Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 133: Tâm tư bại lộ




Thái Hậu tuy rằng cảm thấy lời hắn nói có chút quái dị, nhưng vẫn vô cùng cao hứng.

Vốn dĩ, bà muốn trực tiếp tứ hôn cho hắn luôn, nhưng Cung Quyết đột ngột cắt ngang, cho nên lại không tiếp tục nữa. "Vậy là được rồi, việc này...cứ để Hoàng tổ mẫu an bài cho con! Người già cả, vốn là thích tác hợp nhân duyên cho con cháu trong nhà. Nhưng mà cô nương này thật sự rất tốt, con nha, gặp rồi sẽ biết!"

Bà tủm tỉm ra chiều vui sướng lắm, mà Cung Quyết vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, ai cũng không thể biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Gặp rồi cũng tốt thôi, nhưng nếu trong lúc ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể nói rằng hắn có phúc mà không thể hưởng........

——

Cô nương yêu thích?

Hoàng Hậu nói làm Cung Triệt lộ ra một tia đau thương.

"Mẫu hậu, tâm ý nhi thần đã quyết, việc này....cứ đợi nhi thần trở về rồi nói sau."

Nói rồi, Cung Triệt liền chuẩn bị rời đi, nhưng Hoàng Hậu sao có thể chịu?

Bà cho lui cung nhân bên người, đi vài bước đến trước mặt hắn, tâm tư quay cuồng, cuối cùng, vô cùng đau thương nhìn hắn mà nói.

"Lòng Mẫu hậu biết con vì chuyện của Mạt Nhi mà đau lòng thương tâm, nhưng người chết không thể sống lại được, sớm muộn gì con cũng phải thành hôn sinh con mà...."

Nói đến Cung Dĩ Mạt, Cung Triệt hai mắt sáng ngời. "Mẫu hậu, Mạt Nhi không chết....Muội ấy đã trở về kinh thành rồi!"

Lưu Hoàng Hậu lập tức kinh hãi! Cung Dĩ Mạt thế nhưng lại không chết!!

Cảm xúc trong lòng mãnh liệt cuộn trào!

Khó trách, thì ra là vì Cung Dĩ Mạt không chết, cho nên con trai của bà mới có thể mau chóng hồi phục như vậy, cũng bởi vì Cung Dĩ Mạt không chết, cho nên, Triệt Nhi mới...không muốn thành hôn!

Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu sắc mặt vô cùng khó coi, luận về tình, bà cùng Hoàng nhi đúng là đã thua thiệt Cung Dĩ Mạt rất nhiều, nhưng bà không thể chôn vùi con trai mình để báo đáp lại phần ân tình này được!

Cung Triệt nghĩ tới Cung Dĩ Mạt, cảm giác cả người đều phấn khởi, vui sướng. Hắn cười, mặt mày tràn đầy vẻ ôn nhu.

"Mẫu hậu cũng rất cảm kích Mạt Nhi đúng không? Như vậy, Người nhất định phải giữ thật kỹ bí mật này đó nha.."

Hoàng Hậu há miệng thở dốc, cố sức gật gật đầu, lúc này, bà nhìn Cung Triệt, nhất định phải nói thật rõ ràng.

"Triệt Nhi, Mẫu hậu biết lòng con cũng rất cảm kích Cung Dĩ Mạt, tình cảm thân thiết giữa người với người chỉ là chuyện thường tình, chỉ là.....Con người đôi khi không thể đem cảm kích với cảm tình nhập lại làm một....Điều này, con có rõ hay không?"

Cung Triệt nghe vậy, nhìn Hoàng Hậu, biểu tình phai nhạt dần.....Thời điểm hắn không mỉm cười, ánh mắt nhìn người có chút âm trầm, điều này mới có kể từ sau khi hắn khỏi bệnh mà thôi.

"Mẫu hậu có ý tứ gì?"

Hoàng Hậu bị ánh mắt lạnh lùng của hắn bức lui vài bước, ngồi vào vị trí Phượng tọa trước án, biểu tình ngưng trộng, nửa ngày sau mới thấp giọng nói.

