Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 54: Cắn tai ngươi




Cung Triệt điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng lại không có cách nào rời mắt khỏi thân ảnh nho nhỏ kia, lúc này, trong lòng hắn tràn ngập tức giận, nhưng mở miệng ra lại là một loại thanh âm ôn hòa khó tưởng tượng nổi.

" Thỉnh Thế tử giao Hoàng muội lại cho ta."

Thân Thập Dạ bàn tay giữ Cung Dĩ Mạt thật chặt. "Nếu bổn Thế tử nhớ không lầm, nàng đã không còn quan hệ gì với Thái tử Điện hạ nữa... Bây giờ, nàng là bằng hữu của tiểu gia ta!"

Thân Thập Dạ trước giờ luôn bá đạo, đừng nói là Thái tử hiện tại đã không bảo toàn nổi thân mình, liền tính cả Hoàng Đế Bệ hạ, hắn cũng đã từng đối đầu qua đi!

Cung Triệt cười cười, lúc này hơi thở hắn đã vững vàng, vẻ mặt nhu hòa, tươi cười trước sau như một, nhưng dưới ánh trăng lại hóa thành lạnh lùng, thâm trầm khôn tả.

"Mặc kệ Phụ hoàng hạ lệnh như thế nào, dòng máu chảy trong người nàng, vẫn là huyết mạch của Cung gia. Nàng là thân muội muội của bổn Thái tử, bổn Thái tử tất nhiên phải chiếu cố cho nàng. Chẳng lẽ lại để cho nàng một thân một mình sống nhờ trong nhà một nam tử xa lạ hay sao? Tuy rằng hiện giờ nàng còn nhỏ, nhưng rốt cuộc thì vẫn không tốt cho thanh danh đâu?"

Một lời này vô cùng hợp tình hợp lý, như thể một chuyện đương nhiên. Nói như thế nào đi nữa, thì Cung Dĩ Mạt nương nhờ vào Thái tử, cũng đều danh chính ngôn thuận hơn so với hắn gấp ngàn lần, cho dù cả về danh dự lẫn thân phận.

Nghĩ như vậy, mặt ngọc của Thân Thập Dạ trở nên thập phần khó coi.

Mà Cung Triệt nhanh chân đến trước mặt hắn, liếc mắt một cái cũng thấy rõ ràng tiểu nữ hài trong lồng ngực hắn.

Lúc này, nàng đã nhắm mắt ngủ say sưa, lộ ra vài phần ngây thơ của tiểu nữ nhi, mùi rượu thơm tản không khí thoang thoảng lại mê say.

Cung Triệt mặt mày khẽ trở nên nhu hòa, nhưng khi hắn nhìn về phía Thân Thập Dạ, tầm mắt lại nheo lại sắc bén!

"Ngươi dám mang nàng đi uống rượu? Nàng là nữ tử ngươi có biết không?"

Bị Cung Triệt nói đến chột dạ, Thân Thập Dạ ngang ngạnh cãi. " Vậy thì sao? Đều là bằng hữu, có gì dơ bẩn đâu!"

Cung Triệt tức giận ôm lấy nàng. " Lần này, bổn Thái tử bỏ qua cho ngươi, nhưng ta không hi vọng, ngươi lại tiếp tục đến tìm nàng!"

Nghe thấy vậy, Thân Thập Dạ giận dữ, mặt mày khó coi: "Nàng muốn giao du cùng với ai, cũng không phải là điều ngươi có thể quyết định đâu!"

Ánh mắt hai người dưới ánh trăng đêm va chạm với nhau, tóe lửa!

" Vậy sao?"

Cung Triệt cười lạnh, không muốn lại cùng hắn dây dưa thêm nữa.

Hắn bế ngang Cung Dĩ Mạt lên, biểu tình yên lặng mà đạm mạc nói với Thân Thập Dạ. "Thôi, hai ngày nay bổn Thế tử vẫn phải cảm ơn Thế tử gia đã chiếu cố cho xá muội, ngày khác ta nhất định sẽ tới cửa bái tạ."

