Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 114: Thoát khỏi vòng vây




Cung Dĩ Mạt vừa nghe thấy có truy binh, làm sao còn ngủ được, thầm mắng mình nội thương hỏng việc. Nếu không phải thân thể có thương tích, lúc này sẽ không đến nỗi rơi vào thế bị động như vậy.

( Umi: tỷ à, lỗi của tỷ là ngủ say quá để cho " người nào đó" thừa cơ ăn vụng thôi, chứ tỷ có khỏe mấy thì "người nào đó" vẫn sẽ hỏng việc như thường à  ╮(╯∀╰)╭ )

Nàng nhìn sắc trời đã ngả sang màu đen thẫm, không khỏi ảo não vô cùng: "Sao lại muộn như vậy rồi? Không phải ta đã bảo đệ gọi ta dậy sao.... Ai nha! Vẫn là ta uống rượu đến hồ đồ rồi!"

Nàng tức giận vỗ đầu mình một cái, lại bảo Cung Quyết thả nàng xuống đất. Cung Quyết lo lắng thân thể nàng còn mang thương tích, không chịu đáp ứng, nhưng dưới quyền uy của Cung Dĩ Mạt, sau một cái trừng mắt, hắn không dám không làm.

Nhìn màn đêm sau lưng mênh mông không bến bờ, Cung Dĩ Mạt hỏi: "Đệ vừa mới nói bọn họ cưỡi ngựa đến đúng không?"

Cung Quyết gật đầu.

Cung Dĩ Mạt nhìn trên mặt đất dấu chân in đầy trên nền tuyết trắng xóa, thầm than ông trời không chiều lòng người, mới có một ngày, thế mà tuyết đã rơi dày như thế này!

" Chúng ta có chạy cũng không thắng nổi ngựa của bọn họ, nếu có thể đoạt được một con thì tốt rồi!"

Cung Quyết cũng đang suy tính vấn đề này, hiện giờ, bọn họ không thể che lấp dấu được dấu chân của bản thân, thế nhưng, nếu liều mạng đánh bừa, hắn lo lắng thương tích của Cung Dĩ Mạt.

" Ta có biện pháp này!"

Cung Dĩ Mạt giảo hoạt cười, từ trong không gian lấy ra mấy thứ đồ vật....

Đây là lựu đạn cho chính nàng tự chế, công dụng cũng gần giống với pháo hoa nhỏ, không có lực sát thương, nhưng trong trường hợp đối phương cưỡi ngựa, trái lại có tác dụng hơn nhiều.

Thế là sau khi hai người bàn bạc nhanh chóng, liền gấp rút chia thành hai đường. Cung Dĩ Mạt nhanh nhẹn trốn sau mỏm đá, quả nhiên không bao lâu sau, liền nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến.

Nhằm ngay lúc kẻ đi trước dò đường phát hiện ra dấu chân không đúng, đang muốn quay đầu hồi báo, Cung Dĩ Mạt đem lựa đạn ném đến trước mặt chiến mã hắn! Ánh lửa sáng chói cùng tiếng nổ mạnh làm con ngựa hốt hoảng nổi cơn điên! Hí vang một tiếng liền chạy thục mạng vào trong đêm tối!

" Có mai phục!"

Người nọ chỉ kịp hô vang một tiếng, đã bị con ngựa kinh sợ mang đi thật xa, mà động tĩnh bên này cũng nhanh chóng đánh động đội ngũ phía sau lập tức cảnh giác, bày ra trận thế sẵn sàng đón địch.

Cung Dĩ Mạt không muốn kéo dài dây dưa, mục đích đã thực hiện được, nàng vội vã chạy theo hướng con ngựa vừa bỏ chạy.

Đám người phía sau đợi mãi cũng không thấy động tĩnh, kẻ cầm đầu tức giận mắng một tiếng, lập tức tiếp tục đuổi theo!

Làm Cung Dĩ Mạt ngoài ý muốn chính là, chiến mã của bọn họ có phải là giống ngựa chiến quý hiếm ngàn dặm không mỏi hay không, nếu không cớ sao lại chạy nhanh như vậy chứ? Nàng cảm thấy bản thân mình đã thi triển khinh công đến cực hạn, lại sắp bị người sau lưng đuổi kịp đến nơi rồi!

