Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 117: Lấy máu làm thuốc




Cung Quyết thấy nàng đã tỉnh lại, liền lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: " Hoàng, tỷ, đệ không có việc gì.....Tỷ tỉnh lại thì tốt rồi!"

Cung Dĩ Mạt nhíu mày, ra nông nỗi này mà là không có việc gì?

Nàng còn đang muốn nói chuyện, đột nhiên sau lưng truyền đến một trận quặn đau! Đúng rồi, nàng trúng phải kịch độc, chỉ là lúc ấy, tình thế cấp bách, nàng không dám để Cung Quyết biết được, chỉ âm thầm ăn một viên giải dược. Thế mà, trông bộ dạng hiện tại của nàng, hẳn độc này vẫn chưa giải hết, không biết đây là loại độc gì, lại có thể lợi hại đến như vậy!

Thấy nàng nhíu mày, Cung Quyết lại tiếp tục khẩn trương, lo lắng!

"Tỷ không sao chứ! Đệ đi tìm đại phu!"

Cung Dĩ Mạt kéo hắn lại, muốn nói nàng không có việc gì. Chỉ là nàng vừa đụng vào góc áo Cung Quyết, hắn theo phản xạ lại lùi ra xa. Nàng lập tức cảm thấy kỳ quái, tay liền kiên quyết kéo hắn lại gần, lập tức liền thấy, trên tay hắn chi chít vết đao cắt!

" Đã xảy ra chuyện gì?!"

Cung Dĩ Mạt sắc mặt tối sầm! Nàng còn nhớ rất rõ, sau khi phá được vòng vây, Cung Quyết hoàn toàn không hề bị thương. Vậy thì, những vết thương này từ đâu mà có, vì sao lại giống như tự mình động thủ, ước chừng trên dưới bảy nhát không kém!

Cung Quyết thu tay lại, hơi hơi mỉm cười: "Đệ không sao, Hoàng tỷ, tỷ chờ một chút, đệ đi gọi đại phu đến khám cho tỷ."

" Đợi đã!"

Cung Dĩ Mạt khẽ ho vài tiếng, biểu tình lạnh lùng hỏi lại một lần.

"Ta đang hỏi đệ, những vết thương kia là như thế nào?"

"Tất nhiên là vì ngươi rồi...."

Một thanh âm vô cùng tà ác đột ngột vang lên, Cung Dĩ Mạt quay đầu nhìn lại, liền bị một thân y phục đỏ rực của Tư Vô Nhan làm cho hoa mắt, đồng tử nàng khẽ co lại, hóa ra là hắn sao!

Cung Dĩ Mạt khẽ rũ mí mắt, che dấu đi vẻ nghi hoặc trong nội tâm, không đổi thanh sắc hỏi.

"Ngươi có ý tứ gì?"

Tư Vô Nhan cười ha ha. "Ta nói với hắn, ngươi bị thương, căn bản là do mất máu quá nhiều. Chỉ cần dùng dòng máu có cùng huyết thống mới có thể cứu sống ngươi, cho nên, hắn đơn giản chỉ là.....cắt thịt lấy máu để chữa cho ngươi!"

"Cái gì?!"

Cung Dĩ Mạt giận tím mặt! Người khác không rõ ràng đã đành, nàng còn không biết ư? Nàng và Cung Quyết căn bản không hề có quan hệ huyết thống! Nếu lúc này nàng đã có thể tỉnh lại, điều này chứng minh, việc dùng máu có huyết thống hay không, đều là trò quỷ do tên khốn kiếp này bày ra!

Tư Vô Nhan lại không biết điều này, hắn nhìn thấy Cung Dĩ Mạt biểu tình phẫn nộ, bèn không ngại đá thêm một kích. " Ngươi không chỉ mất máu quá nhiều, mà còn trúng phải kịch độc. Phương thuốc của ta không phải là vấn đề, thế nhưng, hiện giờ kịch độc trong người ngươi vẫn chưa giải hết, xem ra là tên đệ đệ tốt của ngươi cống hiến chưa đủ máu..... Nếu kéo dài thêm thời gian, độc nhập cốt tủy, ta không thể làm gì khác....."

