Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 123: Lấy thân thử dược




Cung Dĩ Mạt phục rồi, hắn rõ ràng là rối loạn tâm thần phân liệt có phải không?

(P/s: rối loạn tâm thần phân liệt: là một loại bệnh mà bệnh nhân có những ý nghĩ sai lệch, không phù hợp của người bình thường, người khác không thể giải thích cho người bệnh hiểu được khi nào là đúng, sai. Người bệnh thường có hoạt động kỳ dị, lạ lùng do hoang tưởng, cảm xúc nghèo nàn.Trong thời gian bị bệnh, bệnh nhân thường trở nên xa lánh những người khác, ít nói chuyện với người thân, trở nên trầm tư, lo âu hoặc hay sợ hãi, thậm chí là hoang tưởng nặng.

Umichan: cũng đúng mà J )

Cạn lời, nàng muốn mặc kệ hắn: " Này, tính ra, ta đã cứu sống ngươi một mạng. Ngươi có phải cũng nên cho ta ít thù lao trả công hay không?"

Nàng cười vẻ mặt gian trá, Tư Vô Nhan nhìn nàng từ trên xuống dưới một thân chật vật, còn bày ra bộ dáng xấu xa, không biết vì sao, vốn dĩ đang lệ khí trầm trầm, lại cảm thấy bình tĩnh lên rất nhiều, nhìn dáng vẻ bá đạo cưỡng ép đòi trả nợ trước mặt, cũng không chán ghét, ngược lại có chút buồn cười.

"Ngươi muốn cái gì?"

Hắn cho rằng, Cung Dĩ Mạt sẽ yêu cầu hắn lập tức giải hết độc tính trên người nàng, ai ngờ, nàng thẳng thắn nói: "Nếu chỉ có thể đặt ra một yêu cầu, ta muốn ngươi đưa ra, một lọ thuốc sinh cơ liền thịt, nhất định phải là loại tốt nhất!"

Nàng biểu tình dần dần trở nên nghiêm túc, mà Tư Vô Nhan nghe vậy, biểu tình lại lạnh nhạt dần đi. Hắn nhìn Cung Dĩ Mạt thật lâu, giống như muốn moi từ gương mặt nhỏ của nàng một điều gì đó, nhưng cuối cùng, hắn cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng từ trong lồng ngực, lấy ra một hộp ngọc.

"Đây là cái gì?"

Tư Vô Nhan thanh âm trầm thấp, khẽ khàng nói: "Đây là thuốc mỡ sinh cơ, Mẫu hậu ta đích thân phối dược, có thể loại bỏ hoại tử, sinh cơ liền thịt."

(P/s: hoại tử: là phần thịt bị tổn thương, không thể phục hồi, dần dần mưng mủ, gây thối rữa và viêm nhiễm. Nếu không xử lý tốt có thể gây tử vong.)

Cung Dĩ Mạt nghe vậy hai mắt sáng ngời, vội vàng đem hộp ngọc mở ra. Thuốc mỡ trong suốt, tản ra một hương vị làm người ta mê say.

Ngay lúc Tư Vô Nhan đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Cung Dĩ Mạt đột nhiên dùng ngón tay quết lấy một ít, bôi lên chính vết thương trên mặt mình.

Tư Vô Nhan lập tức muốn ngăn cản, thế nhưng đã muộn! Thuốc mỡ vừa dính lên miệng vết thương, nơi đó lập tức ngừng chảy máu, lại phiếm ra một màu xanh lục nhàn nhạt.

"Ngươi điên rồi sao?!"

Tư Vô Nhan nhanh chóng cướp hộp ngọc trở về, có chút hoảng loạn sờ mó, tìm kiếm thứ gì đó trên người mình.

Cung Dĩ Mạt có chút buồn cười, tên này rốt cuộc cất giấu trong người bao nhiêu đồ đây? Nhưng tươi cười trên môi càng lúc càng mờ nhạt, nhìn hắn hoảng loạn hồi lâu, trên gò má lại truyền đến cảm giác tê mỏi, nàng nhẹ giọng thở dài.

"Nếu muốn người khác tín nhiệm ngươi, đầu tiên, ngươi phải làm một người đáng giá để người ta tín nhiệm trước đã."

Tư Vô Nhan khẽ ngừng lại, liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt kia tràn đầy khiếp sợ, lại có chút gì đó né tránh.

Cung Dĩ Mạt cũng ngồi dậy quỳ trên mặt đất, cố hết sức vuốt vuốt đầu hắn, biểu tình ôn nhu.