"Ý tứ của Mẫu hậu là gì....con thực sự không hiểu sao?"

Cung Triệt sống lưng thẳng tắp, trực tiếp đối diện với ánh mắt của Hoàng Hậu, nhẹ lắc đầu.

"Nhi thần không hiểu."

"Triệt Nhi!" Hoàng Hậu đau đầu đỡ trán, thở dài: "Con....Con thích Cung Dĩ Mạt?"

Đã vô số lần nghĩ tới tình huống sẽ có ngày phải đối mặt này, cũng đã nghĩ tới vô số cách ứng phó, cho nên, đến khi thực sự chân chính gặp phải, Cung Triệt vô cùng bình thản.

Hắn dường như không cần nghĩ ngợi gật đầu. "Vâng."

Lại thấy có vẻ bản thân mình biểu đạt còn không đủ rõ ràng, hắn lại thuật lại một lần nữa. "Con thích nàng."

Sau đó, còn ngại đả kích này vẫn chưa đủ, chỉ cần tưởng tượng thấy Cung Dĩ Mạt vui cười giận dữ, tự đáy lòng hắn đã tràn ngập hạnh phúc, đầu mắt đuôi mày đều mềm mại hẳn đi, thanh âm ôn hào, lại tràn đầy nhu tình cùng ngọt ngào.

"Có lẽ nói thích còn chưa chính xác lắm..... Phải nên nói là, con ái mộ nàng!"

Nói xong, Cung Triệt còn ngẩng đầu đưa mắt quan sát biểu tình của Hoàng Hậu, tựa như còn đang mong chờ bà sẽ tán thành với hắn.

Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe hắn thành thật nói vậy, Hoàng Hậu vẫn có cảm giác như đất trời sụp đổ!

Nghĩ đến Cung Dĩ Mạt rất nhanh sẽ xuất hiện trở lại, dựa vào sự yêu thích sủng ái của Hoàng Đế đối với nàng, nhất định nàng sẽ tránh khỏi một kiếp, có khi còn có thể trong họa được phúc lại lần nữa trở thành Công chúa không biết chừng!

Như vậy, con trai mình lại ái mộ muội muội ruột thịt, thì sẽ ra sao đây?

Không không không...... Mặc dù Cung Dĩ Mạt không phải là máu mủ của Hoàng Đế, nhưng chỉ cần Hoàng Đế công nhận nàng, vậy thì nàng chính là hàng thật giá thật, khắp thiên hạ đều sẽ công nhận nàng, coi nàng chính là muội muội của Thái tử, mà nàng, tuyệt đối không thể trở thành thê tử của Thái tử.

Lại nghĩ đến Cung Dĩ Mạt thanh danh lưu truyền khắp bốn bể, trên trán ngọc của Hoàng Hậu lấm tấm mồ hôi lạnh. Một khi cảm tình của Cung Triệt bị thế nhân biết đến, Cung Dĩ Mạt có mệnh hệ gì hay không bà không đoán trước được, nhưng, một điều chắc chắn, chính là Triệt Nhi con trai bà sẽ bị người người lao vào cắn xé, xương cốt không dư thừa!

Trong lòng bà vẫn lập lòe một tia hy vọng mong manh, vừa khẩn cầu vừa chờ đợi nhìn Cung Triệt, run giọng hỏi.

"Triệt Nhi, ta biết Mạt Nhi đối với con rất tốt, con cũng cảm động nàng, thậm chí còn có thể sinh ra hảo cảm. Nhưng loại hảo cảm này cùng với cảm tình chính là không giống nhau, cũng sẽ không nhất định sẽ là tình yêu....Con....."

"Con đã phân rất rõ ràng."

Cung Triệt thanh âm thong dong, lại hung ác đập nát tia may mắn cuối cùng của Hoàng Hậu.

Hắn đưa mắt nhìn bà, lại giống như xuyên qua bà thấy được một người khác, khóe miệng giương giương ý cười, nhẹ giọng nói.