Đè xuống cảm giác vắng vẻ trong lồng ngực, Thân Thập Dạ khinh thường méo miệng. "Nếu là ngươi, thì không cần tới!"

Cung Triệt không so đo, lập tức xoay người rời đi, mà Thân Thập Dạ nhìn bóng dáng bọn họ, lần đầu tiên trong lòng cảm nhận được mất mát to lớn, thập phần khó chịu!

Mà có trời mới biết, đến tận lúc chính tay mình ôm lấy Cung Dĩ Mạt, tâm trạng của Cung Triệt mới có thể yên ổn lại.

Cung Dĩ Mạt vừa rời khỏi cung liền bặt vô âm tín, trong lòng hắn thực sự sợ hãi sẽ không còn được nhìn thấy nàng.

Thật may, nàng còn ở lại kinh thành, nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Hôm nay, Cung Triệt mới nhận được tin nói nàng theo lời mời đến trang viên ngoại ô tham gia tư yến, hắn nhanh chóng xử lý xong chính sự liền ra ngoài tìm, hơn nữa, lại sợ ảnh hưởng không tốt tới nàng, một người cũng không mang theo đi cùng.

Đến lúc hắn vội vàng chạy tới, chủ nhân của tư yến, nữ tử được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành Tô Diệu Lan, lại nói rằng, nàng uống say, đã rời đi cùng một nam nhân khác rồi, không biết là đi đâu, làm hắn muốn phát điên!

Sau cùng, lại vẫn là một vị thiếu niên nói cho hắn biết, Cung Dĩ Mạt là cùng Thân Thập Dạ rời đi, bởi vì hiện giờ nàng sống nhờ trong biệt việt của Thân Thập Dạ, Cung Triệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn dùng khăn tay sạch khẽ lau qua mặt Cung Dĩ Mạt, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng ngủ đến không biết trời trăng mây đất gì nữa, không khỏi bật cười. "Thật đúng là tiểu hỗn đản, Thái tử ca ca của ngươi gấp đến muốn điên rồi, ngươi đã không thèm báo tin gì cho ca ca thì thôi, lại còn thản nhiên ngủ đến say sưa như vậy! Bắt nạt Thái tử ca ca của ngươi thích lắm sao?!"

Hắn nói, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng, xúc cảm từ những ngón tay truyền đến non mềm, trơn trượt, đúng là cảm giác mà Cung Triệt lần đầu được trải nghiệm.

Cũng không biết có phải hắn làm đau nàng hay không, Cung Dĩ Mạt mơ mơ màng màng tỉnh giấc, nhìn hắn, nhìn đến nửa ngày mới nhận ra.....

"Thái Tử......ca ca?"

Cung Triệt không khỏi phì cười, tâm trạng nhẹ nhàng xuống, hắn vừa muốn nói gì đó, lại bị Cung Dĩ Mạt kéo kéo tay, nàng nhắm mắt lại, đứt quãng nói:

" Thực xin lỗi!"

Cung Triệt yên lặng, trong lúc nhất thời không nghĩ ra nàng xin lỗi hắn là vì cái gì.

"Thực xin lỗi...Muội không cố ý... thực sự không cố ý bức tử ngoại nãi nãi của huynh."

Lời nàng nói, làm Cung Triệt dần trở nên đau xót. Nãi nãi của hắn qua đời, phát tang ba ngày, ba ngày sau, Hữu tướng mới thế vị, triều đình lại trở về như cũ, tựa như nãi nãi hắn chưa từng xuất hiện qua.

"Thực xin lỗi" Thanh âm của Cung Dĩ Mạt nhỏ nhẹ, mong manh như con mèo nhỏ, nàng nhắm mắt thật chặt, khẽ cau mày. " Muội....muội đã làm huynh thất vọng rồi...!"

"Không đâu!"