"Muốn người khác quan tâm, để ý tới ngươi, ít nhất, ngươi cũng phải trả giá trước mới được..... Đây vốn là nhân sinh, có qua có lại, tuy rằng đôi lúc có lẽ sẽ ích kỷ xảo trá, nhưng thế gian rộng lớn, mấy kẻ lòng tham không đáy đếm ra được mấy người?"

"Nếu ngươi luôn nghĩ nhân sinh xấu xí, vậy thì nó sẽ càng lúc càng xấu xí để cho ngươi nhìn, còn nếu ngươi tìm kiếm trong sạch, thiện lương, ngươi sẽ phát hiện thấy, con người ta, rốt cuộc sẽ có rất nhiều thánh thiện, sạch sẽ đủ để người cam tâm tình nguyện."

Giống như trên con đường hành tẩu tối tăm đằng đẵng, cả người hắn đều là thương tích đổ máu không ngừng, bỗng nhiên, lại có người đứng trước mặt hắn, mở ra một cánh cửa, để cho ánh nắng lấp lánh ùa vào ánh mắt, chiếu sáng khát vọng và ước mơ đã phủ bụi sâu trong đáy lòng, khiến hắn vừa hoảng sợ, vừa kích động vui sướng.

Tư Vô Nhan không biết hình dung cảm nhận hiện giờ của hắn như thế nào, không nói đến nội tâm chấn động không ngừng, chỉ riêng cảm xúc phập phồng, lúc lên lúc xuống cũng đủ làm hắn thất thố. Hắn chỉ có thể xụ mặt, vô cùng ương ngạnh lấy thuốc bôi lên mặt nàng.

Lọ thuốc này chỉ đựng sơ sài trong một cái hộp gỗ, nhưng đến khi bôi nó lên mặt, lại có cảm giác man mát mà sinh động, thật là quá thần kỳ, đây khẳng định chính là thuốc sinh cơ "hàng xịn"!

Tư Vô Nhan còn chưa bôi xong, Cung Dĩ Mạt liền nhanh tay cướp nó vào trong lòng, cười đến xấu xa. "Đây nhất định là thuốc sinh cơ đúng không?"

Nàng quả thực chuẩn bị đối phó với mình rất là chu toàn đấy!

Tư Vô Nhan biểu tình phức tạp nhìn nàng, rất lâu sau lại dời tầm mắt, cái gì cũng không nói, cuối cùng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

" Này! Ngươi đi đâu đấy?"

Hắn từ trên cao nhìn xuống tiểu nha đầu nhếch nhác không hề có hình tượng kia.

" Ngươi cho rằng kịch độc trên người ngươi dễ dàng loại trừ như vậy sao? Trên người ta không có thuốc phù hợp, phải đi về phối dược lại lần nữa."

Cung Dĩ Mạt lúc này mới cười, huýt gió một cái, chiến mã nàng vừa cưỡi bay nhanh trở về. Nàng sẽ nhéo nhéo cả người đau nhức, nhìn hộp gỗ trong tay không khỏi cảm thán.

Ai da, lừa được một lọ thuốc của hắn thật không dễ dàng nha.....

------

Đến khi bọn họ trở về thành, Cung Quyết đã tỉnh dậy, lại vẫn luôn đứng ở cửa thành chờ nàng, thần sắc lạnh lùng.

Vừa nhìn thấy Cung Dĩ Mạt, Cung Quyết còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt tươi cười, đã bị nàng một thân chật vật dọa đến hoảng sợ. Hắn tàn nhẫn nhìn Tư Vô Nhan đang ung dung ngồi sau lưng ngựa, ánh mắt băng hàn muốn chết người!

Cung Dĩ Mạt nhìn thấy Cung Quyết liền vô cùng cao hứng, nàng hớn hở nhảy xuống ngựa, chạy tới trước mặt hắn, lại lo lắng hỏi han: "Đệ còn cảm thấy choáng váng không, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, còn chạy ra đây làm gì?"

Cung Quyết mỉm cười với nàng, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác choàng lên người Cung Dĩ Mạt. "Hiện giờ trời lạnh như vậy, tỷ đi ra ngoài sao không mặc nhiều một chút?!"

Cung Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng cười cười, lại thấy Cung Quyết lấy trên đầu nàng không ít cỏ khô bụi đất, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Hoàng tỷ đã là đại cô nương rồi.....lại vừa lăn lộn ở đâu về vậy?"

