Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 56: Tâm tàn ý lạnh




Mn thực sự không muốn comt giao lưu với Umichan à QAQ Dỗi drop bây giờ có chịu hông đây    (ಥ﹏ಥ)

-------------------------------------------

Nói xong, Đế Vương phất tay áo bỏ đi, hoàn toàn không màng tới những lời hắn nói ra sẽ làm hậu cung nổi lên gió tanh mưa máu như thế nào!

Cũng không biết đã quỳ bao lâu, Cung Triệt mới đần độn đứng dậy rời khỏi Chiêu Dương điện, đi tới Phượng Tê cung.

Dọc đường đi, hắn biểu tình hoảng hốt, khóe miệng trầm xuống, mất hồn mất vía, không thể tìm ra một nửa điểm ôn nhu thường ngày. Bộ dáng này của hắn, dọa cho cung nhân dọc đường đều tránh xa, không dám xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Chưa kịp bước vào điện, đã nghe thấy một trận khóc nháo ầm ĩ, hắn cả kinh! Vội vàng chạy vào điện, hắn liền thấy hai cung nữ đang cuống cuồng níu giữ Hoàng Hậu, liền hiểu ra, thái giám tuyên chỉ đã tới, Mẫu hậu biết chuyện, đau đớn muốn tự sát thêm lần nữa)

( P/s: chưa thấy bà Hoàng Hậu nào vô dụng ntn, Hoàng Đế chán cũng đúng, suốt ngày một khóc hai nháo ba thắt cổ, riết bả chết Cung Triệt lại càng nhàn)

"Mẫu hậu! Người đang làm cái gì?!"

Một cung nữ thấy Cung Triệt tới liền hai mắt rưng rưng, vội vàng nói. "Thái tử điện hạ, ngài đã tới! Ngài mau khuyên nhủ Nương nương đi, Nương nương vừa rồi...còn muốn đâm tường tự sát!"

"Thái Tử?"

Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, búi tóc hỗn độn không che được đôi mắt sáng ngời lại tàn khốc! Bà cười to. "Còn Thái tử cái gì nữa? Thái tử thì có tác dụng gì? Ngươi có nghe thấy không, ngươi có nghe thấy ý tứ của Hoàng Thượng không? Hắn nói, bất kì ai cũng có thể trở thành Hoàng Đế! Thái tử thì có tác dụng gì?"

Bao nhiêu năm đau khổ luồn cúi có tác dụng gì? Âm mưu tính kế lẫn nhau có tác dụng gì? Tất cả đều không thẳng nổi một câu của kẻ cầm quyền, chỉ một câu liền đẩy bọn họ vạn kiếp bất phục! Thật đúng là trò cười!

Bộ dáng điên khùng của Hoàng Hậu dọa tới Cung Triệt, hắn vội vàng quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu, nén đau nói. "Mẫu hậu! Nếu người có năng lực liền kế vị, vì sao lại không thể là nhi thần? Mẫu hậu, người tin tưởng nhi thần một lần đi, tin tưởng nhi thần một lần có được không? Mẫu hậu!"

"Tin ngươi?" Hoàng Hậu đưa đôi mắt phượng tuyệt đẹp mà rưng rưng lệ, thanh âm bi thống mà tuyệt vọng.

"Con của ta a...... Con còn nhìn không rõ hiện thực sao? Luận về sủng ái, chúng ta so ra kém Liễu Hiền phi, luận về tài lực, càng là với không tới Long Quý Phi. Lưu gia suy nhược, cho nên các nàng mới có thể bắt tay nhau khinh nhục chúng ta! Muốn làm gì thì làm!

Con của ta a...... Hiện giờ cục diện như vậy, Mẫu hậu không phải sợ con không có tài hoa, mà là sợ con có tài hoa mà không thể tự bảo vệ mình. Bọn họ sẽ nhanh chóng mà sảng khoái ra tay xử lý hòn đá chắn đường là chúng ta thôi!"

Nàng vừa nói vừa khóc, Hoàng Hậu thì thế nào? Cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, mà địa vị trong hậu cung, chính là dựa vào sự hưng suy của gia tộc hoặc long sủng mà quyết định. Đau khổ, bi thống của nàng, nào có ai quan tâm?

Lời Hoàng Hậu giáng cho Cung Triệt một đòn tàn khốc ngay tâm! Hiện thực tàn khốc lại máu lạnh như vậy!

Dựa vào chính mình cũng không thể sao? Hắn không làm được sao?

Người thân không tín nhiệm, làm hắn cũng bắt đầu tự hoài nghi cùng ghét bỏ chính bản thân mình. Hắn muốn làm Hoàng Đế, chỉ đơn giản là muốn bảo hộ mọi người cùng gánh vác trách nhiệm của bản thân. Thế nhưng, người hắn muốn bảo hộ đều không thể bảo hộ nổi, ngược lại làm các nàng ngày ngày kinh tâm, lo lắng hãi hùng, cũng không hề tín nhiệm hắn, hắn rốt cuộc có ích lợi gì?

Không, hắn không chỉ vô dụng, còn vô quyền vô thế, bốn bề đều là địch nhân!

Tâm hắn trầm xuống, lại trầm xuống...Cuối cùng, hắn lạnh lùng cười.

Vừa rồi trên đại điện, hắn đối mặt với tức giận cùng nhục nhã của Phụ hoàng cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng hiện tại, hắn lại tuyệt vọng, thậm chí cảm thấy, bản thân đã bị phán tử hình, lưu đày tới tám tầng địa ngục.

Thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lại tuyệt vọng cười như thế, trong lòng Hoàng Hậu bi thương cùng không đành lòng, phịch một tiếng quỳ xuống, ôm Cung Triệt vào lòng, khàn giọng khóc kêu: "Triệt! Là Mẫu hậu vô dụng! Mẫu hậu làm liên lụy con! Là tại Mẫu hậu a!"

Nếu nàng tay chân sạch sẽ một chút, nếu nhà ngoại nàng không phạm sai làm bị người ta bắt được, Hoàng nhi của nàng sao phải lâm vào hoàn cảnh này?

Nước mắt thực mau thấm ướt bả vai Cung Triệt, bên tai không chỉ có tiếng Hoàng Hậu khóc lóc kêu la, còn có tiếng hai cung nữ khóc nức nởi, toàn bộ Phượng Tê Cung đều đắm chìm trong tuyệt vọng đau buồn.

Vinh nhục của tất cả mọi người đều đặt trên vai hắn, khi xảy ra biến cố, cũng là hắn cần thiết phải gánh vác trách nhiệm.

Không biết vì sao, rõ ràng đã quen với gánh vác hết thảy, hắn đột nhiên cảm thấy hai vai thật nặng, nhân tâm thực mệt mỏi, khiến hắn muốn giơ tay an ủi Hoàng Hậu cũng không có sức lực.

Không biết qua bao lâu, hắn theo trách nhiệm trấn an Hoàng Hậu cùng mọi người, liền ngây dại rời cung, chờ đến lúc hắn ngẩng đầu, thế nhưng trời đã tối.....

Nhưng bên tai hắn...... thanh âm tuyệt vọng của Mẫu hậu vẫn còn văng vẳng, giống như muốn lấy mạng người, ai thán không dứt.

Cung Triệt không khỏi máu lạnh mà nghĩ, mẫu tộc đã không còn chống đỡ nổi, lại bị người ta vạch trần từng tầng từng tầng tội ác, Đế vương mất đi tín nhiệm, liền tính Mẫu hậu dù còn sống, cũng đã là tâm tàn ý lạnh, giống như cái xác không hồn đi.

Mà hắn hiện tại, giống như du hồn, cây đổ khỉ tan, ngoại trừ hắn đi trấn an người khác, liệu còn có ai sẽ nhớ nhìn hắn liếc mắt một cái đây?

"Điện hạ!"

Một thanh âm kinh hỉ truyền đến, Luyến Hương giơ đèn lồng đến gần, thấy người tới thật là Thái Tử, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói. "Tiểu thư nghe nói trong cung xảy ra chuyện, liền vẫn dặn ta đứng đây chờ, nói ngài nhất định sẽ trở về...... Điện hạ, ngài có ổn không?"

Đến gần rồi mới phát hiện, cả khuôn mặt Cung Triệt trắng bệch dọa người.

Nhìn thấy nàng, Cung Triệt mới hồi thần trở lại, nghe được lời nàng nói, Cung Dĩ Mạt đang đợi hắn, không biết vì sao, trong lòng Cung Triệt hơi hơi ấm áp, cả người liền hồi lại ít nhiều sinh khí.

Chỉ là lại nhớ đến sự việc ngày hôm nay, khóe miệng hắn lại khẽ trầm xuống, mệt mỏi xoa xoa ấn đường, điều chỉnh lại tinh thần, mới bước vào trong phủ.

Hắn đi vào liền nhìn thấy bàn ăn vẫn đang nóng, mà Cung Dĩ Mạt khẽ liếc thấy bóng dáng hắn, liền nhanh tay nhét một khối thịt viên vào trong miệng nuốt!

Cung Triệt thấy một màn như vậy, không khỏi bật cười. Nghe thấy tiếng hắn, Cung Dĩ Mạt liền ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt to tràn đầy ảo não, miệng nhỏ phình ra, nhai cũng không phải, nhổ ra cũng không xong, bộ dáng thập phần đáng yêu lại buồn cười, vừa ngốc vừa manh!

"Đói lả rồi sao?" Hắn ôn nhu cười cười, ngồi cạnh Cung Dĩ Mạt, liếc qua trên bàn đều là đồ ăn hắn ưa thích, mặt mày càng thêm nhu hòa.

Trong hoàng cung đã trải qua bất cứ cái gì hắn cũng đều không muốn nghĩ tới nữa, lúc này trong lòng hắn yên tĩnh lại mềm mại, khẽ khàng cảm nhận thấy, một gia đình chân chính, hóa ra đơn giản đến như thế!

Cung Dĩ Mạt thấy hắn ngây người bất động, vội vàng cười hì hì gắp đồ ăn cho hắn. " Đầu bếp của Thái Tử ca ca tay nghề thật tốt, vừa rồi ngồi nhìn muội đã thèm chết rồi!"

Thấy nàng nói đến khoa trương, Cung Triệt ôn hòa sờ sờ nàng đầu."Về sau không cần chờ ta, muội đói bụng liền sai người dọn bàn ăn trước biết không?"

Cung Dĩ Mạt gật gật đầu, nhìn biểu tình hắn rõ ràng là trong lòng có việc lại không muốn nói, không khỏi cẩn thận hỏi, "Ca ca...... Hiện tại tình huống trong cung như thế nào? Nương nương...... có ổn không?" 

P/s: Cung Triệt thật đúng là một momy boy chính hiệu! Huynh rất tốt nhưng thật tiếc không phải gu của ta a~ Ta cực kỳ không có thiện cảm với momy boy chút xíu nào hết!!!