Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 138: Đi theo ta đi




Cung Dĩ Mạt bị Cung Triệt nhìn đến nỗi toàn thân nổi da gà. Nàng không biết bản thân đã làm ra điều bất cẩn gì để đối phương phát hiện ra nàng nhanh như vậy, cho nên, không khỏi nâng cao cảnh giác. Nếu người khác cũng phát hiện ra nàng thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

Thực ra, điều mà Cung Dĩ Mạt lo lắng trái lại có chút dư thừa. Kể cả là Hoàng Đế quen thuộc với nàng như vậy, cũng chỉ đơn giản là thưởng rượu xem ca múa, căn bản không hề nhìn tới nàng chứ đừng nói là nghi ngờ.

Cung Triệt ngẫm nghĩ, liền quay đầu nói với người sau lưng mấy câu. Sau đó, hai hầu cận luôn đi theo hắn liền lui xuống, cũng không biết là đi đâu, mà Cung Quyết bên này tình huống không thực sự là tốt. Người đến kính rượu với hắn quá nhiều, hắn lấy lý do tuổi mình còn nhỏ không uống được rượu để thoái thác, lại bị Hoàng Đế trông thấy cười ha ha!

"Quyết Nhi, con cứ từ chối không tiếp rượu các vị quan viên đại thần thế này, lát nữa đến nữ yến thì phải làm sao đây..."

Nói rồi, hắn loạng choạng đứng lên, đi đến cạnh Cung Quyết.

"Những người khác tiếp tục ăn uống! Hai người chúng ta.....đi qua chỗ nữ yến nhìn một cái....." Hoàng Đế dường như có chút say, vui cười: "Các nàng nhất định là đang bàn luận về hôn sự của con! Chúng ta cũng đi xem xem....có tiểu cô nương nào vừa mắt hay không đi!"

Cung Quyết bị Hoàng Đế nửa ôm nửa kéo đi, trong lòng vô cùng nôn nóng. Phải để Cung Dĩ Mạt ở lại đây một mình hắn nhất định không muốn, nhưng nếu dẫn nàng đi theo mà nói, cho dù Hoàng Đế chỉ dẫn theo một mình Thường Hỉ, nhưng Thường Hỉ võ nghệ cao cường, nếu bị hắn phát hiện ra, chỉ sợ Cung Dĩ Mạt sẽ càng thêm nguy hiểm.

Hắn trong lòng vô cùng ảo não chửi rủa bản thân tối hôm qua háo sắc hỏng việc, không tiếng động liếc mắt về phía Cung Dĩ Mạt, sau đó, liền cùng Hoàng Đế đi ra ngoài.

Cung Quyết vừa rời khỏi, Cung Triệt lập tức không thể khắc chế bản thân được nữa. Hắn cầm chén rượu đi về phía đại thần đang ngồi gần Cung Dĩ Mạt nhất, lại không cẩn thận đụng vào cái bàn, rầm một cái, rượu tưới toàn thân.

Đại thần kia thấy vận liền nói: "Thái tử nhìn vậy mà tửu lượng thật là kém, Ngài say rồi, xin đừng uống nữa! Người đâu? Sao bên cạnh Thái tử không có lấy một kẻ hầu hạ thế này? Tên kia! Đúng, chính là ngươi đấy! Mau đỡ Thái tử hồi cung nghỉ ngơi!"

Cung Dĩ Mạt vô cùng kinh ngạc chỉ vào chóp mũi mình, nhưng ngẫm nghĩ bản thân mình đúng là tới báo bình an cho Cung Triệt, liền thuận theo đáp ứng, chỉ hy vọng khi Cung Quyết trở về, sẽ không bởi vì không tìm thấy nàng mà sốt ruột quá....

Mà tay nàng vừa đụng tới Cung Triệt, đã bị bàn tay nóng như lửa đốt của hắn chặt chẽ nắm lấy! Cả người hắn đều dựa vào Cung Dĩ Mạt, lồng ngực đập thình thịch như trống trận, làm Cung Triệt có một loại ảo giác, rằng lúc hắn không có nàng, trái tim liền hóa đá, không bi, không hỉ, cũng không sống, mà chỉ cần nàng vừa tới gần, cả người hắn liền tươi sống lạ kỳ, giống như thân xác trống rỗng được rót vào một linh hồn ngọt ngào....

Cung Dĩ Mạt tuy rằng cảm thấy quái quái, nhưng vẫn kiên trì đỡ hắn rời khỏi đại điện. Bọn họ dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người, bất tri bất giác, lại tới gần đầm sen đã từng ngồi thưởng rượu ngày nào.....

