Nàng ngồi ở mép giường, nhìn Cung Triệt lau mặt xong, liền nhận lại khăn, ném vào chậu nước.
Ánh mắt sáng quắc nhìn hắn......
"Làm sao vậy?" Sau khi bình tĩnh lại, mặt Cung Triệt cũng không còn đỏ nữa, vốn dĩ, hắn cũng không còn ngây thơ đến vậy. Hoàng tử mười lăm tuổi đã có thể đại hôn, nhưng bởi vì thân phận Thái tử của hắn không dễ làm, cho nên việc tuyển phi này cẩn mật cùng quan trọng, dần dần trì hoãn đi, cho nên mới như thế.
Cung Dĩ Mạt kỳ thật rất muốn nhéo mặt hắn, nhưng cực kỳ quy củ nhịn xuống, khụ khụ, nghiêm mặt nói.
"Là thế này, hôm qua nghe xong tin tức của huynh, muội liền suy nghĩ một đêm liền nghĩ ra một đối sách ứng phó.Thái tử ca ca có muốn nghe qua hay không?"
Nghe nàng nói chắc chắn, Cung Triệt liền chăm chú lắng nghe, lại thầm nhủ muốn đổi chủ đề, nhanh chóng thoát khỏi tình huống xấu hổ hiện tại.
Cung Dĩ Mạt không phát hiện ra chủ ý của hắn, cười cười.
"Hoàng Hậu nếu phạm sai lầm, chứng cứ lại vô cùng xác thực, tất nhiên sẽ bị trọng phạt. Nếu đã như vậy, Thái tử ca ca liền tiến cung ngay hôm nay đi. Trước khi Hoàng thượng hạ chỉ,huynh hãy khuyên nhủ Hoàng Hậu giao ra Phượng ấn, tự mình xin đi chùa Thánh Phật thanh tu, tự chuộc tội nghiệt."
Nàng dùng dăm ba câu liền trấn định tương lai của Hoàng Hậu, Cung Triệt không khỏi thở dài. Việc đã đến nước này, trước khi Phụ hoàng dưới áp lực của triều thần buộc lòng phế Hậu, còn không bằng Mẫu hậu tự mình giao ra Phượng ấn, ít nhất, còn có thể giữ lại mọt tia thể diện cuối cùng!
"Tất cả chỉ đơn giản như vậy sao?"
Cung Triệt thập phần hoài nghi, đối phương không chỉ muốn kéo Mẫu hậu ngã ngựa, mà thực chất càng là nhằm vào hắn, một lần không thành, tất sẽ có lần tiếp theo, tiếp theo nữa.
" Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy."
Cung Dĩ Mạt ngồi ở mép giường hắn, híp mắt, hai chân vô thức đung đưa, hôm nay trên chân nàng lại đeo một chuỗi tiểu lục lạc, vừa cử động liền phát ra tiếng đinh đang dễ nghe, nàng sẽ vuốt cằm, chậm rãi tung ra một câu long trời lở đất.
"Thái Tử ca ca, thuyết phục Hoàng Hậu xong, huynh cũng tự mình thỉnh được rời kinh đi."
Cung Triệt hơi hơi nheo mắt, buột miệng nói. "Mẫu hậu sẽ không đồng ý." Không chỉ có như thế, Lưu gia cũng sẽ không đáp ứng.
Bởi vì làm Thái Tử, chỗ tốt lớn nhất chính là có thể ở lại trong cung, học tập bên người Hoàng Đế, lại có thể sớm tiếp xúc chính sự. Hơn nữa, ở thời điểm Hoàng Đế không có mặt, còn có thể xử lý triều chính thay.
Vinh hạnh tột cùng này, chỉ nằm trên duy nhất một người trong thiên hạ. Nếu hắn tự mình thỉnh rời kinh, cũng coi như hắn đã từ bỏ lợi thế cuối cùng của mình, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Cung Dĩ Mạt lại nghiêm túc nói. "Thái Tử ca ca đã quên rồi sao? Hôm qua, ý tứ Hoàng Thượng đã rõ ràng rồi, dùng chiến tích để chứng minh thực lực, cũng chính là lấy được lòng dân, mới có thể kế vị. Nếu đã như vậy, huynh không ra khỏi kinh thành, có thể lấy cái gì tranh đấu với huynh đệ khác đây?"
