Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 128: Luân thường đạo đức




Hắn lại bắt đầu bán manh đây mà!

Cung Dĩ Mạt nhịn không nổi buồn cười, giận cũng không giận được nữa, cuối cùng dùng dằng mãi mới chịu xuống nước, lại lấy uy quyền của "Hoàng tỷ" hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói lẫy.

" Nếu lại tái phạm lần sau, ta nhất định sẽ không để ý tới đệ nữa!"

" Sẽ không có lần sau, đệ thề!"

Nhìn Cung Quyết nói nghiêm trang, gương mặt tuấn mỹ nghiêm túc chân thành, Cung Dĩ Mạt không khỏi bật cười khúc khích, tuy rằng trong đôi mắt nàng còn vương ánh nước, nhưng Cung Quyết thông minh cũng không vạch trần nàng.

Hai người lại hòa hảo, lần cãi nhau này thật là, tới cũng vội, mà đi cũng nhanh....

(Umichan: đã bảo cãi nhau là tình thú phu thê rồi lại còn, mấy kẻ FA chúng ta chỉ nên ngồi một bên ăn cho no bát cẩu lương này thôi )

Thời điểm Cung Quyết từ trong phòng Cung Dĩ Mạt bước ra, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không biết vừa rồi, hắn vì sao lại không khắc chế được bản thân, lộ ra vẻ mặt như vậy với Hoàng tỷ.... Hắn rõ ràng vẫn luôn khống chế tốt cảm xúc của mình, nhưng mà hiện tại, lại có cảm giác mất kiểm soát, đặc biệt là khi, nhìn thấy Hoàng tỷ đối xử tốt với người khác như vậy, hắn càng lúc càng không nhẫn nhịn được......

Mà đã khuya như vậy, Cung Quyết không nghĩ tới, lão Vương phi thế nhưng không ngủ, tựa người bên cửa, sâu kín nhìn hắn từ trong bước ra.

Vì để giấu diếm thân phận Công chúa, đối với người ngoài vẫn luôn nói, nàng là cháu gái nhà mẹ đẻ của lão Vương phi, cho nên, nàng cũng ở lại sương phòng của bà. Cung Quyết hơi hơi ngẩn người, cười nói.

"Tổ mẫu, đã muộn như vậy, sao người còn chưa ngủ?"

Vương phi Như thị miễn cưỡng cười cười, khẽ liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ của Cung Dĩ Mạt, nhẹ nhàng nói.

" Tuổi già ấy mà, không ngủ được lâu. Ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền ra xem thử...."

Cung Quyết thấy bên cạnh bà không có nha hoàn hầu hạ, cũng không có ý định vạch trần, chỉ nhàn nhạt cười: " Tổ mẫu có điều gì muốn nói với ta sao?"

Vương phi do dự nửa ngày, mới gật gật đầu: "Đêm nay tuyết rơi rất đẹp, Điện hạ sẽ không ngại bồi lão thân tới Mai viên sau viện đi dạo chứ?"

Cung Quyết híp mắt đánh giá trước sau, hơi hơi mỉm cười: " Làm phiền tổ mẫu đợi tôn nhi đi đem dù tới."

Vương phi gật đầu, bà nhìn bóng dáng Cung Quyết thong dong rời đi, sâu kín thở dài.

Sau khi Cung Quyết sai người bảo vệ tốt cho Cung Dĩ Mạt, mới ung dung đem dù đi tới. Hắn biết rõ tổ mẫu muốn nói mấy lời không muốn để cho Cung Dĩ Mạt nghe thấy được, cho nên mới bảo hắn đi nơi khác.

Tổ mẫu với tôn tử hai người cứ như vậy lẳng lặng bước đi, một đường thẳng đến Mai viên. Vương phi vẫn trầm mặc không nói chuyện, hoặc là bà đang âm thầm cân nhắc, mấy lời phía sau, phải nói làm sao mới được.

Vương phi quay đầu nhìn về phía cháu trai đi bên cạnh đã sớm cao hơn bà một cái đầu. Một bên vừa kinh ngạc cảm thán vì hắn xuất sắc hơn người, nếu như nữ nhi của bà trên trời có linh thiêng, nhìn thấy con trai mình ưu tú đến như vậy, ắt hẳn cũng sẽ vui lòng ngậm cười.

Nhưng mặt khác, bà lại vô cùng lo lắng.

Bà đã sớm nghe nói, tôn nhi nhà mình là nhờ Công chúa một tay nuôi lớn. Công chúa suy cho cùng cũng vẫn là không có mẫu thân dạy bảo, lại cùng Điện hạ sớm chiều chung đụng, rốt cuộc....cũng vẫn có nhiều điểm sơ sót, không chú ý tới đi.

" Điện hạ sau này có tính toán gì?" Bà mở miệng, chỉ hỏi một câu nghe chừng không liên quan.

Cung Quyết nghe vậy chỉ cười. "Hồi kinh."

Vương phi nghe xong hơi kinh hãi. "Điện hạ tính toán muốn trở về?"