Nói rồi, hắn còn nhíu nhíu mày giả ý quan tâm. " Cơ mà, vị tiểu Tướng quân này cũng mất quá nhiều máu, chịu không nổi gánh nặng, nếu tiếp tục cắt máu không chừng sẽ chết. Nhưng nếu hắn không cắt máu......thì ngươi sẽ chết. Ngươi nói xem, phải làm sao bây giờ?"

" Ta không sao, ta có thể tiếp tục."

Lạnh lùng nói với Tư Vô Nhan, Cung Quyết quay đầu lại cười hiền với Cung Dĩ Mạt, thần sắc mệt mỏi lại lộ ra vẻ thỏa mãn vô cùng. " Thật tốt quá... cuối cùng tỷ cũng tỉnh lại rồi..."

Cung Dĩ Mạt bị nụ cười này của hắn làm lòng chua xót, tức giận kêu. "Người đâu!"

Nhanh chóng có một hạ nhân tiến vào, Cung Dĩ Mạt nói: "Sắc lại cho ta một bát thuốc ta vẫn thường dùng, vừa rồi ta đã phun ra ngoài hết rồi."

Hạ nhân kia nghe vậy, lập tức đưa mắt khẽ nhìn Cung Quyết. Hắn biết rõ, vị tiểu thư kia muốn uống thuốc, nhất định phải có máu của Điện hạ cùng sắc mới được.

Cung Quyết theo thói quen, vén ống tay áo lên, lại muốn tự mình ra tay. Cung Dĩ Mạt vội giữ chặt hắn, nói với hạ nhân: " Dùng máu gà hay máu heo cũng được, mau đi đi!"

Tư Vô Nhan cười khúc khích. "Khó mà làm được, thuốc của ta, chỉ cần khác biệt một chút thôi cũng có thể ảnh hưởng tới dược tính."

Cung Quyết vỗ vỗ mu bàn tay Cung Dĩ Mạt, thấp giọng ngoan ngoãn nói. " Tỷ yên tâm đi, đệ không có việc gì."

Không có việc gì mới là lạ! Cung Dĩ Mạt trong lòng thầm mắng Tư Vô Nhan gϊếŧ người không thấy máu, trực tiếp quay sang mắng hạ nhân. "Còn không mau đi đi?"

Người nọ nghe vậy, liền vội vàng đi.

Mà Cung Quyết lại cảm thấy không ổn, vốn dĩ, hắn cũng không tin lắm lời Tư Vô Nhan nói, chỉ là sau khi uống một bát thuốc, sắc mặt Cung Dĩ Mạt quả nhiên tốt lên rất nhiều, cho nên, hắn liền không còn muốn phân rõ phải trái đúng sai nữa, hoàn toàn nghe theo lời Tư Vô Nhan nói, chỉ đâu đánh đấy. Cung Dĩ Mạt biết rõ, nàng nghiêm mặt nói.

" Ta đã bao giờ lừa đệ chưa? Đệ còn không tin ta sao?"

Cung Quyết ngẫm nghĩ, Cung Dĩ Mạt thật sự chưa từng lừa gạt hắn bao giờ, cho nên, tuy rằng vẫn có chút chần chờ, lại chưa từng mở miệng lần nữa.

Hắn quá mệt mỏi, mất máu quá nhiều lại chưa từng có một giấc ngủ đúng nghĩa, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút, cả đầu liền ong ong. Bây giờ Cung Dĩ Mạt đã tỉnh, hắn cũng cảm giác được hai mắt khô khốc nóng bỏng, đầu dựa lên vai nàng, rất muốn ôm nàng ngủ một giấc.

Thuốc rất nhanh được đưa đến, Cung Dĩ Mạt vươn tay đón lấy, vừa muốn uống, lúc này, thanh âm của Tư Vô Nhan lành lạnh truyền đến. Không được nhìn thấy một màn tỷ đệ tình thâm gϊếŧ hại lẫn nhau, hắn rất không vui, cho nên, ngữ điệu nói ra vô cùng không khách khí.

