Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 140: Tuyển phi




Thấy cả hai người cùng nói như vậy, Cung Dĩ Mạt cũng chỉ có thể gật đầu, không nói tiếp nữa.

Mà có Cung Quyết xen ngang, Cung Triệt không còn cơ hội tiếp tục khuyên bảo nàng, nên đành trơ mắt nhìn Cung Dĩ Mạt cùng với Cung Quyết rời cung.

Mà dọc đường đi, Cung Quyết không nói một lời, rõ ràng là đang tức giận!

Cung Dĩ Mạt cũng chột dạ cảm thấy thật xấu hổ..... Nàng không ngốc, chỉ là không đủ tinh tế để quan tâm đến những việc cỏn con, thế nhưng, sự khác lạ gần đây của Cung Quyết và Cung Triệt nàng vẫn nhìn ở trong mắt, kinh ở trong lòng.

Bọn họ để ý đến mình như vậy.... thật sự là tình cảm ruột thịt thân nhân sao? Có phải còn có chút quá phận hay không?

Loại tình cảm rối rắm này, làm Cung Dĩ Mạt hơi hơi sợ hãi, cũng có chút kháng cự.

Cung Quyết vốn dĩ còn đang tức giận, lại thấy Cung Dĩ Mạt ngây ngốc như đang suy tư điều gì, trong lòng khẽ run! Vội vàng vứt hết những điều giận dữ ra đằng sau đầu, hắn vội vàng tính toán, không biết có phải trước khi hắn đến nơi, Cung Triệt đã nói điều gì với nàng hay không?

Kỳ thật, ở trên phương diện tình cảm nam nữ này mà nói, Cung Quyết thật sự là không hề có chút kinh nghiệm nào. Hắn một mặt rất muốn vứt bỏ cái thân phận đệ đệ đáng chết này, mặt khác, lại không thể kìm lòng mà lợi dụng nó để đến gần nàng.....

Nếu hiện tại, Cung Dĩ Mạt thật sự đã nhận ra tình cảm của hắn, hắn trái lại không biết phải làm như thế nào nữa đây.....

Đừng nhìn Cung Quyết tâm tư thâm trầm, hành xử vừa quyết đoán lại vừa tàn nhẫn, trên thực tế, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa một lần được nếm quả ngọt nha.

"Hoàng tỷ...."

Hắn mở miệng, lại nhớ ra mình đang tức giận, có chút bực mình lại ngạo kiều nghiêng đầu, không thèm nhìn nàng, thấp giọng nói:

" Chẳng lẽ tỷ thực sự muốn đi cùng Cung Triệt sao?"

(P/s: ngạo kiều: là những người hay ra vẻ, trong lòng nghĩ một đằng, ngoài mặt nói một kiểu. Chính là kiểu nghiện rồi còn ngại ấy )

Thanh âm của hắn mát lạnh, trầm thấp truyền đến, lại có một loại ủy khuất nói không nên lời. Cung Dĩ Mạt hồi phục lại tinh thần, nhìn hắn, có chút áy náy.

Thiếu niên trước mắt...mới chỉ có mười ba tuổi mà thôi....Nàng rốt cuộc đã nghĩ hươu nghĩ vượn cái gì chứ?

Nàng kéo kéo tay hắn, nhẹ giọng cười.

"Yên tâm đi, mặc kệ thế nào đi chăng nữa, ta đều sẽ chọn đệ mà.....Suy cho cùng, đệ mới chính là người cùng ta nương tựa vào nhau mà lớn lên nha..."

Nói rồi, người có chút mệt mỏi dựa vào vai Cung Quyết.

Cung Quyết càng lúc càng trưởng thành lên rồi....Cho nên, bờ vai của hắn cũng ngày càng trở nên vững chắc và kiên định, đã có thể để cho người ta yên tâm dựa vào.

Thấy nàng chủ động thân thiết, lo lắng bất an trong lòng hắn rất nhanh liền tan thành mây khói. Kỳ thật, đối với niềm khao khát nàng trong lòng, Cung Quyết chưa bao giờ tự thỏa mãn, nhưng chỉ cần nàng chủ động một lần, hắn lập tức cảm thấy mãn nguyện không nên lời.

----------------

Cung Triệt lần đầu tiên muốn động thủ gϊếŧ người!

