Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 77: Đoạt quyền




"Vì sao Điện hạ chỉ thuê nửa ngày? Hai mươi văn tiền, mua cả ngày cũng đủ nhiều rồi."

Cung Triệt lắc đầu. "Hiện giờ, rất nhanh sẽ đến ngày thu hoạch hoa màu, chúng ta không thể làm bá tánh nay no mai đói chỉ vì mải mê lo tu sửa kênh đào được..."

Thái thú nghĩ thầm, thật đúng là ngốc nghếch lắm tiền a, theo như hắn nghĩ, chỉ cần ra lệnh triệu tập, người hưởng ứng sẽ đến nhiều không kể xiết!

Tuy rằng trong lòng hắn không ủng hộ, ngoài miệng vẫn ngọt nhạt lấy lòng. "Thái tử nhân nghĩa. Hạ quan tại đây, thay mặt dân chúng Tinh thành cảm tạ Thái tử thương xót!"

Cung Triệt miễn lễ, lại lệnh cho hắn mau chóng dẫn người tuần tra hai bên bờ sông, xem xét tình huống cụ thể, rồi nhanh chóng trở về báo cáo. Thái thú nhất nhất nhận lệnh, lúc này, Cung Triệt mới xoa ấn đường, có chút mệt mỏi, quay trở về biệt viện.

Khi đi ngang qua tiểu viện nơi Cung Dĩ Mạt ở, hắn dừng chân hồi lâu, do dự, cuối cùng cũng không bước vào.

Nếu đã quyết tâm, cần gì phải thường xuyên gặp mặt cho thêm phiền não đây.

Cung Triệt ánh mắt hiện lên chút đau xót, lập tức quay lưng trở về chỗ của mình.

Mà Cung Dĩ Mạt hiện giờ đang vô cùng bận rộn!!!

Đời trước, nàng đã từng lỡ tay điều chế quá nhiều thuốc nổ, tuy rằng thiếu chút nữa suýt nổ chết nàng, hiện tại, tốt xấu gì cũng được coi là có kinh nghiệm, nàng cẩn thận thêm một chút, sẽ không có gì quá nguy hiểm.

Chỉ là đáng tiếc....Đời trước, tất cả thuốc nổ nàng chế tạo ra đều bị dùng vào việc gϊếŧ người, cho nên, người trực tiếp, hay gián tiếp, chết trong tay nàng nhiều vô số kể, cũng khó trách Cung Triệt nói nàng tâm địa rắn rết, đại họa muôn dân a...

Đem tất cả ý niệm dư thừa bỏ ngoài trí óc, Cung Dĩ Mạt nghiêm túc bắt đầu chế dược. Kỳ thực, niên đại này đã sớm có khái niệm về hỏa dược (thuốc nổ), chỉ là dùng không nhiều lắm. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là dùng thuốc nổ đen để luyện đan được, hoặc là làm đồ dẫn lửa, pháo hoa các loại, mặc dù trên chiến trường cũng có sử dụng pháo đại bác phát nổ, nhưng lực sát thương không lớn.

Chỉ đến khi Cung Dĩ Mạt bắt đầu chế tạo ra thuốc nổ chân chính, lực sát thương mạnh rung trời mới thực sự làm người ta sợ hãi.

Tính ra, bùn đất cát đá lắng đọng dưới lòng sông đã nhiều năm, nếu chỉ dựa vào nhân lực để nạo vét, cũng không biết phải đào đến bao giờ. Hơn nữa, đất dưới lòng sông đều là do phù sa tạo thành, cấu trúc vốn mềm, xốp lại bị nén ép quá mức trở thành trơ cứng, cho nên, dùng một lượng thuốc nổ vừa đủ, vừa có tác dụng đẩy nhanh quá trình nạo vét, vừa làm tơi đất, quá trình tu sửa sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong khi nàng đang khí thế ngất trời, một người lặng lẽ đi đến, ghé vào tai Cung Dĩ Mạt nói nhỏ:

"Công chúa, có thư tín từ Tây Châu tới báo tin!"

Cung Dĩ Mạt hai mắt sáng ngời!

Cung Quyết cuối cùng đã đến được Tây Châu rồi sao? Chỉ là, sao lại tốn thời gian dài như vậy? Thế là, nàng vội vàng mở thư, vừa nhìn thấy, quả nhiên là Cung Quyết tự tay viết cho nàng!

Hắn chính là hài tử mình tự tay nuôi lớn lên, Cung Dĩ Mạt thế nhưng không nghĩ tới, một thời gian dài không nhìn thấy, hóa ra, nàng cũng sẽ có chút tưởng niệm hắn.

(P/s: tưởng niệm: miêu tả tâm trạng nhớ nhung đối với một người, nhưng để giữ không khí cổ trang và hoàn cảnh na n9 chưa chính thức lắm nên mình vẫn giữ nguyên nha mn)

Bức thư này thật ra cũng không có gì mới, xem ra, Trấn Tây Vương giấu rất sát sao, hắn có lẽ vẫn còn chưa biết mình đã xảy ra việc gì. Nhớ đến Cung Quyết thường xuyên mang một bộ dáng nhọc tâm nhọc lòng vì nàng, Cung Dĩ Mạt hì hì cười, cho đến khi, đôi mắt liếc qua hàng chữ cuối cùng trong thư, biểu tình liền trở nên nghiêm túc lại có phần kỳ quái.