Chỉ hy vọng ở bên kia, Cung Quyết mọi việc đều thuận lợi!

Nàng không muốn tốn sức chỉ để chạy đua với ngựa chiến, lại nghe sau lưng có tiếng phá gió đang lao đến gần, theo bản năng liền xoay người bỏ trốn. Một mũi tên hung hăng cắm phập vào nền tuyết, trong lòng nàng khẽ run, quay đầu nhìn lại, đối phương đã đến rất gần! Nàng tựa hồ có thể nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy bén nhọn như chim ưng, đang hung ác nhìn nàng chằm chằm!

Người này....chẳng lẽ chính là Sát thần nổi danh khắp Lâu Diệp?

Cung Dĩ Mạt khẽ cắn môi, đem quả lựu đạn cuối cùng còn mang trên người ném về phía bọn họ! Lại nhanh chóng quay đầu tiếp tục chạy!

Lúc này đây bọn họ đã có chuẩn bị, xác định vật kỳ lạ kia không có lực sát thương, liền nhanh chóng khống chế chiến mã, tiếp tục đuổi bắt.

" Đại tướng quân! Hắn vừa mới dùng ám khí gì vậy? Lại có thể vừa rơi xuống đất đã tạo ánh lửa!"

Lại có người nói. " Nghe nói hôm qua có người đến phá vây, cũng là dùng loại ám khí hấp dẫn tầm mắt này, chẳng lẽ là vũ khí bí mật của Đại Dục chăng?"

Kẻ cầm đầu lạnh lùng cười!

" Muốn biết, bắt trở về tra khảo là được rồi!"

Nói rồi, hắn lấy ra mũi tên thứ hai, hai mắt nhíu lại, lại lần nữa nhắm ngay Cung Dĩ Mạt!

Ở trên lưng ngựa ngắm bắn muốn chuẩn, đã là vô cùng khó, thế nhưng cố tình người này lại có kỹ năng thiên phú phi thường, có thể nhìn thấy rõ vạn vật trong đêm tối. Hắn dứt khoát buông tay bắn ra một mũi tên!

Mũi tên kia xé rách bóng đêm bằng một tia sáng màu bạc lạnh lẽo, thế như chẻ tre nhằm thẳng vào ngực Cung Dĩ Mạt!

Nhưng chỉ nghe một tiếng giòn vang! Mũi tên kia giữa đường bị một hòn đá đánh trật, hung hăng cắm phập vào nền tuyết!

Cung Quyết cưỡi ngựa chiến nhanh chóng chạy tới, đôi mắt hắn tràn đầy sát ý lướt qua kẻ vừa giương cung bắn tên, tay duỗi ra, Cung Dĩ Mạt vô cùng ăn ý mượn lực bay lên ngựa!

" Tỷ không sao chứ?"

Cung Quyết lo lắng hỏi, vừa rồi, hắn thuần phục con ngựa này mất quá nhiều thời gian, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nàng sẽ bị thương!

Cung Dĩ Mạt ôm eo hắn thở phào nhẹ nhõm. " Ta không có việc gì...."

Cung Quyết vẫn không yên tâm. " Bọn họ có kẻ có thể nhìn trong đêm tối, hơn nữa tiễn pháp cao siêu! Hoàng tỷ, tỷ mau chóng ngồi lên phía trước đệ!"

Cung Dĩ Mạt nghe vậy cười. "An tâm đi!" Nói rồi, liền lấy từ trong không gian ra một tấm chắn gỗ thật to!

" Ta tới cứu đệ, đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống rồi!"

Cung Quyết không an lòng, nhưng người phía sau truy bắt gay gắt, hắn không tiện nhiều lời, chỉ cắn răng toàn lực thúc ngựa chạy mau.

Mà người theo sau lại kiên trì không bỏ, quan sát hết thảy mọi động tĩnh con mồi, kẻ cầm đầu cười khẩy một tiếng. " Thật là ngu xuẩn!"

Nói rồi, hắn đưa hai ngón tay lên miệng, thổi một tiếng dài!

Cổ nhân có câu ngựa quen đường cũ, tất cả chiến mã này đều là do hắn một tay nuôi lớn, sao có thể dễ dàng thuần phục người ngoài?