Hắn nhìn đôi tay trói gà không chặt của mình, trong lòng vô cùng ghét bỏ!

Hắn chưa từng tự tay gϊếŧ người, nếu có, cũng chỉ là để cho người khác ra tay động thủ, vì thế, hai bàn tay hắn cho dù không tính là sạch sẽ, nhưng ít nhất, cũng chưa một lần trực tiếp vấy máu tươi. Nhưng mà hiện tại, hắn thật sự mong muốn bản thân mình có thể có một thân võ nghệ siêu quần! Như vậy.... Cung Quyết có thể bảo vệ được Cung Dĩ Mạt, hắn cũng có thể!

Nghĩ đến cảnh Cung Dĩ Mạt đang ở bên cạnh Cung Quyết, hắn liền ghen ghét đến phát điên! Rõ ràng đều là người thân, một là ca ca, một là đệ đệ, nàng sao có thể bất công như vậy, chỉ ở bên cạnh đệ đệ, mà không thể ở bên cạnh hắn?!

Bộ dáng cuồng dại của Cung Triệt làm cung nhân chầu chực trong điện sợ hãi, có kẻ len lén đi tìm Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu nghe xong, chỉ đành thở dài thật sâu một tiếng.

"Xem ra, không thể lại tiếp tục đợi được nữa..... Thủy Tiên, truyền ý chỉ của ta, ba ngày sau mở tiệc trong cung, mời tất cả những tiểu thư thế gia có trong danh sách đến dự tiệc, không được để xảy ra sai lầm!"

Thủy Tiên vội vàng nhận lấy danh sách, trên đó, ghi một danh sách thật dài.

Ngẫm nghĩ, Hoàng Hậu lại tiếp lời: "Nếu đã lấy danh nghĩ là tuyển phi, cũng không nên đối xử không công bằng, nặng bên này nhẹ bên kia. Ngươi cho truyền một vài vị Hoàng tử khác vừa độ tuổi cũng đến đi."

"Vâng, nương nương."

Chờ Thủy Tiên lui xuống, Hoàng Hậu biểu tình khó dò nhìn theo bóng người khuất dần, trong lòng khẽ hạ quyết tâm.

—— Triệt Nhi, con đừng trách ta, Mẫu hậu làm tất cả điều này, đều là tốt cho con!

-----------------

Sau khi về phủ, Cung Dĩ Mạt trực tiếp đi ngủ. Nàng không thích suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ một lát đã cảm thấy rất đau đầu, chỉ muốn ngủ một giấc.

Cung Quyết thở dài, vuốt vuốt đầu nàng, lại thay nàng đắp chăn đàng hoàng.

Thấy nàng đã ngủ, mày vẫn hơi nhíu, hắn vô cớ cảm thấy đau lòng.

Trong lòng rất rõ ràng.....Hắn không thể đối nghịch lại với nàng.... Nhưng mà, hắn cũng không thể buông tay nàng. Nếu không, hắn không sống nổi.

Chờ đến khi Cung Quyết thở dài một tiếng rời đi, Cung Dĩ Mạt mới từ từ mở mắt.... Ánh mắt nàng có chút mê man, không chú ý tới còn tốt, chú ý tới rồi, nàng liền cảm thấy mỗi một hành động của Cung Quyết dường như không giống như lẽ thường, thật sự đây chỉ là tình cảm tỷ đệ thôi sao?

Chớp mắt, đã qua ba ngày.

Mấy ngày này, Cung Quyết ngoại trừ tiến cung nhậm chức, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Cung Dĩ Mạt. Hắn nhạy bén cảm nhận được sự bất an của nàng, cho nên, mấy ngày nay, hắn vô cùng tận tâm tận lực sắm vai một tiểu đệ an tĩnh, ngoan ngoãn tùy ý nghe lời Cung Dĩ Mạt sai sử, giống như từ trước tới giờ vẫn vậy.... Cho nên, nghi hoặc trong lòng Cung Dĩ Mạt dần dần an ổn xuống.

Cung Quyết phải đi dự yến tiệc của Hoàng Hậu, Cung Dĩ Mạt vừa chải đầu cho hắn, vừa làm mặt quỷ cười trêu: " Lần này đi dự tiệc xem mắt, nếu như đệ nhìn trúng cô nương nhà nào rồi, nhất định phải nói cho ta biết đó nha. Hoàng tỷ đây sẽ đứng ra làm chủ cho đệ!"