Hắn muốn tự tay khống chế chuỗi cửa hàng trong kinh thành? Tây Châu đã xảy ra việc gì sao? Hắn thiếu tiền?

Mà lúc này, Trấn Tây Vương cũng thực khiếp sợ, ông ta nhìn Cung Quyết, nói không ra lời.

" Con nói con muốn giữ khế ước bán thân của các chưởng sự trong kinh thành?"

Khuôn mặt già có chút cổ quái, vốn dĩ, trong khoảng thời gian này, ông vẫn đang bận rộn cứu tế ôn dịch, kết quả, vừa ngơi tay một chút, ngoại tử của ông liền nói tới chuyện này, dường như có chút không tín nhiệm ông, làm lão nhân gia có chút thương tâm.

Cung Quyết ngồi đối diện, lạnh lùng nhìn ngoại nãi của mình: " Ngoại nãi, ta chỉ là không muốn lại lần nữa bị các người liên thủ che dấu thôi!"

(P/s: Cung Quyết tuy là cháu ngoại của Trấn Tây Vương nhưng lại là Hoàng tử nhé mn. Địa vị cao hơn nên vẫn xưng "ta", giống như Thái tử vs hữu tướng vậy thôi.)

Hắn có phần trách móc làm Trấn Tây Vương có chút quẫn bách, đây đều là chủ ý của Công chúa a, không nghĩ tới người chịu tội hóa ra lại là lão.

" Chúng ta cũng là sợ con biết sẽ ảnh hưởng đến tâm tình....Phải biết rằng, nhận lệnh đi lại quay về, chính là tội lớn chém đầu!"

" Người cũng biết là ta muốn giữa đường quay về a...."

Cung Quyết rũ mắt cười cười. "Vậy người có biết vì sao ta lại không rời đi không?"

Trấn Tây Vương đưa mắt nhìn hắn, hình như có chút khó hiểu.

Mà Cung Quyết biểu tình nhàn nhạt, nhìn kỹ lại có chút thống khổ....

" Ta vừa nhỏ vừa vô dụng như vậy, hiện giờ, cái gì ta cũng đều nhờ người cùng Hoàng tỷ chống đỡ giúp cho. Ta trở về thì có tác dụng gì, chỉ tổ làm vướng tay người."

Lời nói mềm nhẹ, tự ti như vậy làm Trấn Tây Vương lòng đầy trìu mến lại áy náy, lão không khỏi nghĩ, hành động vừa rồi, có phải đã làm tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ này rồi hay không?

Cung Quyết tự giễu cười cười, nhàn nhạt nhìn lão nhân gia đang thất thần cảm tưởng, ngữ khí dần trở nên kiên định.

" Cho nên mấy ngày nay, chất nhi (cháu) vẫn luôn suy nghĩ, phải làm như thế nào mới có thể không bị bố trí đây."

Trấn Tây Vương tựa hồ lý giải được nội tâm phẫn nộ cùng chua xót của Cung Quyết. " Con muốn vậy cũng không phải là không thể, chỉ là, phía Công chúa, cũng nên nói qua một tiếng."

Cung Quyết giơ chén trà, thành thật nói. "Đã nói qua rồi!"

Trấn Tây Vương dở khóc dở cười, đây là đang quyết tâm muốn chuyên quyền với ông sao, thôi, muốn cầm thì cho hắn cầm đi đi, dù sao mấy năm nay, hai đứa nhỏ này cũng đã giúp ông ăn hời không ít rồi! Nghĩ vậy, liền bảo phu nhân đi lấy hộp đựng khế ước tới đưa cho hắn.

Mà Cung Quyết khi nhận lấy chiếc hộp, biểu tình trong nháy mắt khẽ thâm thúy.

Hắn không khỏi cười nhạt.

Hóa ra, phải đem tất cả khống chế chặt chẽ trong tay, mới có thể có quyền đàm phán sao.

Hắn điều chỉnh biểu tình, hướng Trấn Tây Vương, bộ dáng tâm huyết nói: " Ngoại nãi yên tâm, trước kia, chuyện phân chia tiền lãi đã làm như thế nào, ngày sau vẫn sẽ làm y như vậy. Sau này, chất nhi vẫn còn phải thỉnh ngoại nãi chỉ giáo nhiều hơn." Bởi vì trong lòng cởi bỏ được hậm hực, hắn liền mỉm cười như muôn hoa đua nở.

Rõ ràng mới mười một tuổi, lại trầm ổn cứng cỏi, hành sự rút củi dưới đáy nồi, Trấn Tây Vương không khỏi thở dài, nữ nhi mảnh mai của ông a, thế nhưng lại sinh ra một hài tử tính cách như vậy.

Ông vỗ vỗ bả vai Cung Quyết. " Được rồi, bây giờ, ngoại nãi đưa con đi tham gia yến tiệc mừng công. Trước đây tình hình tai ương nghiêm trọng, lại bạo phát bệnh dịch trên diện rộng, mà con vừa tới, đã cứu dân cứu hạn, mọi người đều muốn gặp mặt con đấy! Yến tiệc mừng công lần này, tiểu tử con là người nổi bật nhất, cần phải biết lợi dụng tốt cơ hội này!"

Cung Quyết ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ở thời điểm Trấn Tây Vương không nhìn thấy, ánh mắt lạnh băng mà âm trầm!

Tây Châu này, là bước chân lập nghiệp đầu tiên của hắn, hắn tất nhiên sẽ lợi dụng thật tốt, lợi dụng thật triệt để.......