Cung Dĩ Mạt không còn mặt mũi biện hộ với hắn, đâu chỉ là lăn một vòng đâu, nàng còn lăn hơn mười vòng nữa đấy, cắn răng kéo kéo ống tay áo của hắn, vẻ mặt lấy lòng.

"Chúng ta mau về nhà có được không.....Ta đói bụng rồi!"

Cung Quyết thấy nàng cố ý đánh trống lảng, vô cùng bất đắc dĩ nhìn nàng một cái. "Được rồi, chúng ta về nhà."

Thế nhưng, trong lúc xoay người, đôi mắt đen láy lạnh lùng liếc về phía sau lưng, nhìn về phía Tư Vô Nhan vẫn còn chưa xuống ngựa.

Kẻ này, nếu không phải vẫn còn hữu dụng, nhất định đã đem hắn ra lăng trì một ngàn lần!

Tư Vô Nhan rốt cuộc cũng lớn hơn Cung Quyết gần mười tuổi, hắn đáp lại một nụ cười lạnh, trong lòng biết rõ, chỉ cần Cung Dĩ Mạt còn ở, Cung Quyết sẽ không dám đối phó với hắn, cho nên, cũng không hề sợ hãi.

Đến khi ăn cơm, Cung Dĩ Mạt lần đầu tiên được gặp mặt cả gia đình Trấn Tây Vương. Thật là ngượng ngùng, làm phiền họ bao lâu nay, đến bây giờ mới có dịp chính thức thỉnh an.

Trấn Tây Vương năm nay đã hơn năm mươi tuổi cùng với Vương phi Như thị cũng sấp xỉ ngoài bốn mươi. Ông có một người con trai, tên là Lý Đại Phong, một người con dâu là Trương thị, còn có hai đứa tôn tử (cháu trai) và một cô cháu gái. Thành viên gia đình vô cùng đơn giản, không hề phức tạp, lằng nhằng, cho nên, kết giao cũng rất yên tâm, bớt một nỗi lo.

Suốt một bữa cơm, Cung Dĩ Mạt rất không tập trung, lại thường xuyên thất thần. Thật vất vả chịu đựng xong cơn dong dài của Vương phi, nàng nhanh chóng túm lấy Cung Quyết bay nhanh về phòng. Trấn Tây Vương nhìn thấy hai đứa nhỏ cảm tình rất tốt, cười đến không khép miệng lại được, nhưng mà ông là một nam nhân, đơn giản tùy tiện, trái lại, Vương phi có chút lo lắng.

" Hai đứa nhỏ này tình cảm thật tốt...."

Bà hơi hơi nhíu mi, xuất thân là tiểu thư khuê các, vẫn chút thấy không ủng hộ. "Công chúa và Điện hạ tuổi cũng không còn nhỏ, cứ ở chung như vậy, e rằng sẽ tổn hại đến thanh danh."

Trấn Tây Vương lớn tiếng nói. "Sợ cái gì! Bọn họ tuy không cùng một mẫu sinh ra, nhưng nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau như vậy, so với ruột thịt còn thân thiết hơn cả ruột thịt! Ta xem xem ai dám nói bậy!"

Vương phi há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lại không nói thêm điều gì.

Vương gia là nam tử, tâm tư có chút thô kệch. Ngẫm lại lúc trước Công chúa bệnh nặng nguy kịch, Điện hạ phản ứng gay gắt, dựa vào tình cảm sâu đậm nhiều năm hoàn toàn có thể lý giải được. Chỉ là vừa rồi trong bữa cơm, Công chúa muốn ăn cá, Điện hạ đã sớm lọc bỏ xương cá cho nàng. Công chúa còn chưa dùng xong bữa, Điện hạ đã múc sẵn bát canh thổi cho nguội bớt. Công chúa uống canh xong, Điện hạ lại đưa khăn đến lau tay.....

Mấy thứ đó...hoàn toàn không giống với những việc một đệ đệ sẽ làm, ngược lại rất giống......

Bà khẽ dừng lại, cuối cùng lại không dám nghĩ sâu thêm nữa.

Cung Quyết tùy ý để Cung Dĩ Mạt lôi kéo, nhìn nàng có thể ăn có thể nhảy bộ dáng linh động, hoạt bát, vô cùng giống với bộ dáng của mấy năm về trước. Điều khác biệt duy nhất chính là: khi đó, bọn họ còn ở trong Hoàng cung, kinh tâm động phách, lúc nào cũng phải dè dặt, cẩn trọng, mà bây giờ, đã không còn một người nào có thể ngăn cản bọn họ ở chung cùng với nhau....