Cung Quyết có chút dở khóc dở cười, ngoài mặt vẫn ôn hòa đồng ý, hai tròng mắt yêu nghiệt híp lại, cố tình vờ như vô ý nói.

"Yến tiệc lần này chủ yếu là để cho Thái tử sắm vai chính, đệ chỉ là nhánh cây đi ngang qua sân khấu mà thôi..." Nói xong, hắn thấy biểu tình Cung Dĩ Mạt không có chút thay đổi, nhẹ nhõm thở phào một tiếng....

"Hoàng tỷ, tỷ hy vọng Thái tử kết thân với ai?"

Vấn đề này thế nhưng lại làm khó Cung Dĩ Mạt.... Nàng cũng chưa gặp gỡ quá nhiều các tiểu thư khuê các trong kinh thành, nhưng mà, dù sao đi nữa thì ai cũng được, chỉ cần không phải là Tô Diệu Lan......Nàng có thể không tính sổ với nàng ta, nhưng để Tô Diệu Lan gả cho Cung Triệt? Đây là điều duy nhất nàng không đồng ý.

Thấy nàng suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, Cung Quyết khẽ mỉm cười.....

Sau đó, hắn thật sự ngoan ngoãn để Cung Dĩ Mạt búi tóc cho mình, nhìn trong gương phản chiếu hai người một đứng một ngồi, sắc mặt tràn đầy ngọt ngào.

Nếu hai người bọn họ có thể mãi mãi ở bên nhau như thế này thì thật là tốt!

Trái với khung cảnh ngọt ngào yên ả đó, thì bên này, Cung Triệt lại rất gian nan.

Phương Tê Cung không đốt địa long, cho nên, từ trong ra ngoài, đều lạnh băng băng.

"Mẫu hậu, con không đi."

Cung Triệt quật cường đứng trước mặt Hoàng Hậu, sắc mặt lạnh lẽo lãnh đạm, giống như đang nói tới một việc không hề liên quan đến mình.

Hoàng Hậu nghe vậy liền buông ly, hôm nay khó được một ngày, bà trang điểm phục sức vô cùng đẹp đẽ quý giá, từ trên xuống dưới đều ẩn hiện uy nghi của bậc Mẫu nghi thiên hạ, thêm một phần quyền quí, bớt một phần nhân tình.

Lúc này, bà nghe Cung Triệt nói xong, cũng không giận, ngược lại thong dong nói.

"Chuyện này, Bệ hạ đã cho phép, con đồng ý hay không đồng ý, cũng đều phải đến."

Cung Triệt nghe xong, lạnh lùng nhìn bà, ánh mắt kia rõ ràng không phải là ánh mắt nhìn mẫu thân, trái lại giống như đang nhìn chằm chằm vào kẻ thù truyền kiếp!

Một chiêu này của Hoàng Hậu tiền trảm hậu tấu, làm cho hắn không kịp trở tay.

Hoàng Hậu bị hắn nhìn đến toàn thân nổi da gà, cố gắng trấn định hừ một tiếng. "Làm sao, con không muốn có được Cung Dĩ Mạt sao?"

Một lời này chọc đúng vào chỗ đau của Cung Triệt, làm hắn đột nhiên bình tĩnh lại, nói không ra lời.

Quả nhiên, hiện giờ cũng chỉ có con bài tẩy Cung Dĩ Mạt này, mới có thể ép buộc được hắn.... Hoàng Hậu ngồi ở Phượng vị, nhìn về phía ngoài điện, sâu kín thở dài.

" Mậu hậu công nhận con đã trưởng thành, có năng lực, một khi hoàn thành xong kênh đào, sẽ vinh hiển muôn đời..... Nhưng con có nghĩ tới không? Việc tu kênh đào này không phải chỉ trong ngày một ngày hai mà hoàn thành? Trong lúc đó, không biết sẽ phát sinh thêm bao nhiêu biến cố nữa đây? Nếu như không có ai ở lại kinh thành che chở địa vị cho con, thì sự tình lần trước, khó có thể nói sẽ không lại tái diễn lần nữa đâu."