Cung Quyết lắc đầu. " Tôn nhi đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, đáng lẽ đã phải hồi kinh từ lâu. Chỉ là, gặp trường hợp khẩn cấp, thất lạc lâu ngày, sau lại vì Hoàng tỷ bị thương mà trì hoãn. Hiện giờ, thân thế Hoàng tỷ đã bình phục, vì vậy, ít ngày nữa tôn nhi phải tính toán hồi kinh."

Kỳ thật, kế hoạch ban đầu của Cung Quyết là sau khi hồi kinh phục mệnh xong lại trở về, nhưng chính từ sau khi Cung Dĩ Mạt bị thương, đã lần nữa thay đổi ý tưởng của hắn.

Vương phi ngẫm nghĩ, sắc mặt khẽ căng thẳng, lộ ra một vẻ bồn chồn hiếm thấy, chần chờ hỏi.

"Một khi đã như vậy....không bằng để Công chúa ở lại Tây Châu đi?"

Bà vừa cất tiếng, Cung Quyết đã đưa mắt nhìn lại về đây, làm những lời còn chưa nói hết mắc lại trong cổ họng!

Cung Quyết bỗng nhiên thay đổi nét mặt, lẫn nữa nhoẻn miệng cười, chỉ là vẻ tươi vui tràn đầy kiên quyết.

" Ta ở đâu, nàng ở đấy."

Một lời này làm lão nhân gia ngừng lại, đứng trên nền tuyết, biểu tình có chút ngưng trọng.

" Không bao lâu nữa, Điện hạ sẽ mười ba tuổi rồi phải không?"

Cung Quyết gật đầu, hắn luôn hận bản thân trưởng thành quá chậm.

Vương phi dừng một chút, nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Cái kia, Điện hạ cũng biết. Cổ huấn của Đại Dục có câu: nam tử mười ba cần thiết đính ước, mười lăm tuổi nhất định đại hôn?"

Vẻ mặt tươi cười của Cung Quyết có chút ngừng trệ, hắn tỉ mỉ nhìn tổ mẫu đứng trước mặt hắn, vẻ mặt khó dò.

" Việc đó, cũng cần phải có Mẫu phi mới được...." Cung Quyết đau khổ cười. "Hơn nữa, cũng không bắt buộc ai cũng phải theo như thế, Thái tử...hiện giờ cũng đã mười tám rồi."

Nghĩ đến Thái tử gặp phải hoàn cảnh xấu hổ trước kia, Vương phi lắc lắc đầu. " Thái tử Điện hạ trước kia là gặp chông gai nên phải trì hoãn. Mà lần này, công lao tu kênh đã đủ để Thái tử an ổn ngồi ở cái ghế Đông Cung. Hiện giờ, Hoàng Hậu nương nương cũng đã được miễn phạt, nếu đã như vậy, e rằng không còn bao lâu, Thái tử cũng sẽ đại hôn...Mà Điện hạ ngài...."

Vương phi có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì nói ra.

"Hiện giờ, Mẫu phi ngài mất sớm. Ta tuy là xương già cốt yếu, nhưng nhất định sẽ thay Mẫu phi ngài mà tìm kiếm cho thích hợp. Chỉ là không biết Điện hạ, ngài thích cô nương như thế nào?"

Thích cô nương như thế nào?

Cung Quyết ngay lập tức liền nghĩ tới Cung Dĩ Mạt bộ dáng tươi cười linh động, chậm rãi cười.

" Không dám phiền tổ mẫu lo lắng. Nam nhi chí tại tứ phương, hiện giờ, ta căn cơ chưa định, không dám cầu thú người khác."

Hắn nói, không chỉ không làm cho Vương phi vui mừng, ngược lại khẽ nhăn mi, vô cùng nghiêm túc hỏi lại một câu.

" Điện hạ đã từng đọc không ít sách, mắt nhìn lâu dài, không thèm để ý đến mấy thứ phàm tục. Đáng tiếc, tổ mẫu ngài ánh mắt thiển cận, chỉ từng đọc qua Luân Lý, Kinh Thi, Tam cương ngũ thường cùng Nữ giới...." Lời nói này, bà quyết tâm phải làm cho minh bạch.

" Cho nên, Điện hạ cứ việc lập nghiệp. Còn những việc lặt vặt trong phủ, cứ để lão thân lo lắng cho ngài đi...."

(P/s: Luân lý, Kinh Thi, Tam cương ngũ thường, Nữ giới: là những quyển sách viết về đạo lý, luật lệ làm người theo Nho giáo.)

Đây là đã nhìn thấu hắn ái mộ Cung Dĩ Mạt, là vi phạm cương thường, vi phạm luân lý đạo đức cơ bản sao?

Cung Quyết hai mắt híp lại, trong ánh mắt hiện ra hàn ý còn giá băng hơn bông tuyết ngoài trời. Vương phi bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, thậm chí còn có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên định đứng tại chỗ!

Vi phạm đạo đức sao? Đáng tiếc, làm sao bây giờ....Hiện tại đã muộn....