"Năm đó vì án tham ô, văn võ bá quan đều đứng về phía đối lập ta. Tất cả mọi người đều muốn lật đổ ta, lật đổ Người, lật đổ Lưu gia. Chỉ có nàng......Nàng bởi vì ta ngày thường tiện tay chiếu cố nàng mà vì ta cầu tình, bảo hộ Lưu gia, cũng bảo hộ Người, cuối cùng lại bị Phụ hoàng tước đi địa vị."

"Về sau, âm mưu quỷ kế liên tiếp không ngừng, lại bị kẻ gian lật lại án cũ. Cứ thế, ngôi vị Hoàng Hậu của Người tràn ngập nguy cơ, mà khi ta cầu tình, Phụ Hoàng lại tước bỏ vị trí Thái tử của ta, không nghe phân trần....Ta thân cô thế cô, chúng bạn xa lánh, lại bị người người chằm chằm soi mói, trực chờ ăn hôi kiếm lợi.....Chỉ có Mạt Nhi vẫn luôn ở bên cạnh ta, chiếu cố ta, an ủi ta, cuối cùng còn vì ta mà bày mưu tính kế, mở ra một con đường sống giữa tử địa, lại mở ra một tương lai mới cho dân chúng!"

"Tu kênh đào cần thời gian thực hiện vô cùng lâu, nếu không phải vì ta, Mạt Nhi nàng hoàng toàn không cần thiết phải đem ra đồ vật bao người khao khát. Nàng nếu không phải vì ta có thể sớm ngày hồi kinh khôi phục lại địa vị, cũng sẽ không cần vất vả nhọc công sớm tối!"

"Cuối cùng lại đào ra loại đỉnh nghịch thiên khiến Phụ hoàng giận dữ, mà ta bị thương, mệnh tàn sớm tối. Nếu không nhờ nàng kiên trì khai thông kênh đào, để cho ta đi thuyền hồi kinh, chỉ sợ, ta đã sớm bỏ mạng giữa đường! Nếu không phải vì nàng giả chết, đem hết thảy tội danh cùng khúc mắc ôm lên người mình, Phụ hoàng cũng sẽ không vì áy náy mà buông tha cho ta dễ dàng như vậy. Nếu không vì nàng, nếu không phải nàng....."

Tất cả những ký ức vốn dĩ là thống khổ của hắn, là những nhấp nhô trắc trở hắn khó có thể vượt qua trong đời, lại bởi vì có nàng, mà từng vụ từng việc đều trở nên ngọt ngào, tất cả đều là những minh chứng cho việc nàng vì hắn mà trả giá thật lớn, là những ký ức đáng giá để hắn khắc sâu cả đời!

Trái tim Cung Triệt dường như có một dòng nước ấm áp vây quanh, ngọt ngào và lưu luyến dường như muốn trào ra khỏi lồng ngực, cảm giác hạnh phúc tột cùng hắn, làm hắn khẽ thở dài.

"Nếu không nhờ có nàng, có lẽ cũng sẽ không có ta bây giờ. Trái tim của ta....dù sao cũng là máu, là thịt, thật sự không có cách nào không rung động trước nàng được. Ta đã từng kháng cự, ta đã từng không chủ động tìm nàng, không cùng nàng nói chuyện, cũng tận lực không gặp mặt nàng..."

Nghĩ tới những ngày tháng thống khổ vì phải trốn tránh nàng, thật là nỗi đau cắt da cắt thịt không thể nào chịu đựng nổi!

"Ta thật sự đã từng thử....Chỉ là ta thất bại rồi. Ta không có cách nào để không nhớ đến nàng, không có cách nào để không gặp mặt nàng, càng không có cách nào không lại yêu nàng! Nếu tất cả điều này đều không tính là yêu, ta thật sự muốn hỏi ngược lại Mẫu hậu, rốt cuộc cái gì mới phải? Cái gì mới được tính là yêu?"