" Ngươi nên biết rằng, dược tính vô cùng mãnh liệt, nếu như không có máu của hắn trung hòa bên trong, ngươi uống vào lập tức sẽ chết không thể nghi ngờ!"

Cung Quyết vừa nghe, đầu óc hỗn độn mệt mỏi liền thanh tỉnh bất ngờ! Hắn nhìn chén thuốc đen ngòm, khẽ khàng nói với Cung Dĩ Mạt. " Hoàng tỷ, vẫn là nên dùng máu của đệ đi.... Đệ thật sự không có việc gì."

Tư Vô Nhan buồn cười nhìn Cung Quyết. Tiểu thiếu nhiên thế nhưng đúng là toàn tâm toàn ý thật lòng, vậy mà nữ hài kia.... Đối mặt với sinh tử của chính bản thân mình, hắn trái lại muốn nhìn xem tiểu cô nương kia sẽ lựa chọn như thế nào đây. Ai ngờ, Cung Dĩ Mạt căn bản không thèm lựa chọn, một tay nàng ngăn cản Cung Quyết, một tay dứt khoát bưng bát thuốc, một hơi uống hết!

Cung Quyết lo lắng vô cùng, mở to hai mắt nhìn!

Bát thuốc này thực sự khó uống, vừa đắng vừa hôi, Cung Dĩ Mạt thật sự nghi ngờ rằng Tư Vô Nhan đang cố ý dạy dỗ nàng!

Thấy nàng cứ như vậy uống cạn bát thuốc, Cung Quyết vội vàng quan sát sắc mặt nàng, mà Tư Vô Nhan đang cười gian trá như hồ ly cũng có chút ngỡ ngàng, hắn thật sự không nghĩ tới, sẽ có người không màng đến tính mạng, nàng đây là thật sự không sợ chết, hay là thật sự tự tin phán đoán của bản thân sẽ không sai đây?

Hừ, không thú vị, chơi không vui!

Cung Dĩ Mạt bị đắng đến mức cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn như quả mướp già, nhưng nàng vẫn cố gắng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc với Cung Quyết. "Đệ xem đi, ta không sao cả. Người này quá xấu, hắn cố ý đùa giỡn chúng ta!"

Thấy Cung Dĩ Mạt thật sự không có việc gì, Cung Quyết thở phào một hơi, cũng không còn sức để tính toán với Tư Vô Nhan thêm nữa, hắn thật sự quá mệt mỏi, cho nên, hắn cứ dựa vào Cung Dĩ Mạt như vậy, rất nhanh liền thiếp đi rồi.

Cung Dĩ Mạt hoảng sợ, thấy hắn chỉ đơn thuần là ngủ, liền không khỏi đau lòng...... Nàng không dám gọi hắn tỉnh lại, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Tư Vô Nhan. Người này thật là quá hư hỏng. Hắn thật sự rất giống mẫu thân của hắn, cả trái tim đều bị nhuốm đen một màu!

Tư Vô Nhan lại bình thản như không nhìn thấy ánh mắt hung ác của nàng, lười biếng ngáp một cái: "Nói cho ngươi biết trước, tốt nhất là ngươi đừng vội vàng đối phó với ta vội. Trên người ngươi vẫn còn dư độc chưa giải hết, mà Lâu Diêp nổi tiếng có tàn độc đệ nhất thiên hạ, không có ta, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Cung Dĩ Mạt cười lạnh. "Dù sao ngươi cũng không hề thật sự muốn cứu ta. Ai mà không biết, Quỷ Kiến Sầu Tư Vô Nhan đại danh đỉnh đỉnh, nổi tiếng là máu lạnh vô tình. Ngươi cứu người, cũng chỉ là muốn đổi một cách chết khác cho người ta thôi, hoặc hơn thế là....muốn đùa giỡn chơi bời một phen, làm nhiều người cùng chết hơn nữa....." Hoặc là, hắn còn có mục đích khác.

Nói đến đây, biểu tình nàng càng ngày càng lạnh. " Mặc kệ ngươi đã làm cái gì, ta đều có thể không so đo với ngươi, nhưng mà, ngươi dám làm tổn thương Cung Quyết........"