Cung Triệt vươn tay vuốt ve mặt nàng. "Người nên nói xin lỗi phải là ca mới phải... Ngoại nãi nãi phạm vào quốc pháp, lại có người ở sau lưng quạt gió thêm củi, bốn bề đều là địch...Chỉ có một mình muội lại kiên quyết bênh vực ta, đứng trước mặt ta, thay ta nói chuyện..."

Ánh mắt Cung Triệt càng thêm thâm trầm, nhiều ngày nay, hắn đã suy nghĩ rất nghiều, càng cảm thấy, Cung Dĩ Mạt đối xử với hắn đã là tận tình tận nghĩa. "Nhưng ngày đó, trong lòng ca còn oán muội, là ca không tốt..."

Hắn cúi người, dán bên tai Cung Dĩ Mạt. "Mong muội tha thứ cho ta không biết tốt xấu, người nên nói thực xin lỗi, là ta mới phải..."

Hắn cảm khái nói xong, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tim phổi. Hiện giờ, tình thế của hắn tuy rằng rất tệ, ngoại nãi chết ảnh hưởng rất lớn đến hắn, nhưng nếu ngày đó Cung Dĩ Mạt không xuất hiện, mọi tội danh đều định đoạt, Lưu gia sẽ bị lưu đày cả nhà, mẫu hậu vì bảo toàn địa vị cho hắn tất nhiên sẽ tự sát, liền tính, hắn ngồi trên địa vị

Thái tử, còn có ý nghĩa gì?

Tình thế như vậy, so với hiện tại, thực sự gian nan gấp vạn lần! Cho nên, hắn thực cảm kích, sâu sắc cảm kích Cung Dĩ Mạt, thậm chí hắn từng nghĩ, chỉ cần Cung Dĩ Mạt muốn, hắn nguyện ý vì nàng mà trả giá tất thảy.

Chỉ là, hắn thổ lộ ra từng câu từng chữ cảm động đến vậy, thấu tim thấu phổi đến vậy, mà người được thổ lộ kia, một chút phản ứng cũng không có.

"Hoàng muội?...... Dĩ Mạt?"

Nàng, đã mơ đến chân trời nào rồi!

Cung Triệt không khỏi lắc đầu cảm thán. " Nhìn bộ dạng này của muội, ngày sau Thái tử ca ca làm sao có thể yên tâm gả chồng cho muội đây?"

Hắn vốn dĩ chỉ thuận miệng nói đùa một câu như vậy, nhưng vừa nói xong, hắn lại cảm thấy đâu lòng, phảng phất đây chỉ không phải lời nói của hắn vậy, hắn thực sự không muốn nghĩ tới việc gả Cung Dĩ Mạt đi!

Ai ngờ Cung Dĩ Mạt nghe được hai chữ "gả chồng", lại lần nữa mở đôi mắt mơ màng nói.

"Không gả chồng......"

"Hả?"

Lúc này, Cung Dĩ Mạt mới hoàn toàn mở to hai mắt, trong mắt nàng trong sáng, thanh tỉnh, lúc nàng mở miệng nói, ánh mắt rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn chưa từng say.

"Ta nói, là cả đời này, không gả chồng."

Nói xong, cả người lại có điểm ngất ngưởng, Cung Triệt vừa nghe, sửng sốt. "Vì sao chứ? Nữ tử...... sao có thể không gả chồng?"

Lúc này Cung Dĩ Mạt cười cười, lại nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói......

"Ta đã lập lời thề..."

Câu nói tiếp theo của nàng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, Cung Triệt không khỏi ghé lại gần nàng, muốn nghe cho rõ cái miệng nhỏ đang nhúc nhích, lẩm bẩm cái gì.

" Hửm?"

"......" Cung Dĩ Mạt hơi hơi híp mắt, trước mắt chính là sườn mặt Cung Triệt, lúcnày hai hắn hơi hơi đỏ lên, Cung Dĩ Mạt không kịp suy nghĩ, liền há miệng cắn mộtcái!