đã phát minh ra hỏa dược, nhưng suy cho cùng, thật sự là nàng sai rồi sao?

Nàng chỉ có ý tốt, nếu không phải những nam nhân đó dã tâm khôn cùng lại vô pháp khống chế nội chiến, thèm khát quyền lực đến đỏ mắt rồi, cục diện cũng sẽ không đi đến bước không thể vãn hồi như vậy.

Mà hết thảy bạo loạn do bọn họ gây ra, đều là nàng từng chút từng chút đi trấn áp. Nàng dùng mười năm tuổi xuân của mình chinh chiến khắp các chiến trường Trung Nguyên, lại không có một người nhớ tới ý tốt của nàng, đơn giản là vì, nàng chính là người tạo ra thứ mang lại hậu quả xấu cho thế gian này.

Cho nên, sau khi khắp nơi đều đình chiến, nàng bởi vì quá chán ghét quyền lực mà chắp tay nhường lại cho người, thì cũng chính là lúc, Cung Quyết cùng Cung Triệt liên thủ với nhau, đưa nàng đến thảm kịch không thể oán thán!

Hiện giờ, mọi việc đã khác rồi, nàng nhất định sẽ không tái phạm lại cùng một sai lầm!

Nàng tin tưởng bản thân có năng lực bảo toàn thứ này! Cho dù, người để tâm đỏ mắt thèm muốn thì đã sao, bọn họ muốn cải tiến hỏa dược hiện có đến tiêu chuẩn của nàng, khó hơn lên trời!

Cùng một thứ đồ, tác dụng của nó hết thảy đều nằm trong tay của người sử dụng. Dùng nó gϊếŧ người, nó chính là công cụ gϊếŧ người. Dùng nó làm việc thiện, nó chính là thuốc hay cứu người!

Đời trước, hỏa dược cướp đi tính mạng muôn dân mà mang đến thảm kịch khôn cùng, đời này, nàng muốn dùng nó, tạo phúc cho cả thế gian!

Cho nên nàng lại nói: "Thứ trong tay ta này, không chỉ có thể sử dụng trong tu sửa kênh đào, còn có thể dùng trong khai thác mỏ, xây dựng đường! Tác dụng nhiều không kể xiết! Nó chỉ là không thể dùng trong gϊếŧ người mà thôi! Một ngày nào đó, khi trí tuệ thế nhân dần trở nên thịnh tài, thứ này tất sẽ còn trọng dụng nhiều hơn thế nữa, nhưng mà, hiện giờ nó bị cướp đi, chỉ biết dùng để gϊếŧ người! Các người muốn nhìn đến tình huống như vậy sao?!"

Nàng vừa nói, một đôi mắt ngấn lệ đột nhiên quét về phía mọi người!

"Trả lời ta, công tử phủ Thượng Thư Bộ Hộ Lý Kha, công tử phủ Ung Quốc công Tần Thanh, công tử phủ Thượng Thư Bộ Hình Ngọc Tử Thanh, còn có công tử phủ Vĩnh Khánh Hầu Từ Nguyên! Các ngươi sẽ đem chuyện này bẩm báo gia tộc sao?"

Nàng lần lượt điểm danh từng người trước mặt, mà mỗi một người được nhắc đến, nội tâm đều run rẩy. Bọn họ đều có thân phận cao quý, vậy mà lại đối với Cung Dĩ Mạt thân cận trước nay sinh ra một cảm giác sợ hãi, loại cảm giác này, ngay cả khi đối mặt với Hoàng Đế cũng chưa từng trải qua.

Bọn họ chưa từng nghĩ bản thân mình thế nhưng lại e sợ một người, dù sao, bọn họ ở kinh thành cũng chính là những tiểu bá vương hô mưa gọi gió, nhưng lúc này, bị Cung Dĩ Mạt dùng một loại ngữ khí lạnh băng gọi tên, bọn họ trong lòng ý thức co rúm, thế nhưng sinh ra một sự áy náy.

Một khi thứ này bị thế nhân biết, Cung Dĩ Mạt phải đối mặt với áp lực như thế nào không cần nghĩ tới cũng có thể tưởng tượng được ra, nhưng dù vậy, vì tu kênh đào, nàng vẫn quyết tâm chế tạo ra thứ này, chuẩn bị tất cả để sẵn sàng gánh vác hết thảy.

Nàng tự tin nhường vậy, thẳng tiến không lùi, cũng một lòng muốn làm việc tốt, mong muốn tạo phúc cho muôn dân.

Một nữ tử có thể vì dân chúng mà làm đến mức độ này, bọn họ nếu thật sự có lòng muốn mật báo về gia tộc, còn gì gọi là tình nghĩa huynh đệ gì nữa chứ?

Từ Nguyên là người đầu tiên đồng tình: "Công chúa yên tâm, cho dù Hoàng Đế có biết, cũng tuyệt đối không phải là Từ Nguyên ta mật cáo!"

Tiểu mập mạp có chút đau lòng: "Chúng ta đều đáp ứng ngươi, Công chúa mau đứng lên đi, ngươi mới từ dưới nước lên, sẽ bị cảm lạnh."

Một nữ tử, lại lòng mang thiên hạ, tìm được đường sống trong chỗ chết, lại chật vật quỳ gối trước mặt họ, thật sự làm bọn họ hổ thẹn không thôi.

Cung Triệt có chút thất vọng, thân làm Thái tử, hắn thực sự rất muốn dùng loại vũ khí lợi hại như vậy phục vụ cho Quốc gia, nhưng từng câu từng chữ của Cung Dĩ Mạt lại gõ vào lòng hắn, hắn không đành lòng nhìn núi sông rách nát một, lại càng không muốn làm những việc nàng không tình nguyện mười. Thứ này, hắn tình nguyện không gặp qua.

Cung Triệt bất đắc dĩ mà sủng nịnh đỡ nàng lên: "Chỉ cần là muội nói, Thái Tử ca ca ta đều sẽ đáp ứng."

Đây xem như giao ước đã thành!

Cung Dĩ Mạt lúc này liền mỉm cười rạng rỡ như mặt trời tháng sáu: " Các người không cần lo lắng, ta sẽ có cách che giấu việc này. Có hỏa dược này, việc đào thông kênh đào nhiều nhất chỉ cần hai năm. Nếu Hoàng Thượng điều tra ra được mà tức giận, cũng sẽ không có cách nào trách tội chúng ta, ta sẽ tận lực bảo toàn các ngươi, mà hỏa dược này, cũng sẽ là lợi thế để ta đàm phán với Đế Vương!"

Nàng nói chính là vô cùng khí phách cùng hăng hái, luôn mang một bộ dáng hậu quả chính mình gánh vác, rõ ràng còn nhỏ hơn bất kỳ người nào ở đây, lại luôn đảm đương dẫn đầu. Bọn họ không khỏi sủng nịnh nhìn tiểu nữ hài, nếu thật sự có một ngày mọi chuyện bại lộ, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau gánh vác hậu quả, nếu không, sao có thể tính là bằng hữu tri kỉ chứ!