Theo khẩu hiệu của hắn, con người dưới thân hai người lập tức hí một tiếng dài, hai chân trước đá lên, nhưng nhanh chóng dừng lại!!!

Cung Quyết bị ngựa xốc một chút, vội vàng kéo chặt dây cương!

Nhân cơ hội này, kẻ cầm đầu lại lần nữa nâng cung, động tác liền mạch lưu loát! Mũi tên xé gió thẳng tắp bắn về phía hai người!

Cung Quyết không rảnh bận tâm, nâng tay rút chùy thủ bên hông, mạnh mẽ cắm bên hông chiến mã!

Con ngựa bị đau không còn biết đến hiệu lệnh gì nữa, lại tiếp tục vùng lên tháo chạy. Mà mũi tên kia cũng hoàn toàn cắm thẳng vào tấm chắn, lực va đập cực lớn, làm Cung Dĩ Mạt khẽ ngã trên người Cung Quyết!

" Hoàng tỷ! Tỷ có sao không?!" Cung Quyết vội vàng hỏi.

Cung Dĩ Mạt hô lên. " Hắn sức lực thật lớn! Đúng là không dễ đối phó! Chúng ta đi mau!"

Cung Quyết cắn răng ra sức thúc ngựa. Con ngựa đứng trên bờ vực sống chết, theo bản năng chạy hết sức lực, rất nhanh chóng bỏ xa truy binh!

Đại tướng quân sắc mặt xanh mét, vội vàng phát ra ám hiệu, lệnh cho quân canh gác biên phòng bao vây truy bắt!

Không ngờ lúc này, một đội ngũ khác kịp thời đuổi tới. Lúc Cung Quyết chạy đến nơi cũng vừa vặn chứng kiến một trận hỗn chiến ở biên giới Lâu Diệp!

Là tinh binh của Hoàng Đế! Bọn họ cuối cùng cũng tới nơi!

Cung Quyết nhân cơ hội này, liền nhanh chóng đoạt lấy một trường thương chuẩn bị mở đường máu phá vỡ vòng vây! Mà trên tay Cung Dĩ Mạt cũng cầm một thanh kiếm, nơi nào đi qua, máu phun đỏ tuyết trắng!

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý. Cung Quyết mở đường phía trước, Cung Dĩ Mạt thủ hộ phía sau, thế như chẻ tre tiến thẳng về phía trước!

Những tinh binh bảo hộ bọn họ liên tục lui về phía sau, binh khí trong đêm va chạm mãnh liệt lóe lên tia lửa!

Giữa lúc Cung Quyết tựa như diêm la không ngừng chém gϊếŧ, đoàn tinh binh cứu viện tốc độ ngày một mau tiến sát vào vòng vây, rồi lập tức tiến vào biên giới! Mà lúc này, truy binh sau lưng mới chậm chạp đuổi tới, nhìn lão tướng quân trấn thủ Tây Châu đã hơn mười năm, kẻ cầm đầu truy binh khẽ ghìm ngựa dừng lại, gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.

" Ông ngoại!"

Cung Quyết liếc mắt một cái liền nhìn thấy lão nhân gia một thân khôi giáp đĩnh đạc gần đó, lập tức hô một tiếng!

Thấy Cung Quyết còn sống, Trấn Tây Vương đỉnh mũi khẽ đau xót, tựa hồ muốn rơi lệ, nhưng hiện giờ không phải thời điểm đoàn tụ tâm tình, lão lập tức sai thủ hạ cùng viện binh toàn lực hỗ trợ, đôi mắt cách một chiến trường, thẳng tắp nhìn về phía tướng quân trẻ tuổi phía đối diện.

Trấn Tây Vương có thể ngồi ở vị trí này hơn mười năm, một thân võ nghệ không có đối thủ, mà người nọ đối diện, lão đã từng nghe tiếng, là vị tướng quân trẻ tuổi nhất Lâu Diệp, một tay tiễn pháp cao siêu, bách phát bách trúng không cần ngắm bắn!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý gia nhập chiến trường.

Trấn Tây Vương chỉ có một ý niệm, đó chính là, ngăn người kia lại!