"Còn nữa, đối phương một kế không thành, khẳng định sẽ lại hạ mưu kế tiếp theo, liền tính, ca ca còn có thể ngăn cản được mấy lần? Chi bằng rời khỏi kinh, để cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi."
Những lời này thực sự đã đả động Cung Triệt. Hắn chính là chịu sự giáo dục của Thái tử chính thống mà lớn lên, so với tranh đoạt quyền lực, trong lòng hắn vẫn là chính nhân quân tử, đường hoàng lại vĩ đại. Ngày đêm khuê đèn đọc sách thánh hiền, hắn thực sự hy vọng bản thân, có thể giống như Phụ hoàng, trở thành một minh quân, người người tin phục!
"Phụ Hoàng sẽ đồng ý sao?"
Hắn bị thuyết phục, nhưng mà, Hoàng Đế sẽ cho hắn cơ hội rời khỏi kinh thành sao, hắn lấy lý do gì để rời khỏi kinh thành cho thỏa? Mấy vấn đề này làm hắn không khỏi suy tính sâu xa, hơn nữa, còn cần phải bàn tính lâu dài với mưu sĩ nữa đâu!
"Không cần phiền toái." Cung Dĩ Mạt đột nhiên nhe răng cười, hai mắt sáng lấp lánh. " Muội đã vì Thái Tử ca ca mà nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu rồi!"
Nàng gấp gáp nói. "Nếu Bệ hạ không chịu, huynh ngược lại có thể hỏi lại Người. Không phải, Bệ hạ đã nói bất kì Hoàng tử nào cũng có cơ hội như nhau sau? Huynh cũng là Hoàng tử, tất nhiên cũng phải được đối xử bình đẳng, được cấp một cơ hội rời khỏi kinh thành làm việc lớn...... Nhất định phải cực kì kiêu ngạo mới hiệu quả!"
Cung Triệt sửng sốt, bởi vì nàng nói câu kia, hắn cũng là Hoàng tử a, kỳ thật Hoàng tử cùng Thái Tử cũng không khác nhau là mấy.
Nàng híp híp mắt, lại nói. "Hiện giờ đang là mùa hạ, vùng Đông Châu (Sơn Đông) kia hàng năm xảy ra lũ lụt, năm nay cũng không biết như thế nào?"
Cung Triệt nghĩ nghĩ. " Mấy hôm trước có tấu chương dâng tới, nói năm nay lũ lụt dâng cao, gió to sóng lớn, đê đập quá mỏng, thỉnh xin kinh thành chi ngân sách tu sửa đê điều."
Cung Dĩ Mạt cười. "Thật tốt quá, huynh yên tâm! Năm nay sẽ không có việc gì, chỉ là sang năm, chính là mùa lũ lớn ba năm một lần, cho nên tình hình sang năm như thế nào, thật đúng là khó mà nói được."
"Hoàng muội là muốn ta phụng mệnh tu đê?"
Cung Dĩ Mạt lắc đầu. " Làm như vậy tuy rằng có thể có thành tựu, lại không đủ công tích vĩ đại. Hơn nữa thời gian ngắn hiệu quả mau, sợ là, sẽ có người cùng huynh đoạt lấy chỗ tốt."
Cung Triệt bật cười, Hoàng muội này của hắn luôn đa mưu túc trí như vậy!
Chỉ thấy Cung Dĩ Mạt từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy, chính là bản đồ đơn giản do nàng vẽ ra, ngón tay bạch ngọc chỉ vào một chỗ. "Thái Tử ca ca xem này."
Cung Dĩ Mạt chỉ vào con sông Long Đằng gần kinh đô, lại chỉ vào kênh đào Ngọc Long hạ lưu nhánh sông Trường Giang, nghiêm túc nói.