Nghĩ đến lần hô hấp nhân tạo quẫn bách kia, Cung Dĩ Mạt có chút cảm thấy xấu hổ, mà Cung Triệt lại vô cùng hoài niệm, cũng rất rất may mắn! May mắn rằng lần đó hắn không làm tổn thương Cung Dĩ Mạt, để lúc này nàng còn có thể đứng bên cạnh hắn, làm bạn với hắn, và đi vào lòng hắn.

Nơi này vô cùng an tĩnh, bởi vì tất cả mọi người đều tập trung về phía yến tiệc đằng kia, thế nhưng vẫn có kẻ âm thầm giám thị, Cung Triệt hơi hơi vẫy tay, lập tức liền có hai bóng đen di chuyển thật nhanh, trong chớp mắt xử lý tất cả những kẻ đi sau mật báo.

Cung Triệt vẫn không yên tâm, hắn không muốn Cung Dĩ Mạt phải chịu bất kỳ một chút uy hiếp nào, cho nên, hắn liền sai người dẫn đến một con thuyền nhỏ, nói rằng rượu vào ý vui muốn chơi thuyền.

Cung Dĩ Mạt chỉ nghĩ là Cung Triệt có chuyện muốn nói với nàng, nên cụp mắt rũ mi không lên tiếng, tùy ý để hắn an bài, cũng không biết được trong lòng Cung Triệt có bao nhiêu vội vàng. Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt cũng không khống chế được mà luôn nhìn về phía người bên cạnh mình.

Thuyền rất nhanh được chuẩn bị tới, Cung Dĩ Mạt rốt cuộc cũng chưa quên được thân phận Tiểu Tư của mình, liền nhảy một bước lên thuyền, rồi mới cẩn thận đỡ Cung Triệt đi lên, trong phút chốc, tầm mắt hai người đối diện với nhau.

Cung Dĩ Mạt chỉ nhìn hắn một cái, rồi lập tức thu hồi tầm mắt như chạm phải bỏng.

Nàng cuối cùng cũng cảm thấy có chút kỳ quái rồi, ánh mắt của Cung Triệt nóng rực đến đáng sợ, giống như có thể nung cháy người đối diện.

Dưới chân khẽ phát lực, thuyền nhỏ ngay lập tức đi vào trong hồ. Lúc này, hoa sen trong hồ đã sớm tàn lụi, dưới ánh trăng vằng vặc, có vài phần tiêu điều, xơ xác.

Cung Dĩ Mạt cẩn thận đỡ Cung Triệt đi vào trong khoang thuyền, vừa định đứng dậy, đã bị hắn túm lấy cánh tay kéo một cái, trực tiếp bổ nhào vào trong lồng ngực hắn!

Trong khoang thuyền tôi tối, chỉ có một ánh đèn leo lét trên đầu, không gian thực nhỏ hẹp, làm Cung Dĩ Mạt hoảng hốt.

"A?!.... Thái tử ca ca?"

"Đừng nói gì cả...." Thanh âm run rẩy của Cung Triệt vang ở bên tai, hắn ôm vô cùng gắt gao, hơn nữa, lại không muốn nghe bất kỳ lời kháng cự nào của Cung Dĩ Mạt.

" Thật là tốt quá....muội vẫn còn sống...."

Hắn điên cuồng ôm lấy nàng, giống như sợ hãi rằng người trong lòng chỉ là một ảo ảnh không chân thực. Trong lòng Cung Dĩ Mạt hơi ấm áp, cảm thấy trả giá bấy lâu nay, thực là không hề uổng phí.

Cung Triệt....thật sự để ý nàng......

Cung Dĩ Mạt vỗ vỗ bờ vai hắn, cố gắng giúp hắn thả lỏng tinh thần. "Thái tử ca ca, muội không phải đã trở về rồi sao, sao có thể có việc gì được? Muội chính là một người vô cùng ham sống đó nha...."

Tất cả những điều này, không phải là trọng điểm, trọng điểm là ở chỗ, hắn cực kỳ, cực kỳ muốn có nàng!

Ngày ngày đêm đêm, không giây phút nào hắn không phải vật lộn trong đau khổ! Hắn muốn đem tiểu yêu tinh này ôm vào trong lồng ngực, cùng nàng trải qua giấc mộng triền miên mỗi đêm, muốn là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy vào mỗi sáng sớm, muốn được cùng nàng...., cùng nàng.....

Hắn muốn, hắn khao khát đến toàn thân đều run rẩy! Trái tim đau buốt có ai hay!

Nói cho nàng biết đi, nói cho nàng hết tất cả, rằng hắn quan tâm nàng, hắn để ý nàng không phải vì tình cảm huynh muội gì cả. Hắn yêu nàng! Yêu đến tận xương tủy, mỗi giờ mỗi khắc đều đau đớn một nỗi khổ tương tư.....