Cung Quyết cười khổ lắc đầu, đem khí thế lạnh nhạt vừa mới phô trương ra thu hồi lại. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này, một thân đen tuyền đứng trong nền tuyết trắng, bên cạnh là hoa mai nở đỏ rực, tạo nên một khung cảnh vừa mỹ lệ vừa phong tình.

Thấy hắn không nói lời nào, Vương phi trong lòng khẩn trương, nhưng cũng không dám thúc giục.

"Tổ mẫu có biết, khi ta học vỡ lòng, đã đọc sách gì đầu tiên không?"

Thật lâu sau, hắn mới mở miệng. Vương phi nhíu mày, bà cũng không phải thật lòng muốn cùng hắn thảo luận thư tịch, hơi hơi suy tư, nhưng vẫn trả lời.

" Có phải chính là.....Thiên Tự Văn? Tăng Quảng Hiền Văn?"

(P/s: Thiên Tự Văn: là quyển sách in đúng một ngàn chữ, một ngàn từ vựng. Trong Thiên Tự Văn có các câu văn tự nhiên như lời nói, dễ đọc dễ nhớ, là cuốn sách vỡ lòng dành cho trẻ con.

Tăng Quảng Hiền Văn là một áng văn tập hợp lại tất cả những những thành ngữ tục ngữ, những câu nói nôm na trong dân gian xen lẫn với các lời dạy của Thánh Hiền, tất cả được sắp xếp theo vần điệu dễ nhớ để cảnh giác và răn dạy người đời, để tu tập cho bản thân mà cũng để làm những lời răn dạy cho con cháu.)

Cung Quyết không khỏi bật cười, lắc lắc đầu.

Hoàng tỷ của hắn không đọc mấy cuốn sách kia, không chỉ như vậy, mà ngay cả Nữ huấn, Nữ giới, Nữ luận mấy cuốn sách đó, nàng cũng đều không liếc mắt qua. Nếu có xem, thì cũng chỉ đọc xong để đấy, không hề có ý định tiếp thu gì cả.

(P/s: Nữ huấn, Nữ giới, Nữ luận: là những cuốn sách dùng để giáo dục phụ nữ theo những quy tắc, quan niệm Nho giáo xưa)

Hắn nhìn về phía sau lưng Vương phi, dường như có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng tiểu cô nương linh động dễ mến kia đang ngủ ngon lành, khóe miệng lại lần nữa cong lên ý cười, mặt mày lơ đãng ôn nhu, đủ để hòa tan đông tuyết....

"Cuốn sách đầu tiên mà ta đọc, chính là Chu Dịch, thâm ảo khó hiểu, nhưng Hoàng tỷ không biết, còn giúp ta tìm một số cuốn sách nàng cho là hữu ích để ta tự học, chữ nào không biết thì lại hỏi nàng. Nàng cũng không biết dạy dỗ hài tử như thế nào, về sau, lại rất thích ra vẻ ta đây, nói....Nói rằng ta tư chất thông minh..."

Nói đến đây, hắn khe khẽ cười, mặt mày tuy ung dung khó dò, lại vô cớ làm người ta cảm giác được ngọt ngào. "Về sau, ta cũng đọc được không ít sách, có Hàn Phi Tử, Chu Bễ Toán Kinh, Lễ, Bái,...."

Hai mắt hắn đột nhiên tỏa sáng, nhìn chằm chằm Vương phi. Ánh mắt bất thình lình kia, sắc bén, lợi hại, khiến lão nhân gia đã ngoài bốn mươi tuổi, trái tim không ngừng run rẩy!

" Cho nên, chờ đến khi ta bắt đầu được tiếp xúc với luân lý, nhìn đến cương thường, thì đã mười một tuổi. nhưng mà khi ấy...."

Hắn mỉm cười, như hoa mai nở giữa trời tuyết trắng.

-- " Nhưng mà khi ấy, thì đã muộn rồi."

(P/s: mọi người có hiểu ẩn ý của chap này không ạ, Umi giải thích sơ sơ cho mn hiểu nhé. Về cơ bản thì bà ngoại đã phát hiện ra tiểu Quyết nhà mình đem lòng thích tỷ tỷ, đó là trái với luân thường đạo lý nên bà đã ngầm nhắc nhở a Quyết. Nhưng a Quyết lại giải thích cho bà là: trẻ con ban đầu trước khi học chữ, chúng nó vốn dĩ sẽ phải học đạo đức làm người, luân thường đạo lý trước, "tiên học lễ, hậu học văn" đó ạ. Cơ mà hồi nhỏ Mạt tỷ không biết dạy, cho nên a Quyết lại được học tính toán, mưu đồ lăn lộn với thế gian trước. Mãi đến khi mười một tuổi, được ra khỏi lãnh cung mới bắt đầu học lại lễ nghĩa, đạo đức. Nhưng đến lúc đó thì đã muộn mất rồi, vì a Quyết thích Mạt tỷ của chúng ta từ năm 9 tuổi cơ. Mấy cái cuốn sách mà 2 người nhắc đến trong đoạn trên mn gg giúp Umi nha, Umi làm biếng quá hehe)