"Hiện giờ, vương triều Đại Dục ta chỉ có duy nhất một đoạn kênh đào Ngọc Long đã có từ thời xuân thu xa xưa rồi. Hơn nữa, đoạn kênh này chỉ đào bắt đầu từ sông Trường Giang vắt qua tới sông Hoài ở Đông Châu (Sơn Đông). Đoạn kênh này vừa nhỏ hẹp lại không thông thoáng, hơn nữa, đã gần trăm năm hai bờ không còn xảy ra nội chiến, cho nên, có thể nói kênh đào này cũng không có tác dụng gì...Đến bây giờ, chỉ sợ nơi này đã trở nên hoang phế, bùn đất lấp đầy, cỏ mọc tan hoang đi.
Theo lời nàng nói, Cung Triệt tựa hồ dự cảm tới một vấn đề cực kỳ trọng đại, cho nên, lắng nghe vô cùng nghiêm túc, đồng thời, theo đầu ngón tay nàng nhè nhẹ chỉ điểm, bóng dáng núi sông tráng lệ từ từ hình thành trong đầu hắn.
"Cho nên, ta muốn Thái tử ca ca nhận nhiệm vụ đi tới Đông Châu trị thủy, cũng mượn nhiệm vụ này, xin cấp lệnh cho phép nạo vét, khơi thông kênh đào Ngọc Long. Hơn nữa, khơi thông xong còn tiếp tục mở rộng lên tiếp, đả thông nam bắc, đem kênh đào từ sông Hoài đào thông qua sông Hoàng Hà, tạo thành một dòng chảy từ phía bắc, nối liền sông Long Đằng của kinh thành, tạo nên một hệ thống kênh đào Đại Vận Hà chạy thẳng từ bắc đến nam đất nước!"
(P/s: Hệ thống kênh đào Đại Vận Hà này là có thật nhé mn, chỉ là mình cũng không rõ lắm nên ai có hứng thú có thể tìm hiểu thêm qua gg nha)
Lượng tin tức quá lớn, làm nội tâm Cung Triệt chấn động một hồi, đồng thời cũng không khỏi cẩn thận ngẫm nghĩ một phen, thật lâu sau mới nói.
" Nếu toàn bộ các con sông đều được nối liền, nhìn vào địa thế mà nói, không phải chính là đem tất cả nguồn nước dồn về một chỗ hay sao? Nếu vậy, phần trung lưu, hạ lưu của dòng Trường Giang sẽ chịu áp lực gấp bội...." Như vậy, chính là không trị được tận gốc tai họa lũ lụt ở Đông Châu sao?
Cung Dĩ Mạt lại sờ sờ cằm, bày ra một bộ bộ dáng cao thâm, chậm rãi nói. "Nước ...thì luôn chuyển động từ nơi này qua nơi khác, nếu vậy, chỉ cần khai thông hoàn toàn, lập tức sẽ không còn gây ra lũ lụt tràn bờ nữa!
Hiện giờ, sở dĩ dòng Đông Châu nước lụt tràn bờ, một là do lòng sông bị phù sa cùng bùn đất ứ đọng gây tắc nghẽn, mà kênh đào Ngọc Long dẫn tới nó cũng tắc nghẽn, làm cho nước không có chỗ thoát đi, chỉ có thể ngày càng dồn về một chỗ, do đó dẫn đến vỡ đê ngập úng. Thứ hai, lòng sông địa hình lại cao hơn nơi khác, khiến dòng chảy bị ngược. Chỉ cần chúng ta thực hiện trùng tư kênh đào, tiến hành nạo vét, hạ thấp lòng sông, như vậy vấn đề đã giải quyết dễ dàng.
Còn nữa, phía nam tập trung nhiều nhánh sông, nước dẫn vào Trường Giang, lại thông qua những nhánh sông đó phân tán đi muôn nơi, sau đó chảy ra biển rộng. Nếu vậy, chúng ta chỉ cần làm tốt đoạn cầu nối liền này, liền có thể nhất lao vĩnh đật giải quyết xong ngập úng, cũng không phải là không thể đi!"
Theo lời nàng, trong đầu Cung Triệt tựa hồ xuất hiện một thủy lộ hùng vĩ khai thông từ bắc tới nam, đem cả nước nối liền một dải!