Hơi thở dồn dập của Cung Triệt cùng hơi rượu phảng phất rơi vào bên tai nàng, khiến Cung Dĩ Mạt ngưa ngứa, không khỏi rụt rụt cổ. Nhưng mà nàng vừa cử động, Cung Triệt lại càng tiến tới gần, nàng dường như có thể cảm nhận được cánh môi mỏng của hắn nhẹ nhàng cọ xát vào da thịt nàng, cái loại cảm giác này làm lông tơ toàn thân phút chốc dựng đứng!

"Thái tử ca ca!" Cung Dĩ Mạt rời khỏi vòng tay của Cung Triệt, ánh mắt hắn lập tức nhuốm màu bi thương, nhưng cũng không thể rơi vào ánh mắt nàng.

Nhiệt độ trong khoang thuyền không hiểu sao có chút nóng bức, Cung Dĩ Mạt hít sâu một hơi, mỉm cười nói.

"Thái tử ca ca, muội không có việc gì, đúng rồi, thương thế của huynh đã tốt hơn chưa?"

Lồng ngực trống rỗng làm Cung Triệt cảm thấy mất mát, hắn vốn dĩ không hề muốn cùng nàng thảo luận những việc này, đưa mắt nhìn Cung Dĩ Mạt, lời nói đã đi đến đầu môi lại cay đắng nuốt về.

Vì sao nàng không mau chóng đến gặp ta....

Vì sao lại muốn đi Tây Châu?

Cung Quyết, thật sự quan trọng đối với nàng như vậy sao?

Ở trong lòng nàng...hắn còn quan trọng hơn cả ta nữa sao?

Vì sao.....Vì sao lại kháng cự ta tới gần...!

Những lời này, hắn một từ cũng không thể hỏi, một chữ cũng không thể nói ra. Luân thường đạo lý, quan hệ máu mủ ruột thịt không thể chối bỏ giống như một tấm lưới dày nặng trĩu trói buộc trái tim hắn, không thể để cho hắn tới gần nàng dù chỉ một chút!

Hắn đột nhiên nhớ tới những lời của Hoàng Hậu, đúng vậy.....Hắn không thể đợi được, hắn cần phải nhanh chóng trở nên cường đại, cường đại đến mức có thể gạt bỏ hết tất cả, trực tiếp độc chiếm nàng!

Cho nên, hơi thở của Cung Triệt dần dần bình ổn, chỉ là cặp mắt kia vẫn chằm chằm nhìn vào Cung Dĩ Mạt.....

"Muội có bằng lòng cùng ta đi sông Hoài không?"

Cung Dĩ Mạt khẽ ngẩn người.

Nhưng Cung Triệt càng nghĩ lại càng cảm thấy đây rõ ràng là một ý kiến hay!

Nếu Cung Dĩ Mạt đi cùng với hắn, không những có thể cùng mở ra một thời kỳ thịnh thế, hơn nữa, hắn còn có thể có rất nhiều thời gian để cảm động Cung Dĩ Mạt, để nàng có thể mở lòng với hắn, tiếp nhận hắn!

Chỉ cần hắn trở thành Hoàng Đế, hắn nhất định sẽ làm Cung Dĩ Mạt trở thành Hoàng Hậu của hắn! Chỉ cần nàng đi cùng với hắn, hắn có thể có rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho chuyện này!

Mà Cung Dĩ Mạt thật ra cũng có chút động tâm, bởi vì trong lòng nàng vẫn còn canh cánh về kế hoạch thâu tóm nhập cư trái phép và thương mại hàng hải. Tự mình đi đến giám sát đốc thúc, vẫn là tốt nhất.

Nhưng mà, nàng lại nghĩ tới Cung Quyết.....Hiện giờ, Cung Quyết được phong là Tề Vương, lại đảm nhiệm Cấm Vệ quân kinh thành! Trong tay nắm năm vạn binh mã, nhất định là không thể rời đi. Chẳng lẽ, nàng lại có thể bỏ lại hắn mà đi làm chuyện khác được hay sao?

Cung Triệt hai mắt trở nên thâm thúy, chậm rãi thuyết phục.

"Nếu muội đi cùng với ta, không chỉ có thể bắt đầu kế hoạch hậu cần của mình, mà còn có thể mở chuỗi cửa hàng kinh doanh rải khắp thiên hạ, so với việc ở trong kinh thành chịu trói tay bó chân, không phải là rất tốt hơn sao...."

Đương lúc Cung Dĩ Mạt há miệng thở dốc muốn nói điều gì đó, một thanh âm lạnh lùng cắt ngang tất cả.

"Nàng sẽ không bao giờ đi theo ngươi đâu!"